Về mấy câu trêu đùa đó của Phó Tây Linh, Thời Chỉ đã không trả lời. Thẩm Gia cũng liên tục gửi tin nhắn đến, muốn hẹn Thời Chỉ đi ăn, nhưng ăn uống không thể giải quyết được bản chất thật của vấn đề, vậy nên Thời Chỉ cũng chẳng để ý.
Tâm trạng của cô rất tồi tệ, bát mì lạnh mua về ký túc cũng chỉ ăn vài gắp mà chẳng thấy mùi vị gì, tuy nhiên hai tiết học buổi chiều cô vẫn đến nghe giảng như thường lệ.
Chỉ là một người bạn trai thôi mà, đã trì hoãn mất tiết học buổi sáng, không thể để vì điều này mà đến cả buổi chiều cũng học hành lấy lệ được.
Thẩm Gia lại liên lạc với Thời Chỉ, là khi cô kết thúc hai tiết học buổi chiều. Trước đó, tình cảm của họ rất tốt, nên cô đã gửi cho anh ta một bản thời khóa biểu của mình. Thẩm Gia đã thuộc lòng lịch học của Thời Chỉ, và cũng thường xuyên căn giờ để đến lớp học đón cô.
Có lẽ sợ sẽ gây một màn sự xấu hổ như ở căng tin, nên anh ta không trực tiếp đến chặn cô, mà chỉ nhắn tin.
“Xin lỗi em, Thời Chỉ, anh không nên giấu em, anh sợ nói cô ấy là con gái thì em sẽ suy nghĩ.”
“Chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé! Được không em?”
Thời Chỉ không bao giờ can thiệp vào việc kết bạn khác giới của bạn trai, cô có quen biết với mấy chị khóa trên cùng mấy em khóa dưới của Thẩm Gia, và mối quan hệ với họ cũng rất tốt.
Vào ngày sinh nhật của Thẩm Gia, cũng có mấy cô gái tham gia. Rõ ràng Thẩm Gia biết cô không phải là kiểu bạn gái hay để bụng, vậy mà trước đó lại không dám đề cập đến giới tính của Đào Giai.
Chỉ có thể chứng tỏ một điều: Trong lòng “có quỷ”, không đủ khả năng có được tín nhiệm của Thời Chỉ.
Mà điều đó cũng là sự thật.
Lướt Weibo của Đào Giai về khoảng thời gian trước nữa, cô phát hiện mọi bài đăng của cô ta, Thẩm Gia đều để lại bình luận. Trong những bài đăng ấy, Thời Chỉ có thể ghép lại hình tượng của một cô gái sôi nổi, sống động.
Đào Giai học đại học ở nước ngoài, ngành Nghệ thuật, từng giành giải thưởng về vẽ tranh sơn dầu, còn biết chơi Violin, và bức tranh đầy màu sắc trên ảnh đại diện là tác phẩm của chính cô ta.
Thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ mặc những bộ váy đi tiệc, đến tham gia buổi tụ tập nhỏ của bạn bè. Chiều cao của cô ta tương đương với Thời Chỉ, cân nặng vừa mới chạm mốc 49kg đã đăng bài nói mình mập quá rồi, phải từ bỏ đồ uống có gas, chỉ ăn salad rau củ trái cây và protein.
Đa phần các bài đăng của Đào Giai đều là những bức ảnh về triển lãm nghệ thuật hoặc ẩm thực, thậm chí còn không có dòng trạng thái đính kèm. Mặc dù vậy, Thẩm Gia vẫn sẽ để lại bình luận bên dưới bài đăng của cô ta, nói đôi ba câu với đối phương.
Nửa năm trước, Đào Giai đăng một tấm ảnh chụp mì Ý tôm hùm cùng bít tết, Thẩm Gia đã hỏi bên dưới rằng: “Có ngon không?”
