Cả ngày hôm qua Hoàng Thượng quá nhiệt tình, hôm nay quyết định nghỉ một ngày, ở trong phòng nghị sự cùng các lão thần, những người trẻ tuổi được tự do vui chơi.
Các nữ nhân chia ra tốp năm tốp ba uống trà, nói chuyện phiếm hoặc đi ra ngoài hái hoa.
Trần Như Vân và Tần La Y đều là kiểu người không thích ngồi yên, lôi kéo Giang Nhã Phù cùng Trương Nhị lên núi chơi, khó có được chuyến đi xa một lần, cả ngày ở trong phòng thật quá cuồng chân và mệt mỏi.
Bất đắc dĩ Giang Nhã Phù gật đầu đồng ý, chỉ là vừa ra cửa cả người liền ngây ngẩn, Hứa Triển Nhan đứng bên ngoài cười ấm áp nhìn nàng.
“Thiếu phu nhân, ta muốn cùng ngươi tâm sự một chút, có thể vui lòng bồi cùng ta không?”
Theo bản năng Trần Như Vân kéo Giang Nhã Phù “Biểu tẩu đừng đi, các nàng có lời gì hay mà nói chứ?
Giang Nhã Phù vỗ vỗ tay nàng, muốn nàng an tâm “Yên tâm đi, ở nơi này nàng ta cũng chẳng có được lợi ích gì.”
“Mọi người đi chơi trước, nói chuyện xong ta đi sẽ tìm cùng hội họp.”
Nàng có thể đối với Hứa Triển Nhan xem như không thấy, không cần thiết phải cho lý do, nhưng thâm tâm đối với loại người này nàng có chút tò mò. Nàng chưa bao giờ chân chính đem tình địch này để vào mắt, nhưng đối phương càng lúc càng khiến nàng phải lưu tâm.
“Nếu Hứa đại tiểu thư đã mời, ta đành cùng phụng bồi thôi.”
Hứa Triển Nhan cười tươi sáng “Thiếu phu nhân chịu cho ta vài phần thể diện thật vinh hạnh, ta sợ ngươi không chịu đấy, ngày hôm qua cô mẫu vì ta đối với ngươi có chút thất lễ, ta hướng ngươi xin lỗi.”
Hai người cùng đi đến một sơn đạo, Giang Nhã Phù trả lời “Chuyện ngày hôm qua ta quên rồi, lại nói thân phận Quý Phi nương nương cao quý, nói vậy cũng không có thất lễ gì.”
“Thiếu phu nhân độ lượng rộng rãi khiến ta càng hổ thẹn, nghe nói cách đây không lâu vừa sinh cho Thời phủ quý tử, ta chưa có cơ hội chúc mừng muội muội đâu.”
“Hiện tại không phải Hứa tiểu thư đã nói chúc mừng rồi sao?”
Hứa Triển Nhan cùng nàng nói chuyện nhà, Giang Nhã Phù cũng không nóng nảy, sớm muộn gì nàng ta cũng chuyển đề tài cần nói mà thôi.
Hai người bình thản bước đi về trước, chỉ là đường núi uốn lượn, qua một ngã quẹo liền không thấy cảnh trí nào phía sau.
Nắng sớm dịu dàng, gió núi mát mẻ sảng thật khoái lòng người. Hai người đi trong chốc lát, nói chút chuyện linh tinh, đến khi Hứa Triển Nhan muốn đứng yên mới nói đến vấn đề chính “Ta đơn độc cùng ngươi nói chuyện kỳ thật có một chuyện muốn nói, hy vọng ngươi nghe xong không nghĩ nhiều.”
Phàm ai nghe xong lời này, cơ bản đều sẽ nhiều suy nghĩ, Giang Nhã Phù muốn xem, đến tột cùng nàng sẽ làm gì khiến mình khó chịu.
“Hứa tiểu thư cứ nói đừng ngại.”
Hứa Triển Nhan nhìn về phía núi xa mê mang, như là hồi ức về cái gì đó “Ngươi có biết người trong lòng Thời Phái là ai không?”
Giang Nhã Phù âm thầm cười nhạo “Thỉnh Hứa tiểu thư giúp ta giải thích nghi hoặc.”
