Mười hai giờ đêm, trong một căn phòng khách sạn.
Hai người ngồi đối điện nhau.
Hải Đồ say sưa học tập, Bảo An thì than ngắn thở dài.
Anh than một hồi, thính giả duy nhất trong phòng lại một chút phản ứng cũng chả có.
“Khụ khụ.” Bảo An ho khan hai tiếng, cố thu hút sự chú ý của đối phương.
Hải Đồ cất điện thoại đi, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt hết sức chân thành nhìn về phía người đại diện tiên sinh đang u sầu không nguôi: “Bảo ca anh nói đi.”
Bảo An: “Rốt cuộc cậu làm sao lại đắc tội Trịnh Giai Giai vậy?”
“Cái gì?” Bảo An mờ mịt “Em đắc tội sao?”
Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, Bảo An biết mình hỏi cũng như không, anh đưa tay che mặt, xoa xoa hai lần: “Vậy cậu nghĩ kĩ xem có lúc nào xảy ra bất hòa với người ta không?”
Hai ngày trước một nghệ sĩ của Bảo An làm ầm lên đòi hủy hợp đồng, anh không thể không về để xử lý vụ việc. Trước khi đi đã ngàn dặn vạn dặn với Hải Đồ là ở đoàn làm phim phải ngoan một chút, kết quả bên này anh vừa về đến nơi, một giây sau đã nhận được thông tin phần diễn của Hải Đồ bị cắt mất.
Một phó đạo diễn tạm có thể coi là quen biết anh cho hay: Đây là yêu cầu của Trịnh Giai Giai.
Trịnh Giai Giai là ai?
Cô ta là người đứng đầu trong số tiểu hoa của làng giải trí!
Tuy rằng không còn trẻ nên khán giả đã bắt đầu chán mấy bộ phim thần tượng của cô ta.
Thế nhưng năm trước cô đã thành lập văn phòng của riêng mình, mà văn phòng đó mỗi năm đều cho ra một bộ phim khá ổn, được người trong giới đặt cho biệt hiệu “Bàn tay vàng”, không biết bao nhiêu người muốn bấu víu quan hệ với cô đó!
Thế mà mới có mấy ngày, Hải Đồ đã đắc tội với người ta!
Bảo An càng nghĩ càng xót ruột, lúc trước đáng lẽ anh không nên rời đi mà!
Anh từ đâu móc ra bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa lên miệng, cũng không ngại đối diện đang có người ngồi.
Mùi thuốc lá làm anh tỉnh táo hơn chút, lúc lâu sau, Bảo An bỏ điếu thuốc xuống, nói với Hải Đồ: “Anh sẽ xem xét một chút xem có thể hẹn Trịnh Giai Giai ra ngoài không, đến lúc đó cậu phải nói lời xin lỗi với cô ấy.”
Hải Đồ nét mặt mờ mịt.
“Cậu cũng đừng buồn.” Bảo An cầm điếu thuốc gõ nhẹ lên mu bàn tay: “Trong nghề này chính là như vậy, người có quyền thế địa vị, nói cái gì cũng được người ta tâng bốc lên, cô ta bảo cậu làm không tốt, kẻ khác chắc chắn sẽ hùa vào, giống như cậu lần này vậy.”
Hải Đồ tỏ ra rất thấu hiểu mà gật đầu.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi.” Bảo An đứng lên vỗ vai Hải Đồ, “Đương nhiên đừng có nghĩ là được đi ngủ ngay, trước hết phải đắp cái mặt nạ, sau đó suy nghĩ xem lúc xin lỗi nên nói thế nào.”
Hải Đồ mím môi, vâng một tiếng, đứng dậy tiễn Bảo An ra cửa.
Đóng cửa xong cậu theo lời dặn dò của người đại diện đắp một cái mặt nạ, ngồi xổm trên giường tính toán đến chuyện xin lỗi.
Kết luận là hoàn toàn không biết vấn đề ở chỗ nào!
Tuy rằng sau hôm đầu tiên làm việc cùng Trịnh Giai Giai, chị ấy có vẻ rất ghét nhìn thấy cái mặt mình, nhưng Hải Đồ cho rằng mình đã không ngừng cố gắng, biểu hiện của cậu càng lúc càng tốt mà.
Thế thì tại sao hai ngày sau lại muốn cắt luôn phần kịch bản của mình chứ?
