Phó Tây Linh hất cằm về phía cánh cửa xoay của khách sạn, rồi khẽ mỉm cười, hỏi Thời Chỉ: “Vào không?”
Không gian trong xe rất yên tĩnh, Thời Chỉ vẫn đang nheo mắt nhìn anh với biểu cảm lạnh nhạt.
Phó Tây Linh cảm thấy chỉ cần trêu chọc cô thêm hai câu nữa, à không, không cần đến hai câu, chỉ cần anh nói thêm vài từ thôi, thì e là Thời Chỉ sẽ lập tức cầm theo tài liệu của cô rồi đóng sầm cửa xe lại mà rời đi mất.
Nói không chừng, trước khi rời đi, còn cho anh ăn thêm cái tát nữa!
“Nghĩ đi tận đâu thế hả?”
Phó Tây Linh lên tiếng kịp lúc trước khi cơn giận của Thời Chỉ bùng phát, lại còn “cắn ngược” lại được một câu, nói cô nghĩ nhiều quá rồi: “Tôi có một cuộc họp ở đây, đi một mình chán chết!”
Thời Chỉ đã nhận xét về động thái của anh như sau: “Anh bị thần kinh phải không?”
Phó Tây Linh xuống xe, thuận tay ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ trước cửa, sau đó nghiêng đầu với Thời Chỉ: “Đi thôi, tóm lại là sẽ thoải mái hơn nhiều so với phòng tự học của cô.”
Câu này của anh thì không sai!
Thời Chỉ theo anh bước vào cánh cửa xoay của khách sạn, hương thơm và làn gió mát điều hòa ập đến, quả thật là vô cùng thoải mái. Sàn lát gạch trong khách sạn bóng loáng, phản chiếu độ sáng của ánh đèn pha lê cùng như bóng hình của hai người.
Phó Tây Linh nói: “Nếu tôi thực sự bị thần kinh, thì sẽ đưa cô đến khách sạn ở số 23 đường bên cạnh kìa.”
Anh ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên bật cười: “Sớm biết vậy đã đưa cô sang bên đó rồi.”
Thời Chỉ không hiểu ý Phó Tây Linh bèn nghiêng đầu nhìn anh.
Thấy ánh nhìn của cô, Phó Tây Linh lại nói: “Khách sạn đó là do nhà họ Thẩm mở, anh ta không nói với cô gia đình anh ta làm nghề gì à?”
Quả đúng là Thẩm Gia không nói, sau nửa năm hẹn hò, Thời Chỉ và Thẩm Gia vẫn chưa tiến đến mức độ thảo luận về tình hình của gia đình đối phương. Chỉ có điều thấy Thẩm Gia không thích thể hiện, nên cô cũng cố ý che giấu.
Còn cái con người thích thể hiện, lúc này đang đi ngay bên cạnh cô đây, anh ấn thang máy, rồi dõng dạc khoe khoang: “Tuy nhiên, khách sạn nhà anh ta “dưới cơ”, hơi kém, làm ăn không tốt bằng nhà tôi.”
Thời Chỉ nhìn ngó xung quanh, khách sạn thực sự hoạt động rất tốt, có lẽ là năm sao, trang hoàng lộng lẫy, rộng rãi và thanh lịch. Nhân viên bắt gặp trên đường đều nhẹ nhàng mỉm cười, lịch sự nói “chào buổi chiều” với họ.
Tại quầy lễ tân đang có mấy người ngoại quốc đứng làm thủ tục nhận phòng, nhìn có vẻ như có hoạt động đoàn thể nào đó, nên mới đặt phòng tại khách sạn.
Hai người ngoại quốc bước vào thang máy, đang mở một tờ quảng cáo tuyên truyền gấp làm ba trên tay, và nghiên cứu những dòng chữ tiếng Anh dày đặc trong đó. Một trong số họ hỏi người bạn đi cùng bên cạnh bằng tiếng Anh, rằng có trông thấy địa điểm diễn ra cuộc họp hay không?