“Ngươi cảm giác không sai, bên ngoài đồn đãi cũng không sai, Thời Phái là thích ta, có lẽ hiện tại vẫn chưa quên được ta, nên mới vất vả tìm thuốc giải cho ta. Nhưng chung quy ta cùng chàng là không có khả năng, là ta cô phụ một mảnh thiệt tình của chàng.”
Giang Nhã Phù hừ khẽ một tiếng “Hứa tiểu thư, lời này không nên nói với ta nhỉ?”
Hứa Triển Nhan cười tự giễu, nhìn về phía nàng “Ta nói chuyện này cho ngươi không phải muốn ngươi khó chịu mà là ta có chuyện cầu. Thời Phái đã thành thân sinh con, mà ta còn là khuê nữ, ta không muốn vì chuyện quá khứ ảnh hưởng đến tương lai mình, không hy vọng vì chuyện cũ này tạo ra bất cứ phong ba gì. Ta không sợ ngươi chê cười, ta và Thời Phái có vài lần qua lại thư từ, thảo luận chút thơ ca từ phú, những thư từ đó còn lưu chỗ chàng. Thỉnh cầu ngươi giúp ta nói với chàng, đem những thứ đó huỷ hết đi.”
Nếu là buổi sáng mấy ngày trước nghe đến lời này, Giang Nhã Phù không dám bảo đảm mình sẽ không tức giận, nhưng giờ phút này xem nàng làm bộ làm tịch mà thương, cảm thấy vừa buồn cười lại có chút đáng thương, rõ ràng bản thân đủ ưu tú, lại còn muốn sự hâm mộ từ một nam nhân khác.
“À, ngươi nói mấy phong thư từ kia sao? Đã sớm xé rồi.”
“Xé… Xé?” Hứa Triển Nhan kinh ngạc, nghĩ chuyện này sẽ bị che dấu, sao Giang Nhã Phù biết mấy phong thư kia? Chẳng lẽ Thời Phái chủ động nói cho nàng biết? Rốt cuộc là ai xé nàng mới tin?
“Đúng vậy, ngay trước mặt ta Thời Phái tự xé đi. Chàng nói, giờ xem lại những thứ đó cảm thấy hốt hoảng nên xé, ta ngăn không kịp, xé xong chàng ném hết vào sọt rác rồi. Hứa tiểu thư yên tâm, không cần lại đem việc này để trong lòng. Có nhiều chuyện, có lẽ một người cảm thấy đó là chuyện lớn lao mà một người khác, xoay người liền quên hết, huống chi là mấy mảnh giấy mong manh kia.”
Hứa Triển Nhan ngốc lăng nhìn nàng, cảm xúc thay đổi liên tục, chàng vậy mà đem tất thảy thứ ấy xé đi sao? Chàng thích mình, chính mình thấy rõ, vậy mà có thể đem toàn bộ xé hết? Là vì lấy lòng Giang Nhã Phù sao?
Nàng hít một hơi thật sâu “Giang Nhã Phù, ngươi có thích Thời Phái không?”
“Hắn là phu quân của ta, phụ thân hài tử ta, đương nhiên ta thích rồi. Còn ngươi, Hứa Triển Nhan? Ngươi đối với chàng thế nào? Ta đoán có lẽ là có, chỉ sợ không bằng chút ngón út thôi nhỉ?”
Tây Sơn là khu vực săn bắn của hoàng gia được xây dựng rất nhiều năm, đồ dùng phương tiện đều đầy đủ, ngay cả sơn đạo cũng được tu bổ qua, rộng hẹp, phương hướng không đồng nhất.
Không có mấy lão già bên cạnh, người trẻ tuổi thoải mái tự do, thế tử Tĩnh Bắc Hầu phát động đua ngựa, mọi người tích cực hưởng ứng.
Mỗi lần nói đến đua ngựa, mọi người luôn đến một nơi thi đấu. Lần này Tam hoàng tử bên cạnh Cửu công chúa lại đưa ra ý kiến khác.
“Vẫn cứ chạy theo con đường cũ không thấy chán sao? Hay là lần này đổi chạy con đường khác mọi người thấy thế nào? Chạy con đường phía bắc kia thì sao? Con đường kia xem như bằng phẳng chỉ là hơi hẹp một chút, một bên là núi, một bên dốc thoải sẽ không nhiều nguy hiểm.”
Mọi người cho rằng đề nghị này đầy mới mẻ, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử sau khi suy nghĩ cũng đồng ý.