Hải Đồ nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn không hiểu lý do vì sao, đáng thương hơn nữa là: nội dung lời xin lỗi mà người môi giới tiên sinh yêu cầu cậu vẫn chưa nghĩ ra đâu.
Ôi, nếu anh ấy thực sự dẫn mình đi theo, sau đó mình một câu cũng không nói được, có khi nào sẽ phải cuốn gói xéo đi ngay lập tức không?
Hức, cái viễn cảnh ấy thật là kinh hoàng.
Thế là Hải Đồ cứ ngồi đực ra suốt phút, không nghĩ ra được cái gì, ngược lại cái mặt nạ trên mặt hết tác dụng rồi.
Hải Đồ cũng không để ý, bỏ mặt nạ xuống thì rửa mặt qua loa bằng nước, sau đó đắp chăn đi ngủ.
Mấy cái chuyện phiền phức này chờ khi nào tỉnh dậy thì nói sau đi.
Bởi vì nữ chính kiêm nhà đầu tư yêu cầu hủy phần kịch bản của mình, mà nội dung mới vẫn chưa hoàn thiện kịp, nên Hải Đồ ở trạng thái ăn không ngồi rồi.
Dự định muốn hẹn người ta ra ngoài của Bảo An cũng rơi vào hư vô, đối phương hoàn toàn không thèm quan tâm đến.
Cuối cùng Bảo An cũng vất vả mà hẹn được nam chính cùng công ty, Trịnh Thạc đồng ý sau khi kết thúc công việc vào buổi tối thì đi ăn với anh một bữa.
Bốn giờ chiều, Bảo An mang theo Hải Đồ đến đoàn làm phim chờ Trịnh Thạc kết thúc công việc, may mà công việc ngày hôm nay rất suốn sẻ, không đến tám giờ cả đoàn đã tan ca.
Toàn bộ việc mời khách là do Bảo An đảm nhiệm, nhà hàng cách đoàn làm phim không xa, lái xe mười mất phút là đến.
Trịnh Thạc năm nay tuổi, mười năm trước nhờ một bộ phim hình sự mà được khán giả chú ý, cùng năm đó đạt thành tích văn hóa cao nhất thi vào học viện điện ảnh, cũng là diễn viên mới đạt giải nam phụ xuất sắc nhất năm ấy.
Lúc đó không ai nghi ngờ đây chính là một ngôi sao trong tương lai.
Trịnh Thạc có khởi đầu tốt như vậy nhưng sự nghiệp về sau lại không nổi bật lắm, mấy bộ phim truyền hình sau đó đều khá im ắng không có tiếng tăm.
Chìm nổi trong giới giải trí mấy năm, lúc Trịnh Thạc tuổi thì được công ty Tinh Quang mua về, bộ phim mà ông chủ mới tìm cho anh thành công ngoài dự liệu của mọi người.
Từ đó về sau sự nghiệp diễn xuất của Trịnh Thạc thuận buồm xuôi gió mà phát triển, hai ngày trước Bảo An còn nói với Hải Đồ, rằng công ty lại yêu cầu một đạo diễn lớn nào đó giao cho Trịnh Thạc một vai nam chính mới.
Có lẽ là do mình cũng từng trải qua thời kì khó khăn nên đối với những hậu bối không có tiếng tăm trong nghề Trịnh Thạc vẫn luôn săn sóc, lúc ăn cơm anh không hề tỏ ra cao cao tại thượng dù có khoảng cách về danh tiếng, Bảo An và Hải Đồ có chuyện hỏi anh đều nhiệt tình trả lời.
Tốc độ ăn của Trịnh Thạc rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã buông bát xuống.
Lúc anh đặt bát xuống, Bảo An ngậm ngay cái miệng đang thao thao bất tuyệt của mình lại, có chút thấp thỏm nhìn đối phương.
“Chuyện liên quan tới Giai Giai và Hải Đồ em cũng đã nghe nói.” Hiển nhiên là Trịnh Thạc không có ý định thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: “Theo như em biết thì trong kịch bản mới, phần diễn của Trương Viễn Hành được thêm không ít.”
Rõ ràng là Bảo An không ngờ tới kết quả này.
