Lòng Trần Như Vân đầy căm phẫn “Ta tức thay cho biểu tẩu, may mà ý chí biểu ca kiên định không tức chết ta, nghe nói trước mặt hoàng thượng ca ấy nói thẳng, không cưới Hoa Anh mà cũng không hòa li biểu tẩu.”
Nửa năm qua Tần La Y bị mẫu thân nhốt ở nhà hảo hảo học tập đạo lý nhân sinh, lúc này nàng cũng không lỗ mãng như trước kia, nàng nói “Ngươi không nói ra ta cũng bực, dựa vào cái gì chứ? Mình không làm sai tự dưng phải bị hòa li? Nhườn phu quân cùng hài tử cho kẻ khác rồi về nhà mẹ đẻ khóc sướt mướt? Phải cùng Hoa Anh kia đối nghịch mới đúng!”
Tuy miệng mồng mạnh mẽ vậy, sau đó Trần Như Vân lại ủ rũ “Ai! Nhưng hai chúng ta hợp lại đều không đánh lại nàng ta nói chi biểu tẩu là kiểu nữ tử lương thiện chứ. Vốn dĩ Hoàng Thượng cũng phản đối việc liên kết hôn nhân này nhưng ngươi nói xem, cha của Diệp Tri Tri sao có thể đê tiện như vậy chứ? Ông ta đem ra một đống ngụy biện làm Hoàng Thượng cũng động tâm tư.”
“Như Vân, ta phát hiện ngươi nói chuyện càng ngày càng thô lỗ đó nha…”
“Ta vốn dĩ là người thô lỗ mà.”
Cả hai vắt hết óc nghĩ cách, bàn tới bàn lui cũng không ra đâu vào đâu.
Bỗng ánh mắt Tần La Y sáng lên “Chúng ta tìm cho nàng ta một người vượt trội hơn biểu ca là được rồi, chỉ cần nàng ta coi trọng người khác, tự nhiên sẽ buông tha biểu ca ngươi thôi!”
“Ý kiến hay!” Trần Như Vân phối hợp hưng phấn trả lời, nhưng liền xụ mặt xuống liếc mắt trừng La Y hung hăng nói “Nói thì dễ dàng, ngươi nói xem đi đâu tìm một nam nhân cường đại hơn đại ca đây?”
“Sẽ tìm được thôi mà, ai có thể nói trước chuyện duyên phận đâu. Không phải lòng ngươi xem Thiệu Xuân kém hơn biểu ca ngươi sao?” Tần La Y ghé sát vào nàng cười hề hề nói.
Bị trêu trọc như vậy, mặt Trần Như Vân liền ửng đỏ “Được rồi, là ngươi nói đúng, nhưng ngươi xem bộ dáng Hoa Anh kia đi, đôi mắt treo trên đỉnh đầu, ai có thể rơi vào mắt nàng ta đây. Mà cha ta chỉ giữ một chức quan tứ phẩm thấp bé, còn ngươi cũng chỉ là một tiểu quận chúa, chúng ta làm gì có cơ hội cùng người ta nói chuyện, đừng nói muốn tranh luận gì đó với người ta.”
“Hắc hắc, thật ra chúng ta vẫn có cơ hội đó nha. Thái Hậu vừa mới nhận nàng ta làm cháu gái, sẽ có cuộc gặp gỡ giữa các quý nữ trong thành. Vừa rồi Cửu công chúa mang nàng ta đi bơi hai ngày thì bị một trận mất mặt, liền muốn mở một cuộc dã ngoại ở ngoại ô để Hoa Anh chỉ đạo chúng ta cưỡi ngựa, đến lúc đó ta mang ngươi đi, chúng ta tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.”
Trần Như Vân vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin, bởi gặp mặt sẽ có đề tài chung gì nói đây? Không lẽ dùng miệng lưỡi hai nàng thuyết phục rằng nam nhi Đại Hạ có rất nhiều người ưu tú sao?
Nhưng chỉ còn cách này nên đành đồng ý “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Giang Nhã Phù theo quốc công phu nhân đi một chuyến vào cung, trưng vẻ mặt tái nhợt cùng đau khổ, hơn nữa còn ôm tiểu Đầu Nhất trong ngực thút thít khóc, Thái Hậu nhìn thấy tâm cũng không đành lòng, hứa sẽ toàn lực ngăn cản sự việc hòa thân này, bảo nàng về nhà hảo hảo dưỡng thân không cần quá mức lo lắng.
Vừa vặn lúc này Giang Nhã Phù cảm thấy thời gian mang thai không khoẻ, liền thả ra tiếng gió nói thế tử phu nhân ưu tư rất nặng, bệnh cũ tái phát, lại thêm lời của Đại Sư chùa Giác Viễn nói sát khí phủ Trấn Quốc Công quá nặng, cần thành tâm lễ Phật để siêu độ thương vong các tướng sĩ trên chiến trường, như vậy mới không đem đại họa ập xuống đầu con cháu. Bởi vậy, Giang Nhã Phù thuận lý thành chương đi chùa Đại Chiêu an thai.