Mọi chuyện Thời Phái có thể làm bộ không am hiểu, nhưng thuật cưỡi ngựa lại không thể ngụy trang, từ mấy năm trước chàng bắt đầu đua ngựa liền thắng mấy lần, xứng đáng tầm chức cao thủ.
Chàng cũng không có ý kiến gì, kỳ thật lỗ tai này nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu lại nghĩ đến tối hôm qua. Hôm qua chỉ là bị say, không phải là chết, bởi vậy những chuyện mình làm sau khi tỉnh vẫn mơ hồ chút ấn tượng.
Giống như có hồ ngôn loạn ngữ với nàng, giống như gọi nàng…
May mắn không có tiểu Đầu nhất bên cạnh, bằng không chàng chẳng còn mặt mũi nào? Cho nên sáng sớm thừa dịp Giang Nhã Phù còn ngủ, nhẹ nhàn nhanh chân chạy đi, nếu gặp bị nhắc tới liền cứ giả hồ đồ, làm bộ cái gì mình cũng không nhớ rõ là được chứ gì?
Theo hiệu lệnh Cửu công chúa phát động, Thời Phái nhảy lên lưng ngựa, một khi bắt đầu thi đấu, chàng tự động đem mọi suy nghĩ phức tạp bỏ sau đầu, ý thức dường như cùng ngựa yêu hợp thành nhất thể, dũng hướng vô địch, trong mắt trong lòng chỉ có mục tiêu phía trước.
Một câu Giang Nhã Phù vạch trần lời nói dối trá của Hứa Triển Nhan, ngươi hỏi nương tử người ta có thích hay không thích phu quân mình, ngươi có tư cách gì hỏi? Ngươi thích chàng sao? Ngươi thiệt tình đối với chàng sao?
Rốt cuộc không được như ý, sắc mặt Hứa Triển Nhan khó coi dị thường.
Giang Nhã Phù không nghĩ cho nàng mặt mũi “Ngươi có thiệt tình hay không ta không quan tâm, Thời Phái là nam nhân của ta, là người của ta, có lẽ trước kia trong lòng chàng có hình bóng ngươi, từ khi có ta vị trí ấy không còn nữa. Nồi nào xứng bếp ấy, đã là một đôi rồi, dù bên cạnh là cái bếp đẹp nhất trong thiên hạ cũng không có khả năng!”
Giang Nhã Phù thưởng thức bộ dáng đáng thương, trong sạch đan xen run nhè nhẹ của nàng, đáy lòng dâng lên một cổ tức giận, tất cả đều sẽ tính trên đầu Thời Phái hết.
Chờ xem, ngươi làm thế nào cho ta khó coi? Thật là có mắt như mù, cô nương tốt như vậy lại không thích, cố tình coi trọng kẻ đứng núi này trông núi nọ, ghê tởm chính mình lại ghê tởm nữ nhân người khác!
“Ngươi… Ngươi như thế nào có thể… Như thế nào có thể nói ta như vậy? Ta thật sự không có ý gì khác! Ta chỉ là quan tâm chàng, chỉ là muốn hỏi một chút chuyện mà thôi, ta không có ý gì khác!”
“Điều ngươi muốn nói đã xong rồi đúng không? Không có việc gì ta đi về trước, nơi này gió lớn…”
Giang Nhã Phù vừa dứt lời, chợt nghe tiếng tuấn mã từ xa hí tới, không kịp buồn bực liền thấy một con tuấn mã chạy như bay lại, cưỡi trên đó là một vị đẹp tựa tiên nhân, nhưng mà tất cả không quan trọng, quan trọng chính là vó ngựa kia lập tức giẫm nát các nàng!
Theo bản năng nàng muốn trốn, như là Hứa Triển Nhan cố tình dẫn nàng đến chỗ này, một bên là núi, một bên là sườn núi, thêm tiếng gió rít gào và con đường quá hẹp, vừa đủ đôi ngựa cùng song hành mà thôi. Với tốc độ phi xé gió như vậy, chỉ có thể lập tức lăn xuống triền núi mới tránh được thôi.
“Tránh ra!” Giang Nhã Phù lập tức kinh sợ cùng Thời Phái hô to, nhưng Hứa Triển Nhan như là điên cuồng, nháy mắt chặn đường đi, không cho nàng lăn xuống triền núi.