Đào Giai đáp lại một biểu tượng cảm xúc mặt khóc, và nói: “Không ngon, đợi khi nào anh qua đây sẽ đưa anh đi nếm thử, không thể để mình em chịu khổ được.”
Thời Chỉ nhớ lại, thời điểm đó mình mới hẹn hò với Thẩm Gia được vài ngày. Một ngày nọ, Thẩm Gia không có việc tại phòng thí nghiệm, nên hẹn Thời Chỉ đi xem phim.
Trước khi đèn trong rạp chiếu phim chuyển tối, màn hình chiếu đang phát các video quảng cáo hoạt hình về kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy. Thẩm Gia đã lấy điện thoại ra, không biết nhìn thấy gì lại đột nhiên bật cười.
Thời Chỉ ôm hộp bỏng ngô lớn, quay đầu sang buồn bực hỏi Thẩm Gia: “Anh cười gì thế?”
Thẩm Gia ấn khóa điện thoại, đáp: “Một người bạn của anh, ăn phải quán ăn không ngon, rồi nằng nặc đòi kéo anh đến “cùng hưởng”.”Vào ngày sinh nhật của Thẩm Gia, anh ta chụp chiếc bánh kem ba tầng mà Thời Chỉ tặng rồi đăng lên Weibo. và “Tsuki Đào Tử” đã xuất hiện trong phần bình luận. Cô ta nói: “Được ăn bánh sinh nhật rồi à? Có muốn nghe em trực tiếp nói chúc mừng sinh nhật không?”
Đây có lẽ là lý do Thẩm Gia chạy ra ngoài quán bar để gọi điện, chỉ có điều khi đó anh ta lại bảo rằng mình gọi điện về cho ba mẹ. Còn nói với Thời Chỉ, người hỏi anh ta đã được ăn bánh kem chưa là ba mẹ anh ta.
Thời Chỉ cứ thế lướt xem, cho đến khi nhìn thấy bài đăng cách đây vài năm của Thẩm Gia, tính toán thời gian, khi ấy có lẽ là năm Thẩm Gia mười tám, mười chín tuổi.
Thẩm Gia mặc bộ thể thao màu trắng, Đào Giai mặc chiếc váy trắng đứng bên cạnh anh ta, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Anh ta ôm eo Đào Giai, cả hai cùng tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Dòng trạng thái mà Thẩm Gia đính kèm cho bài đăng đó là: “Giai Giai, em là người con gái duy nhất anh muốn cưới làm vợ.”
Có người đã bình luận, nói rằng: “Wow, wow, chúc bên nhau dài lâu, hahaha.”, Đào Giai đã thay Thẩm Gia đáp lại bình luận đó, cô ta nói: “Đương nhiên rồi, chúng tôi là sự kết hợp tốt/đẹp nhất mà.” [1]
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ký túc chỉ có tiếng thở đều đều của bạn cùng phòng, trái tim Thời Chỉ bị chặn lại như muốn chết. Nếu từ khi đó, Thẩm Gia chỉ nghĩ đến việc muốn cưới Đào Giai, nếu như trước giờ Thẩm Gia chưa thể quên nổi tình đầu, vậy thì tại sao lại theo đuổi cô?
Thời Chỉ đột nhiên nhớ lại buổi sáng, lúc ngồi trong quán cà phê, nhớ lại câu mà Phó Tây Linh đã nói với cô. Anh nói: “Từ “bạn thơ ấu” không chính xác cho lắm, ưm, dùng “thanh mai trúc mã” sẽ phù hợp hơn.”
Lúc đó, Phó Tây Linh đã có một khoảng ngừng, thực ra, ban đầu cái mà anh định nói không phải “thanh mai trúc mã”, mà là “bạn gái cũ”.
Thời Chỉ không hiểu nguyên do tại sao Phó Tây Linh muốn tham gia vào, nhưng trong tình huống này, hiển nhiên anh cũng chẳng phải người vô tội gì cho cam. Bởi vì rất nhanh, Thời Chỉ đã phát hiện ra, Đào Giai đã đơn phương theo dõi Weibo của Phó Tây Linh.