Lý do đường hoàng đầy đủ, nhưng những người khác đều hiểu cái lý do vì sao thế tử phu nhân sầu lo, không phải bị công chúa dị quốc kia cấp nháo sao? Thế là họ nhiệt tình thảo luận và càng đồng tình với Nhã Phù hơn. Ngôn luận truyền bá với tốc độ chóng mặt khiến hoàng thượng hứng chịu nhiều áp lực không nhỏ.
Chùa Đại Chiêu là đệ nhất chùa của Đại Hạ, tọa lạc trên một vùng đất rộng lớn đầy khí thế, nhưng việc này không quan hệ gì với Giang Nhã Phù cả. Tại cửa phụ sau hậu viện của chùa, đi sâu vào trong rừng trúc, trong đó có một khoản sân không nhỏ, đó là nơi nàng tạm ở tĩnh dưỡng, xung quanh rất yên lặng và không có người ngoài vào quấy rầy.
Tôn mụ mụ, Mộc Lưu Phi bồi nàng cùng đến đây, đến lúc này Mộc Lưu Phi mới biết Thiếu phu nhân đang mang thai, nhất thời cao hứng lại ủy khuất.
Tôn mụ mụ cười “Tại cũng không có biện pháp nào, ngươi cũng đừng buồn rầu nữa! Xuân Hạnh cùng Xuân Nguyệt sợ là phải đến khi thiếu phu nhân sinh mới được biết đấy.”
Nghe vậy trong lòng Mộc Lưu Phi liền thoải mái hơn nhiều.
Chung quy tuổi Xuân Hạnh cùng Xuân Nguyệt còn nhỏ, sợ các nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng đem chuyện này nói ra liền sẽ phiền toái, nên cứ để các nàng cùng những người khác nghĩ rằng Giang Nhã Phù sinh non hài tử.
Đáng lý quốc công phu nhân không đồng ý Giang Nhã Phù mang theo tiểu Đầu Nhất đi ẩn cư sợ chịu khổ, nhưng nàng cùng tiểu Đầu Nhất đều không chịu, nhất định muốn được ở cùng nhau nên bà đành đồng ý cho cậu đi theo đến đây.
“Đầu Nhất nghĩ xem sẽ là đệ đệ hay muội muội đây?”
Giang Nhã Phù đút tiểu Đầu Nhất ăn canh, nhưng cậu không chịu mà muốn tự mình đút lấy.
Cậu không phải là tiểu hài tử chân chính, thật vất vả mới có thể tự do hoạt động, cậu không cần người khác chiếu cố mình.
Giang Nhã Phù không lay chuyển được cậu, đành để cậu tự đút ăn, nhưng không quên hỏi lại câu lúc nãy.
Tiểu Đầu Nhất cầm muỗng nhỏ đút ăn gọn gàng, sau đó phức tạp trả lời “Con không nghĩ là ai cả.”
“Vì sao chứ?” Giang Nhã Phù không nghĩ sẽ nghe được đáp án như vậy, vỗ nhẹ sống lưng con trai.
Cậu không trả lời nữa mà tiếp tục tự cầm muỗng múc ăn.
Giang Nhã Phù hiểu, nhìn Đầu Nhất bề ngoài ổn trọng kỳ thật nội tâm phi thường mẫn cảm, kiếp trước lúc cậu còn nhỏ, phụ thân không thường ở bên cạnh, mà mẫu thân có quá nhiều việc phải xử lý trong gia đình, lại còn phải chiếu cố tiểu Viên Thạch nữa nên cậu có vài phần tỏ ra hiểu chuyện.
Mà lần này trùng sinh có chút bất đồng, vừa sinh ra được hưởng thụ tình thương độc nhất vô nhị của cha mẹ, mặc dù cậu cũng rất tưởng niệm đệ đệ và muội muội, nhưng thâm tâm vẫn hy vọng bọn họ từ từ hãy đến, đặc biệt là Thời Phái, nói không chừng một ngày nào đó ông lại rời nhà ra chiến trường nữa thì sao.
Mọi người đều biết Thời Phái trước mặt hoàng thượng cự tuyệt việc hòa thân, hiện tại mọi người đều nhìn chàng chằm chằm, họ muốn nhìn mình chàng có thể cản được sao?
Nhưng hành động của chàng làm mọi người bất ngờ.
Thời Phái phẩy trách nhiệm quân doanh trên mình, lấy lý do phải bồi thê dưỡng bệnh lễ Phật mà đi chùa Đại Chiêu, không quan tâm mặt mũi sứ thần cùng công chúa Hoa Anh Ti Tộc ở Kinh thành.
Độc Cô Lạnh cảm thấy thực xấu hổ ngược lại con ông, Độc Cô Hạo thương thế còn chưa khỏi hẳn thì lại vui mừng.