Vừa nói chuyện cùng Giang Nhã Phù, bị những lời nói của nàng như kim đâm vào lòng, một chữ nàng cũng không tin! Thời Phái sẽ không quên mình, nàng là nữ nhân chàng thích nhất, không chiếm được người trân quý nhất, sao chàng có thể dễ dàng quên được chứ?
Không bằng ở đây cho chàng lựa chọn chuyện ngoài ý muốn, ban đầu vẫn còn do dự nên hay không nên, hiện tại đầu đang bị nóng, nàng liền muốn thực hiện ý nghĩ này thôi.
Thời Phái dẫn đầu, bỏ lại mọi người ở phía sau, chuyên tâm dọc theo đường núi phía trước chạy, nhưng đến chỗ kia dọa chàng hồn phi phách tán, nàng không hảo hảo ngốc ở địa doanh chạy tới nơi này làm gì?
“Mau tránh ra!”
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt, mặc dù trình độ thuần mã chàng cao siêu, thật khó với khoảng cách gần như vậy khống chế được con ngựa, không đả thương người là may mắn rồi.
Giang Nhã Phù trơ mắt nhìn người quen thuộc kia cưỡi ngựa lao tới, nàng cùng Hứa Triển Nhan chỉ có một người tồn mạng, nếu hôm nay nàng chết như vậy dưới vó ngựa Thời Phái, ông trời thật là quá oan uổng! Nàng có biến thành quỷ cũng không bỏ qua cho họ Hứa!
Trong lúc nàng kinh sợ, Thời Phái cưỡi tuấn mã nhanh chớp hướng đến chỗ nàng, trong một cái chớp mắt đột nhiên cúi xuống, cơ hồ cả người cùng ngựa song song, cực kỳ mạo hiểm!
Giữa chút khe hở nhỏ, chàng vươn cánh tay dài ôm eo Giang Nhã Phù, dùng lực đem người cuốn vào trong ngực mình, không hề tạm dừng, con ngựa như cũ chạy băng băng lướt gió, thậm chí đuôi ngựa phất trúng trên người Hứa Triển Nhan.
Sau đó từ xa lại đây mấy người, cầm đầu là Tam hoàng tử, thấy Hứa Triển Nhan đứng ở ven đường, hoảng sợ quát to một tiếng “Tránh ra!” liền đuổi sát sau Thời Phái.
Hứa Triển Nhan theo bản năng đi sang trạm bên, vài con khoái mã trước mắt gào thét chạy qua, lập tức đều chỉ kinh ngạc vì sao trên đường nhìn thấy Hứa đại tiểu thư có chút thất hồn lạc phách, nhưng không mấy người đem khúc nhạc đệm này để trong lòng.
Chờ nhóm người ấy đi qua, tiếp đến là hai công tử thế gia hơi thấp, không nhanh không chậm thấy mỹ nhân ngày thường cao cao tự đại lúc này thực tội, cùng xuống ngựa lại ân cần hỏi “Hứa tiểu thư, cô nương sao ở chỗ này? Có phải bị thương ở chân không? Chúng ta đưa cô nương đi? Nơi này quá nguy hiểm.”
Hứa Triển Nhan nhìn bụi mù mịt phía xa, đưa hai tay che mặt, quay người khóc lên.
Một chuyến vừa rồi quá sức dọa tâm Giang Nhã Phù, sau được Thời Phái bế lên, đặt ngồi trên lưng ngựa, thành thật ở trong lòng ngực, gắt gao ôm eo chàng. Lúc này cảm thấy chỉ có trong lòng ngực chàng mới là nơi chắn mưa che gió cho mình.
Mặc kệ chàng thúc ngựa đi nơi nào, nàng sẽ không buông tay, chàng không buông bỏ mình, cũng không vì người khác từ bỏ mình, càng không để nàng tùy ý rơi xuống dưới chân núi…
Thời Phái cảm thấy nàng sau lưng vẫn còn sợ, chàng cũng thế có kém gì nàng? Vừa rồi gặp cái tình huống ấy, nếu không phải trình độ chàng đủ tốt, khả năng đem nàng cùng Hứa Triển Nhan đều đả thương, thậm chí đụng ngã xuống triền núi.
Ngựa phi trong chốc lát dần dần chậm lại tốc độ, Thời Phái cũng không còn tâm tư thi đấu, vừa rồi thiếu chút nữa dọa tận trái tim mình, ai yêu ai sẽ biết ngay thôi.