Hơn nữa, rất lâu về trước, khi mà Đào Giai mới bắt đầu đăng ký Weibo, đã có rất nhiều bài đăng cô ta từng gắn thẻ anh, chỉ có điều trước giờ anh chưa từng phản hồi lại mà thôi.
Trạng thái này đã được duy trì trong một khoảng thời gian dài, Thời Chỉ tiện tay nhấp vào xem ID của Phó Tây Linh, chẳng có bất kỳ bài đăng nào.
Trong đêm, khi Thẩm Gia lại gửi tin nhắn đến, Thời Chỉ đã trả lời lại,
lòng tỏ như gương, cô không muốn lãng phí năng lượng cho các cuộc tranh cãi chẳng cần thiết. Những ngón tay nhanh chóng đặt lên bàn phím, sau đó gửi liên tiếp ba tin nhắn cho anh ta.
“Thẩm Gia, anh có thể có những mối quan hệ tốt đẹp với bạn thời thơ ấu khác giới, cũng có thể quan tâm, giúp đỡ họ.”
“Tuy nhiên, anh chỉ có thể có một người bạn gái, thích một người, cưới một người.”
“Vậy người đó là em hay là Đào Giai?”
Chắc chắn Thẩm Gia đã đọc được tin nhắn trả lời của cô, khung trò chuyện cũng chuyển thành “đối phương đang soạn tin nhắn”, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Nó cứ như vậy lặp đi lặp lại trong ba phút, Thời Chỉ nắm bắt thời gian khoảng ba phút, đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho Thẩm Gia. Khi hết giờ, cô lập tức cho Wechat của Thẩm Gia vào danh sách đen.
Cũng nhân tiện cho luôn cả Phó Tây Linh vào danh sách đen, bất luận mối quan hệ của bọn họ là tình tay ba hay tình tay bốn thì Thời Chỉ cũng không muốn nghĩ về nó nữa.
Cô không ngủ được nhiều, nên lập lại kế hoạch học tập cũng như cuộc sống của mình sau này, đến khi trời tờ mờ sáng mới chợp mắt một lúc.
Tuần này trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ bảy, Thời Chỉ gọi cho Linh Linh, viện cớ là ở trường có việc, nên không thể đến quan bar đỡ việc, bảo Linh Linh nhớ theo dõi đơn hàng.
Cô ra ngoài giải khuây, và không nói với bất cứ ai, khi quay lại trường đã là tối chủ nhật, vừa vào đến ký túc thì nghe được hai chuyện.
Đầu tiên là, Thẩm Gia đã đến tìm cô, thứ hai là, ngoài Thẩm Gia, còn có một chàng trai khác nữa, cũng đến để tìm cô.
Bình thường Thời Chỉ và bạn cùng phòng không mấy thân thiết, họ chỉ là những người bạn ngoài mặt thì có thể coi là bạn học thông thường. Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng chung đường đến căng tin ăn cơm, hoặc giúp nhau nhận đồ chuyển phát, còn lại dường như chưa từng nói qua nói lại những câu chuyện tâm giao.
Thấy Thời Chỉ không hỏi chàng trai thứ hai đến tìm cô là ai, bạn cùng phòng đã do dự hai giây, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Thời Chỉ đặt ba lô xuống, cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, bạn cùng phòng đột nhiên hỏi: “Thời Chỉ, cậu đang… Định đi đâu thế?”
Thường ngày họ rất hiếm khi có cuộc trò chuyện như vậy, nhưng Thời Chỉ đã hiểu ra bèn ngoái đầu mỉm cười: “Ở phòng bí bách, tớ đến bờ hồ trong trường ngồi một chút.”