Có lẽ tờ rơi quá phức tạp, nên hai người ngoại quốc không hiểu, bèn giữ mãi cửa thang máy không cho đóng. Nghe nội dung cuộc trò chuyện, dường như họ đang muốn ra quầy lễ tân để hỏi lại nhân viên.
Phó Tây Linh giúp bọn họ ấn nút lên tầng sáu, anh giao tiếp với đối phương bằng tiếng Anh, bảo họ rằng phòng triển lãm nằm ở tầng sáu.
Người ngoại quốc lộ biểu cảm ngạc nhiên, cuối cùng ấn đóng cửa lại, bọn họ nhiệt tình hỏi Phó Tây Linh có phải đến đây để tham gia cuộc họp giao lưu hay không? Phó Tây Linh mỉm cười, nói không phải, mình chỉ được tính là nhân viên làm việc tại khách sạn mà thôi.Có lẽ đây là lần đầu tiên mấy người ngoại quốc này đến đây công tác, vì vậy đã hỏi han thêm về ẩm thực và địa điểm vui chơi gần đây. Phó Tây Linh nói tiếng Anh rất trôi chảy, anh tự tin, bình tĩnh trò chuyện cùng họ, giới thiệu con phố ẩm thực cách khách sạn không xa, còn gợi ý cho họ vài nhà hàng đặc sắc nữa.
Sau đó, thang máy đến tầng cần đến, và đôi bên cùng chào tạm biệt nhau. Từ nãy tới giờ Thời Chỉ chỉ im lặng, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới lên tiếng: “Nghe có vẻ tiếng Anh của anh khá quá nhỉ?”
Cứ tưởng rằng Phó Tây Linh sẽ khiêm tốn đôi chút, kết quả là anh đã nói: “Tôi còn khá về rất nhiều phương diện khác nữa cơ!”. Vì vậy, Thời Chỉ đã không thèm bắt chuyện với anh nữa.
Phó Tây Linh đưa Thời Chỉ đến tầng trên cùng của khách sạn, ở đây có một văn phòng kinh doanh đúng tiêu chuẩn. Có nhân viên làm việc đi vào, sau khi nghe dặn dò lại chạy một lượt, mang toàn bộ tài liệu liên quan mà Phó Tây Linh cần cho anh, tiếp đến là mang trái cây, trà cùng một ấm trà hoa cúc đã pha.
Căn phòng này rất lớn, ghế sofa có thể chứa được khoảng mười người. Phó Tây Linh đang cầm tài liệu đọc, anh không ngẩng lên, nói: “Cô ôn tập đi, cần gì thì gọi tôi một tiếng, tôi bảo bọn họ chuẩn bị cho cô.”
Nhiệt độ của điều hòa tổng rất vừa phải, Thời Chỉ dựa người bên sofa lật xem sổ ghi chú, mới đầu cô không mấy tập trung, nên đã dùng một phần sự chú ý để lắng nghe Phó Tây Linh nói chuyện với nhân viên.
“Có rất nhiều khách sạn bắt đầu mở dịch vụ Quản gia, theo diện một – một, trước mắt chúng ta chưa dự tính thực hiện loại hình kinh doanh này, nhưng cũng vẫn phải đảm bảo rằng khách hàng có thể gọi được người 24/24…”
Mỗi lần gặp Phó Tây Linh, rất hiếm khi thấy anh bàn chuyện nghiêm túc, vậy nên Thời Chỉ đã xem anh là một ông có nội thế hệ thứ hai, suốt ngày nhàn rỗi ăn chơi. Bây giờ xem ra, không phải anh chỉ biết mỗi ăn uống, chơi bời.
Sau đó, Phó Tây Linh ra ngoài mở cuộc họp, Thời Chỉ đã thích nghi với môi trường xung quanh, nên cũng bắt đầu tập trung ôn tập. Đến khi bị phân tâm lần nữa, là vì không biết Phó Tây Linh đã ngồi xuống chiếc sofa riêng biệt phía đối diện cô từ khi nào, lúc này đang gõ gõ nhẹ lên mặt bàn.