Chàng mang theo Giang Nhã Phù rẽ vào đường nhỏ khác, đến nơi không có người ngoài mới đem nàng ôm xuống.
Đứng xuống đất lần nữa cảm giác có chút không chân thật, ngực Giang Nhã Phù phập phồng, tóc mai bị gió thổi tán loạn.
Rốt cuộc Thời Phái ức chế không được lửa giận trong lòng, mắng to “Nàng có điên rồi phải không? Không có việc gì đứng giữa đường làm gì? Nếu không phải ta là người đi đầu, nàng đã bị ngựa đá chết có biết hay không?”
Chàng dường như xem nhẹ tồn tại Hứa Triển Nhan hoàn toàn, hiện tại chỉ nghĩ mắng chửi người, vừa rồi trong nháy mắt kia làm chàng ý thức được, có chút thứ có được không dễ dàng, mà mất đi chỉ trong nháy mắt.
Rống xong Thời Phái phát hiện ngoài ý muốn, Giang Nhã Phù như thế nào không ra tiếng? Không phải mồm miệng dẻo nhất sao?
“Này! Bị dọa choáng váng rồi sao?”
Chàng thử hỏi, đột nhiên ngực bị một cổ mạnh mẽ đánh tới, Giang Nhã Phù ôm eo, đem mặt chôn ở vạt áo chàng, nước mắt cứ thế rơi xuống, một chữ cũng nói không nên lời.
Nàng không cần nghĩ gì, chỉ muốn ôm chàng, nàng không thể xảy ra chuyện, nàng mới sinh tiểu Đầu nhất không lâu, vừa rồi đúng là cơ hội nghìn cân treo sợi tóc làm nàng sợ hãi.
Cứ nghĩ Hứa Triển Nhan chỉ muốn nàng khó chịu một chút, nghĩ sẽ tìm chàng tính sổ, hiện tại cái gì đều không muốn truy cứu, toàn bộ biến mất vô tung vô ảnh.
Vì một khắc kia nàng thấy rõ, trong mắt chàng chỉ có chính mình, không có Hứa Triển Nhan, lúc đó mình lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Thời Phái bị nàng đột nhiên ôm lấy, cả người cứng đờ, cả người tiện đà thả lỏng, vòng tay sau lưng ôm nàng. Cảm giác trước ngực bị ướt bất đắc dĩ thở dài, chàng ôn nhu nói “Biết sợ rồi? Xem nàng về sau còn dám hay không dám?”
Chàng lấy khăn ra lau nước mắt, nước mũi cho nàng.
Nàng vẫn luôn ôm chàng như vậy qua một thời gian rất lâu mới bình tĩnh lại.
Thời Phái cảm giác cả người nàng mềm oặt, đỡ bả vai nhìn bộ dáng nàng, lúc này Giang Nhã Phù trong mắt chàng, hốc mắt, chóp mũi, cái miệng đều ửng đỏ, tựa quả đào lớn mới hái xuống.
Chàng mắng yêu “Ngu ngốc, không khóc nữa, tiểu Đầu nhất mà thấy bộ dạng này của nàng khẳng định là cười chết mất.”
Giang Nhã Phù lẩm bẩm thanh âm, câu đầu tiên nói sau khi bị dọa sợ “Nó còn nhỏ như vậy sao mà cười ta được?”
Rốt cuộc Thời Phái lộ ra ý cười, không cùng nàng tiếp tục thảo luận chuyện này, hiện tại chàng có chủ ý muốn làm lúc này.
Bỗng kéo tay nàng, hướng dọc đường nhỏ đi lên, là con đường thợ săn thủ núi thường đi “Vừa lúc ta mang nàng đi tới địa phương này.”
“Đi chỗ nào?”
“Tới rồi nàng liền biết đến, khẳng định nàng sẽ thích nơi đó.”
“Vậy ngựa của chàng làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, ném cũng không được, trong núi này không có mãnh thú.”
“Chàng chịu cùng ta nói chuyện rồi sao?”
“Là do nàng không chịu cùng ta nói chuyện.”
“Rõ ràng là do chàng không chịu cùng ta nói chuyện trước!”
“…”
- -- ------ ------ ---------
Tác giả có lời muốn nói: Muội muội tới trong nhà, ríu rít ríu rít ríu rít, a ta đầu!