Trương Viễn Hành: tuổi, tốt nghiệp trung học xong thì vào một trường Trung đẳng chuyên nghiệp, sau đó nhờ có ngoại hình đẹp nên được công ty đại diện để ý, được đóng nam chính khốc suất cuồng bá duệ của mấy bộ phim trên mạng.
Công ty đại diện của cậu ta cũng chỉ là một công ty nhỏ không có tên tuổi trong giới, nghe đâu lúc đó đoàn làm phim vừa ý cậu ta, là bởi vì cậu ta chấp nhận thù lao ngàn một tập phim.
Trước kia Bảo An chưa từng coi trọng Trương Viễn Hàng, vậy mà bây giờ Trịnh Thạc nói cho anh biết cậu ta mới là người cuối cùng được hưởng lợi!
Bảo An thấy khó mà tin được.
Tuy rằng không cho ra được nghệ sĩ nào có tiếng tăm, nhưng đã có năm trong nghề, Bảo An cũng quen biết không ít nhân viên hậu trường, tiễn Trịnh Thạc về rồi, anh không ngừng huy động mọi mối quan hệ để tra xét chuyện này, cuối cùng biết được lời nói của Trịnh Thạc là thật sự.
Một trợ lý của phó đạo diễn bên kia nói: Hôm nay biên kịch của Trịnh Giai Giai mang kịch bản sau khi đã chỉnh sửa đến, phần diễn của Trương Viễn Hành đúng là tăng lên rất nhiều.
“Không thể nào có chuyện này được!” Vẫn trong căn phòng khách sạn đó, Bảo An sốt ruột đi vòng quanh.
Anh đi hết một vòng mà vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, quay đầu hỏi Hải Đồ: “Cậu nói tại sao Trịnh Giai Giai lại nâng đỡ Trương Viễn Hành chứ?”
“Bình thường nha.” Hải Đồ thấy chẳng có gì khó hiểu: “Hai người bọn họ là tình nhân mà.”
Trong thế giới loài người, đây không phải là quan hệ thân mật nhất sao?
Bảo An nghĩ là tai mình bị ảo giác rồi: “Cậu nói cái gì?!”
Hải Đồ lặp lại một lần: “Nói hai người bọn họ là tình nhân.”
“Sao có thể thế được!” Bảo An phì cười một tiếng: “Cậu nghe ai nói bừa thế? Trịnh Giai Giai thích mấy anh cơ bắp chứ hả, cậu xem cái bộ dạng công tử bột của tên Trương Viễn Hành kia đi, không thể nào không thể nào!”
“Nhiều người nói vậy với em mà.” Hải Đồ rất kiên định với ý kiến của mình, đếm số trên đầu ngón tay cho Bảo An xem: “Có chuyên gia trang điểm này, trợ lý nhiếp ảnh gia này, còn có một người bên đạo cụ, cả tạp vụ thường mua trà chiều cho chị Giai Giai nữa.”
Hải Đồ nghiêng đầu nhìn anh: “Sao bọn họ lại đem cùng một câu chuyện ra gạt em chứ?”
“Còn có chứng cớ đây này.” Cảm thấy chữ tín của mình bị nghi ngờ, Hải Đồ bèn lôi điện thoại ra, tìm bức ảnh mà tạp vụ kia gửi cho mình, ra hiệu cho người đại diện qua đây xem.
Trong bức ảnh có một nam một nữ, đều mang mũ và khẩu trang, người con trai khoác một tay lên eo cô gái, không biết là đang nói cái gì, trong ánh mắt mỗi người đều mang ý cười.
Tấm ảnh tuy hơi mờ, nhưng từ đôi mắt và dáng người, Bảo An có thể xác định được thân phận của hai người bọn họ.
Vậy mà là thật…
Lần này Bảo An không thể không tin được nữa rồi, đầu óc anh chao đảo một lúc mới phản ứng kịp, vẫn kinh ngạc vô cùng: “Họ nói cho cậu chuyện này làm gì? Lại còn gửi ảnh nữa.”
“Chắc là do yêu thích em đi.” Hải Đồ suy nghĩ một chút: “Trong sách viết, khi gặp được người mình yêu, người ta thường nói đến những đề tài rất ấu trĩ, dù rằng nhiều khi em không thấy hứng thú lắm.”
Bảo An: …Rốt cuộc là cậu nói cái gì cơ gió lớn quá anh một chữ cũng không nghe thấy!
Hết chương .