Trong đầu Thời Chỉ vẫn còn suy nghĩ về chút điểm kiến thức, bất chợt bị làm gián đoạn, khiến cô phải cau mày nhìn qua.
Phó Tây Linh đang bưng cốc uống trà: “Đồ ăn không ăn, nước cũng chẳng uống, sợ tôi đầu độc cô à?”
“Nếu tôi nhát gan như vậy, thì đã chẳng ra ngoài cùng anh rồi.”
Thời Chỉ đặt cuốn sách xuống, vươn tay với lấy trái cây, trên cổ tay vẫn đeo chiếc vòng ngọc, cô bỏ qua cherry trong đĩa trái cây, rồi cầm nĩa chọc một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Phó Tây Linh đặt cốc trà xuống, đột nhiên hỏi: “Gần đây Thẩm Gia có đến tìm cô không?”
“Không.”
“Tôi e là anh ta cũng chẳng đến tìm cô nữa đâu.”
Thời Chỉ liếc nhìn Phó Tây Linh một cái, có chút muốn hỏi anh lý do tại sao. Nhưng cô thấy dáng vẻ như “ông kễnh” bưng cốc trà từ từ nhấm nháp của anh, thì đột nhiên đâm ra “ghét giàu”, không muốn cho anh cơ hội được lên mặt.
“Bạn của anh ta có đến.” Thời Chỉ thuật lại ngắn gọn chuyện bạn của Thẩm Gia đến tìm mình, nói dường như tâm trạng của Thẩm Gia rất tệ, còn khóc nữa.
Phó Tây Linh cúi đầu nhìn điện thoại, rất lâu cũng không lên tiếng, cứ thế cho đến khi Thời Chỉ tưởng rằng chủ đề này đã xong, thì anh lại chợt hỏi: “Mềm lòng rồi à?”
Thời Chỉ nhìn về phía Phó Tây Linh, anh nói: “Khuyên cô chớ nên xem trọng nước mắt của Thẩm Gia.”
Đương nhiên là Thời Chỉ biết điều đó, cô đã thấy Weibo của Đào Giai, gần đây cô ta chỉ đăng duy nhất một bài đăng là biểu tượng cảm xúc buồn rầu, mà bất thường là Thẩm Gia không hề để lại bình luận. Anh ta phớt lờ Đào Giai, nhưng vẫn không đáng để Thời Chỉ hoan hỷ.
Với tính cách của Thẩm Gia, thì anh ta sẽ tự cho mình là bậc quân tử, anh ta mượn rượu rơi lệ, nhưng có lẽ chỉ với một phần nhỏ lý do là vì chia tay. Phần còn lại là bởi khó có thể chấp nhận được việc bản thân thiếu quyết đoán, cũng như mặt chưa đủ quang minh lỗi lạc của mình.
Suy nghĩ của cô và Phó Tây Linh tương tự nhau, anh đặt tách trà xuống: “Tôi đoán, ắt hẳn Thẩm Gia rất thích cô, cũng chưa có dự định bắt đầu theo đuổi lại Đào Giai, anh ta và Đào Giai chỉ là kiểu mập mờ mà thôi.”
Thời Chỉ đáp: “Tôi biết.”
Nếu để Thẩm Gia giải quyết vấn đề này, theo tiết tấu của anh ta, thì chia tay với Thời Chỉ, và nhen nhóm lại tình cũ với Đào Giai, ít nhất cũng phải mất thời gian là một năm.
“Tuy nhiên cô lại quá dứt khoát, không cho anh ta lấy một cơ hội, đã thế còn chứng thực luôn sự lung lay bất định mà vốn dĩ anh ta luôn giấu kín.”
Phó Tây Linh mỉm cười, nói: “Thẩm Gia trở tay không kịp, vậy nên khóc lóc cũng chẳng hẳn là vì cô.”
“Anh cảm thấy tại sao anh ta lại khóc?”