Đối mặt với sự khinh thường cùng trào phúng xung quanh, Hoa Anh vẫn bình tĩnh nhẹ nhàn, xem ra nàng đã chọc đến chỗ đau của Thời Phái rồi, chuyện này thực hảo, cứ tưởng không có gì uy hiếp được chàng thì ra vẫn có chỗ dùng được.
Tương lai Ti tộc nàng đã nhìn thấu, chờ phụ vương vừa chết, vô luận huynh đệ nào kế vị đều là những kẻ không có tiền đồ gì, sau trận chiến này nàng cũng không hy vọng mình được trọng dụng, ý niệm duy nhất chính là dựa vào Ti Tộc làm một ít chuyện, ít nhất khiến cho tướng quân mạnh nhất Đại Hạ kia cũng không được trọng dụng, nàng thân là công chúa Ti tộc, làm được như vậy cũng là tận tình tận nghĩa đi.
Thời Phái tiến vào, Giang Nhã Phù thấy chàng nhanh như vậy đã tới thực sửng sốt một chút.
Tiểu Đầu Nhất cũng buông chén, quên mình không phải là hài tử chân chính mà giơ tay gọi một tiếng cha muốn được bế lên.
Thời Phái ôm con trai giơ cao đến bên Giang Nhã Phù.
“Nơi này thế nào? Tên tiểu tử thúi kia có làm khó dễ gì nàng không?”
“Rất tốt, rất thích hợp đọc sách cùng tĩnh dưỡng, bé con cũng không quấy phá gì. Nếu không phải gả cho chàng, ta thật muốn ở chỗ này ngốc cả đời. Mà sao chàng nhanh đến đây được vậy? Mọi việc bên ngoài thu xếp ổn thỏa rồi sao?”
Thời Phái có chút chột dạ đáp “Không có chuyện gì vội cả.”
Giang Nhã Phù nhíu mày.
Chàng đành nói thật, nguyên lai là chàng đang đình công.
Sợ nàng không cao hứng, chàng nhanh giải thích “Nàng yên tâm, tuy rằng ở chỗ này cùng mẹ con nàng, nhưng tai mắt bên ngoài ta đều sắp xếp đâu ra đấy, một chút biến động ta đều biết được.”
“Hoàng Thượng không trách tội chàng sao?”
“Thời điểm ta cự tuyệt việc hòa thân ông ta cũng không vui rồi. Không cần quan tâm nhiều đến ông ta làm gì, hiện ông ta cũng không dám quá quyết tuyệt với ta, mà xem bản thân ông ta sống thọ đến lúc ấy không đã.”
Đây là điểm tốt của việc trùng sinh, biết trước nhiều chuyện mà người thường không biết được. Bất luận là ai, cho dù là ông ta muốn cường đại cũng là đi đến tử vong.
Lòng Giang Nhã Phù vẫn có bất an “Chàng đã có chủ ý ta cũng không quản nhưng mọi việc chàng phải cẩn thận.”
“Trong lòng ta biết rõ, ta còn có hai người mà.”
Tiểu Đầu Nhất đang hứng thú nghe cha mẹ nói chuyện thì bị Thời Phái giao cho Tôn mụ mụ đem ra ngoài, còn mình trở lại giường cùng Giang Nhã Phù nói chuyện tri tâm.
“Thời Phái, ta sợ Ti tộc cho chỗ tốt nào đó, thêm bọn Diệp Quốc Thành châm ngòi, có khả năng Hoàng Thượng sẽ lung lay.”
Thời Phái vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng trấn an “Sẽ không, nàng không cần xem thường Trấn Quốc Công phủ chúng ta, nàng đã quên kiếp trước chúng ta trải qua còn nhiều việc còn gian nan hơn thế này nữa sao? Chúng ta chỉ biết có một kết cục, cho là Ti tộc có chỗ tốt từ Hoa Anh cấp cho, như vậy cũng không giải quyết được gì.”
“Chỉ hy vọng như thế. Thời Phái…” Giang Nhã Phù thở dài, dựa sát vào chàng “Hai chúng ta vất vả đi đến bước này, chúng ta từng mỗi người chưa thấu hiểu rõ nhau… nhưng bây giờ ta rất vui, ta không muốn có một chút sai lầm nào xảy ra cả. Nửa đời còn lại chỉ muốn cuộc sống hàng ngày trôi qua bình thường, sinh thêm tiểu Viên Thạch và Ngọc Nhi nữa là cảm thấy viên mãn.”
Xúc cảm thai phụ luôn dễ kích động, nói xong nàng liền rơi nước mắt, Thời Phái lau nước mắt nàng “Đây cũng là nguyện vọng của ta, nàng cũng hãy tin tưởng ta.”
- -- ------ ------ ------ ---
Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữa ngày hôm qua sai chương, miễn phí đưa tặng tự ha ha ha. Kỳ thật ngược đã kết thúc.. Đúng vậy, đây là ngược.. Khụ khụ, ngọt một ngọt đi.. Chạy nhanh làm tiểu nhị bảo mặt thế!!!