Màn hình ipad vẫn sáng, bên trên là hình vẽ đơn giản của bông hoa tai mà Thời Chỉ vẽ ra, không chút thẩm mỹ, trông như tấm khiên.
Thời Chỉ vào bếp lấy nước suối, mở nắp vừa uống nước vừa nhìn Phó Tây Linh, anh vẫn khá bình tĩnh, chỉ mỉm cười trong vài giây đầu sau khi nghe thấy câu trả lời của cô. Rồi hôn lên đầu ngón tay cô, chứ không hề sung sướng ngây ngất như Thời Chỉ tưởng tượng.
Cô bỏ chai nước suối lên bàn bếp, thầm nghĩ: “Xì, biết vậy đã chọn đi tỉnh rồi.”
Cuối tuần cứ thế trôi qua, sau khi quay lại với công việc, cả hai đều ai bận việc nấy, Phó Tây Linh bận rộn giành lại việc làm ăn của gia đình. Còn Thời Chỉ trong lúc trăm công nghìn việc, vẫn muốn tìm Phó Thiến bàn về việc lựa chọn vị trí công việc của mình.
Phó Thiến không đến công ty, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, nghe trợ lý của Phó Thiến nói, cô ta đang ra ngoài bàn chuyện làm ăn.
Trước khi tan làm, Phó Tây Linh gửi tin nhắn Wechat, hỏi cô có muốn đến quán bar ngồi một lúc không? Thời Chỉ không hỏi ai là người tổ chức, cô có chút đói, cảm thấy món mì bò hầm cay trong quán bar khá ngon, nên đã đồng ý.
Thời Chỉ vẫn không cần anh đến đón, kiên quyết nói mình tự bắt xe đến đó, trên đường đi, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Sau khi cuộc gọi được kết nối, Thời Chỉ có chút bất ngờ, vì đó là chú út của Phó Tây Linh.
Thực ra, chú út là người không hay cười, chiều cao tương đương với Phó Tây Linh, khi đối diện với người nhà còn đỡ, cứ hễ gõ chữ trên máy tính thì lại mang đến cảm giác thực sự áp bức. Có cảm giác suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ.
Ngay cả được liệt vào dạng hết lòng vì tình yêu, thì ông ấy cũng là đối tượng đàm phán mà Thời Chỉ không muốn gặp phải trong công việc. Bởi vì cô cảm thấy đàm phán với kiểu người như vậy, sẽ chẳng chiếm được chút lợi thế nào từ đối phương, rất có thể còn bị rơi vào bẫy lúc nào không hay.
Tuy nhiên, người nhà họ Phó thực sự rất tiêu chuẩn kép, thực tế, có sự khác biệt rất lớn trong thái độ giữa đối nội và đối ngoại.
Thời Chỉ đã được liệt vào diện “đối nội”, vì vậy sau khi bắt máy, giọng nói của chú út nhẹ nhàng đến độ có chút ngượng ngùng: “Thời Chỉ à, chỗ con đã tan làm chưa? Không biết con có tiện nói chuyện vài câu không, chỉ mất khoảng mười mấy phút thôi.”
“… Con tan làm rồi, tiện ạ, chú út.”
Nội dung trò chuyện trong điện thoại rất nghiêm túc, chú út giúp Thời Chỉ phân tích những lợi thế và vấn đề có thể xảy ra giữa hai vị trí làm việc.
Dự án ở tỉnh ngoài đang quá sốt, bên nào cũng muốn có được một phần của miếng bánh. Chú út đã nghe ngóng rồi, hiện tại có đến ba chuyên gia tư vấn trong ngành được nhét vào đó, và đều đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.
“Con còn trẻ, có năng lực, nhưng trình độ lại chưa cao, một bên là tìm kiếm sự ổn định, còn một bên là mạo hiểm đánh cược. Nếu con là Phó Tây Linh, chắc chắn chú sẽ khuyên con tham gia vào dự án ở tỉnh ngoài. Thời Chỉ, chú út nói như vậy, con có hiểu không?”