“Cảm xúc cá nhân, là do bất lực và phản kháng với hiện trạng, cũng có thể là vì nghĩ không thông, rồi nói với bạn bè những câu kiểu như “Tôi chẳng làm sai chuyện gì, tại sao lại thành ra thế này?”.”
Tuy nhiên, Thẩm Gia sẽ sớm nghĩ thông suốt thôi! Sau khi đã ngẫm ra, liệu anh ta và Đào Giai có đến với nhau không?
Thời Chỉ nhíu mày, cô đặt nĩa trên tay xuống, dựa vào sofa, vô tình xoay xoay chiếc vòng tay, sau đó vô cùng mất tự nhiên đổi sang một chủ đề vô nghĩa: “Mở khách sạn có kiếm ăn được không?”
“Câu hỏi của cô hơi khó trả lời.”
Ánh mắt của Phó Tây Linh rơi xuống cổ tay cô, và câu trả lời của anh cũng vô nghĩa hệt câu hỏi của Thời Chỉ: “Nói thế nào nhỉ, thành sự tại nhân…”
Thời Chỉ nhìn vào đồ đạc xung quanh căn phòng, ánh mắt di chuyển từ tủ sang bàn rồi lại đến ghế, khi ngắm nhìn những thứ này, cô có cảm giác tràn đầy tham vọng.
Điều này bỗng khiến Phó Tây Linh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô cách đây vài năm, lúc ấy ánh mắt của cô cũng như vậy, ra tay cũng vô cùng nhanh nhẹn…
Phó Tây Linh như nhớ ra điều gì đó, anh lại cúi đầu mỉm cười, một lúc sau mới thích thú, hỏi: “Trước đây, cô từng đánh ai bao giờ chưa?”
Thời Chỉ không nói nên lời, hoàn toàn không hiểu anh đang nghĩ cái gì.
“… Anh lại lên cơn thần kinh nữa rồi hả? Đừng có nói với tôi là cô tiểu thư thông minh Diêu Diêu kia không những có tính cách ương ngạnh, mà còn là cao thủ thách đấu nữa đấy nhé!”
Phó Tây Linh bật cười: “Cái này thì không.”
Về phần nụ cười khó hiểu này của anh, Thời Chỉ đã không hỏi han gì thêm. Cô không phải kiểu người có tính cách thích dò hỏi tới cùng, tuy nhiên lý do quan trọng của việc không hỏi, là vì cô chẳng quan tâm đến hành vi của Phó Tây Linh.
Chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích cá nhân của cô là được!
Người thực sự khiến cô bận tâm đến là Thẩm Gia, mặc dù không nhìn ra dấu vết của trạng thái thất tình ở cô, cũng chẳng gào khóc buồn bực không vui, lại còn chủ động cắt đứt mọi liên lạc với Thẩm Gia, nhưng cô vẫn để ý đến.
Nhìn thì có vẻ chẳng chút gợn sóng, nhưng thực ra cô chưa thể hoàn toàn buông bỏ. Thậm chí còn đang cân nhắc xem rốt cuộc phải báo thù Thẩm Gia thế nào, mới có thể cho anh ta “một đòn chí mạng”.
Về điểm này, Phó Tây Linh cũng rất rõ ràng, do đó, khi Thời Chỉ đột ngột hỏi, liệu anh có cách nào để lấy được thư mời cho dự án nghỉ dưỡng của một doanh nghiệp nào đó vào ngày 17 tháng này hay không, thì Phó Tây Linh đã chẳng hề ngạc nhiên.
Anh sớm có chuẩn bị, và lấy điện thoại ra tìm kiếm, sau đó đưa ảnh thiệp mời đến trước mặt Thời Chỉ: “Cô nói cái này sao?”
Cái gọi là dự án biệt thự nghỉ dưỡng ấy được thực hiện ở vùng ngoại ô, đã tập hợp không ít nhà đầu tư. Với biểu ngữ “Trở về với thiên nhiên” và xây dựng khá nhiều loại hình biệt thự ở vùng núi.