Trong khuôn viên trường Đại học B, có một cái hồ nhân tạo chiếm diện tích khá lớn, Thời Chỉ ngồi trên bậc thềm xi măng, ngắm làn gió thổi mặt nước lăn tăn, cũng như làm đung đưa cành liễu.
Phía bên cô rất yên tĩnh, rất ít có bạn trong trường ngang qua, thế nên khi Phó Tây Linh vừa đi đến, thì cô đã phát hiện ra ngay.
Thời Chỉ không quay lại: “Tìm tôi làm gì thế?”
Phó Tây Linh đặt chiếc túi nilon của cửa hàng tiện lợi trên bậc cầu thang, rồi ngồi xuống kế bên Thời Chỉ: “Lần trước giao dịch thua lỗ, nên tìm cô đòi nợ.”
Thời Chỉ nhìn vào chiếc túi của cửa hàng tiện lợi mà anh mang đến, cô quay sang, hiếm lắm mới thấy buông lời bông đùa: “Đòi nợ mà còn mang theo quà nữa hả?”
Vầng trăng phẳng lặng treo trên bầu trời, làn gió đêm man mát. Phó Tây Linh lấy một lon bia từ trong túi, mở ra giúp Thời Chỉ rồi đưa cho cô: “Ở trong quán bar nhỏ hai ngày mà chẳng thấy cô, trong trường cũng không có tin tức gì, nghe nói cô và Thẩm Gia chia tay rồi, sợ cô nghĩ quẩn, coi nhẹ mạng sống.”
“Không đến mức vậy đâu.”
Thời Chỉ cầm lấy lon bia: “Chia tay rồi cũng tốt, tôi và anh ta có thể coi là không hợp. Hơn nữa, qua việc này đã cho tôi thấy, tính cách của Thẩm Gia có chút thiếu quyết đoán. Nếu như anh ta có thể dứt khoát thừa nhận tình cũ chưa dứt, khó lòng lựa chọn, thì có lẽ tôi sẽ càng tiếc nuối hơn đôi chút.”
Phó Tây Linh liếc nhìn cổ tay cô, thấy chiếc vòng ngọc khá tốt đó vẫn còn, bèn trêu chọc: “Đành lòng thật à?”
Chẳng biết do không định trả lời, hay thực sự muốn khéo léo đổi chủ đề, mà Thời Chỉ đã uống một ngụm bia, rồi cau mày nhìn logo trên đó: “Sao nhạt thế này?”
“Ở trước mặt Thẩm Gia, chẳng phải cô là gái ngoan không đụng tới một giọt rượu sao? Tôi cũng chẳng đoán được tửu lượng của cô, mua loại có nồng độ cồn cao, lại sợ cô say.”
Dứt lời, Phó Tây Linh cũng mở cho mình một lon, rồi ngửa đầu uống mấy ngụm: “Đúng là nhạt thật.”
“Không phải là anh không uống rượu à?”
“Hôm nay tôi không lái xe.”
Không giống với thái độ xa cách ngàn dặm như hôm trước, hôm nay Thời Chỉ rất dễ nói chuyện. Phó Tây Linh đã phát hiện, nhưng không lập tức vạch trần, anh nghiêng đầu sang đối diện với cô: “Trước khi ra ngoài, cô đã cố ý nói với bạn cùng phòng phải không?”
Thời Chỉ đã biết Phó Tây Linh đến tìm bạn cùng phòng của mình, cũng đoán ra có lẽ anh đã “đút lót” bạn mình cái gì đó, để nhờ cô ấy để ý hành tung của cô.
“Đó không phải là điều anh muốn biết sao?”
“Hiện tại điều mà tôi càng muốn biết hơn, là khi nào thì cô có thể bỏ tôi ra khỏi danh sách đen?”
Cô gái này, nếu như không có chút cơ sở cảm xúc, thì đến giả vờ hòa thuận với nhau cũng chẳng giả vờ được lâu. Cô không kìm được mà hỏi Phó Tây Linh: “Mối quan hệ giữa anh và Đào Giai là gì?”