Dự án này vừa mới được hoàn thành, nhà lãnh đạo lớn nhất của dự án đã mời một nhóm các nhà đầu tư và bạn bè đến ăn mừng để tạo dựng danh tiếng, với lý do là tổ chức sinh nhật cho phụ huynh.
Kinh doanh chính là như vậy, các mối quan hệ lợi ích vô cùng phức tạp và bạn không thể luôn là con sói đơn độc với số thông tin hạn chế và làm việc đằng sau cánh cửa đóng kín, có những lúc vẫn cần tham gia các buổi tiếp khách, tụ tập.
Tuy nhiên, Thời Chỉ không hề biết nội tình trong đó, trước đây, khi cô và Thẩm Gia chưa xảy ra bất hòa, thì cô cũng đã từng nghe anh ta đề cập đến vấn đề này.
Nhưng lúc đó, Thẩm Gia chỉ nói với cô rằng người lớn trong nhà đã có tuổi, không muốn lặn lội nên cử anh ta đi tham gia, nhân tiện giao lưu học hỏi các bậc cha chú đi trước. Vừa hay nó diễn ra vào thời điểm trước và sau kỳ nghỉ hè, nếu kịp, anh ta có thể đưa Thời Chỉ cùng đi.
Lúc đó, Thẩm Gia nói: “Coi như là đi chơi, không xa đâu, chỉ hai ngày là về. Thời Chỉ, em đi cùng anh không?”
Vừa rồi, Phó Tây Linh nói gia đình anh kinh doanh khách sạn, Thời Chỉ đã đoán, có lẽ anh sẽ tìm ra cách để chà trộn vào đó. Nhưng khi Phó Tây Linh thực sự lôi thư mời ra, thì Thời Chỉ lại có cảm giác kỳ lạ khó giải thích, như thể đã có người viết sẵn kịch bản, để dụ cô nhảy vào vậy.
Thời Chỉ hoàn toàn không đồng ý với câu nói “dụng nhân bất nghi”. Cô từng trải qua một số chuyện, cũng học được đủ các loại bài học, vậy nên lập tức phản xạ có điều kiện: “Tại sao anh biết tôi muốn đến đó?”
Phó Tây Linh phản ứng rất nhanh, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ nói rằng hôm đó Diêu Diêu cũng có mặt. Về phần thời gian thì có lẽ Thời Chỉ cũng đã kết thúc các bài kiểm tra, nên định nhờ cô đến “thể hiện”.
Sau một hồi tạm dừng, anh lại nói thêm: “Đương nhiên, nếu cô muốn đi sẽ tốt hơn nhiều.”
Thời Chỉ không mấy vui vẻ ăn miếng dưa hấu, nhưng lại chẳng có lý do để từ chối, vì vậy đành đồng ý.
…..
Những ngày nắng chói chang cuối cùng đã qua đi, và tuần kiểm tra cũng kết thúc trong dư âm của nhiệt độ. Cách một ngày sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, cũng là ngày phải đến tham dự bữa tiệc của khu dự án biệt thự.
Trong thư mời đã nói rõ đây là bữa tiệc tối, nên chiều hôm đó, Phó Tây Linh đã lái xe đến đón Thời Chỉ. Anh chuyển sang chiếc SUV thoải mái, ở hàng ghế sau có đặt hai hộp quà rất lớn.
Thời Chỉ thuận miệng hỏi một câu, anh bèn nói: “Một hộp tặng cho chủ nhân bữa tiệc sinh nhật ngày mai, hộp còn lại là cho cô.”
Cô không thích không công mà hưởng lợi, nên chẳng thoải mái, hỏi: “Cái gì thế?”
“Chiến bào.”
Sau khi chiếc xe rời khỏi đường cao tốc khoảng gần nửa giờ, Phó Tây Linh mới đột ngột hỏi Thời Chỉ: “Tôi phát hiện ra cô rất yên tâm về tôi. Chuyến đi cần phải qua đêm, nhưng cô lại chẳng thèm hỏi xem việc sắp xếp chỗ ở ra sao, thế mà dám ra ngoài cùng tôi à?”