Hỏi xong, cô cảm thấy Phó Tây Linh nhìn mình một cái thật sâu, là kiểu ánh mắt khiến người ta không thể né tránh. Đột nhiên Thời Chỉ cảm thấy gió đêm thật lạnh, đến nỗi cánh tay cô nổi cả da gà, cô xoa xoa cánh tay, thầm nghĩ liệu có phải mình đã tìm nhầm người rồi hay không?
Dường như Phó Tây Linh có chút thông minh hơi quá, hợp tác với anh có khi nào sẽ bị xung đột lợi ích không nhỉ?
Tuy nhiên, cái nhìn kỹ càng vừa rồi tựa như ảo ảnh, Phó Tây Linh không hề tỏ thái độ bất mãn, cũng vẫn đáp lại dựa theo câu hỏi của cô: “Trước đây, Đào Giai theo đuổi tôi, có lẽ trong khoảng hơn một năm. Thẩm Gia thích cô ta, sau này thì cô ta và Thẩm Gia đã hẹn hò.”
Trên mặt Thời Chỉ hiện rõ câu hỏi “Tại sao Đào Giai lại có thể thích anh được chứ?”, khiến Phó Tây Linh bực đến bật cười: “Biểu cảm của cô là sao đây hả?”
“Không có gì…”
Phó Tây Linh bóp bẹp lon bia rỗng rồi ném vào túi: “Thẩm Gia rất khó chịu với tôi, có lẽ cô cũng đã nhận thấy điều đó.”
Phó Tây Linh và Thẩm Gia quen biết nhau từ nhỏ, vì lý do tính cách, nên bọn họ không chơi chung được với nhau. Phụ huynh của hai người thì tương đối thân thiết, vì vậy ban đầu bọn họ không mấy căng thẳng như vậy.
Tuy nhiên, Thẩm Gia quá gay gắt, nên chỉ cần những cuộc thi có mặt Phó Tây Linh tham gia, Thẩm Gia chỉ giành được vị trí thứ hai, thì giáo viên sẽ khen Phó Tây Linh đầu óc thông minh, lại chỉ khen Thẩm Gia có cố gắng.
“Cộng thêm, có một khoảng thời gian, không hiểu Đào Giai “ăn phải cái gì” mà suốt ngày quanh quẩn trước mặt tôi, có lẽ vì vậy nên Thẩm Gia lại càng không ưa tôi hơn.”
Quả thực là Thẩm Gia cực kỳ, cực kỳ không ưa Phó Tây Linh. Ngày hôm đó tại quán bar, mặc dù Phó Tây Linh đang ngồi ở bàn cách vách, nhưng Thời Chỉ vẫn có thể cảm nhận được thái độ thiếu tự nhiên trong một khoảng thời gian của Thẩm Gia.
Thậm chí anh ta còn cố tình khoa trương biểu cảm cũng như động tác của mình, như đang muốn biểu diễn cho ai đó xem vậy. Mối quan hệ giữa ba người họ cũng tương tự như những gì Thời Chỉ đoán trước đó, vậy phải chăng cô đã tìm đúng người rồi…
Ngay giây tiếp theo, Phó Tây Linh đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng của Thời Chỉ.
Anh nói: “Vậy nên, nếu cô cảm thấy chẳng thể nuốt trôi cục tức này, không muốn Thẩm Gia có thể suôn sẻ như vậy, và muốn mang lại chút đau khổ cho anh ta, thì xin chúc mừng, cô đã tính toán rất chính xác, quả thực tôi là một đối tác khá ổn đấy.”[1] Chữ Giai và Gia trong tên của Đào Giai và Thẩm Gia đều mang nghĩa là tốt đẹp, vậy nên Đào Giai mới nói cô ta và Thẩm Gia là sự kết hợp tốt/đẹp nhất.