Thời Chỉ hiểu, Phó Tây Linh có sự hỗ trợ của gia đình, ra ngoài có thế nào cũng không bị ức hiếp, đánh cược thất bại, sẽ có gia đình gánh đỡ. Cho dù không cân nhắc đến vấn đề tình cảm, với tình hình của cô mà nói, thì tìm kiếm sự ổn định cũng là một lựa chọn tốt.
Trước mắt, lợi ích không dài lâu, vẫn phải đi theo Phó Thiến học hỏi rất nhiều.
“Hôm nay sếp Phó không ở Tập đoàn, là chú hẹn cô ấy ra ngoài phải không ạ?”
“Đúng thế, chú không nhắc đến con đâu, yên tâm. Tây Linh nói con không thích đề cập đến các mối quan hệ cá nhân tại nơi làm việc. Chú vừa hay có việc phải bàn với sếp Phó của các con, chỉ là gặp sớm hơn vài ngày mà thôi.”
Là để giúp cô có thêm thời gian cân nhắc!
Trước giờ, chưa từng có người lớn nào trong nhà nghiêm túc thảo luận về vấn đề sự nghiệp học hành, cũng như kế hoạch nghề nghiệp của Thời Chỉ. Cũng chưa từng có bậc cha chú bề trên nào chịu nghĩ cho cô như vậy.
Giọng điệu của Thời Chỉ vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn chú út.”
Chú út khẽ hắng giọng trong điện thoại: “Trời ạ, cảm ơn cái gì chứ, có cơ hội chúng ta lại cùng ăn cơm, chú út cũng rất thích ăn đồ cay.”
Taxi đổi làn ở đầu đường phía trước, chuẩn bị rẽ, sắp đến quán bar rồi. Thời Chỉ nghĩ đến tối qua, lúc nói chuyện với Phó Tây Linh, nghĩ đến thái độ của anh. Anh không bao giờ cho rằng bản thân nhiều tiền, mà cảm thấy sự khác biệt giữa mười mấy vạn tệ của mức lương năm là chẳng đáng kể.
Cậu chàng thế hệ thứ hai giàu có thấy rằng “trúng lô thì được bao nhiêu đồng, đáng để anh vui vậy không?” này, quả thực đang lo lắng cô sẽ chọn sai đường. Lo lắng lựa chọn của Thời Chỉ không thuận theo ý cô, nên mới nhờ vả chú út liên lạc với cô.
Ngay cả lần đầu tiên anh hỏi cô câu “Có muốn hẹn hò không” vào hai năm trước, thì có lẽ đó không chỉ là vì anh không cam tâm, chẳng đơn giản chỉ là nhất thời nổi hứng. Lúc đó, anh đã thích cô rồi sao?
Thời Chỉ cảm thấy, suy nghĩ của Phó Tây Linh thực sự chu đáo, còn cảm thấy anh đã che giấu quá nhiều bí mật với mình.
Tuy nhiên…
Chiếc taxi dừng tại trước cửa quán bar, Thời Chỉ quét mã thanh toán, sau đó đeo balo xuống xe.
Tuy nhiên, cô rất thích.
Trong quán bar, Phó Tây Linh uể oải dựa vào sofa, nắm bắt thời gian, anh vươn tay gọi phục vụ: “Thêm một suất mì bò hầm, mười lăm phút nữa mang lên.”
Các bạn đang chơi game: “Tôi có, cậu không có.”
Hà Phàm Thành vừa nói về một trải nghiệm mà những người khác không có, đang đắc ý, thì nghe thấy Phó Tây Linh gọi đồ, bèn nghiêng đầu sang: “Đói à?”
“Không đói.”
Vì vậy, Hà Phàm Thành đã hiểu: “Biết rồi, Thời Chỉ bảo cậu gọi phải không?”
Thời Chỉ không nói, là Phó Tây Linh đoán. Lúc nghe điện thoại, cô không nói bất cứ điều gì, cũng chẳng cần anh thuyết phục đến câu thứ hai, chưa đến mười giây cô đã đồng ý, nói mình sẽ đến.
Anh biết, đối với cô mà nói thì thứ hấp dẫn nhất trong quán bar này chính là món mì bò hầm cay, đến cả anh bạn trai chính hiệu cũng phải dạt sang một bên, để nhường đường cho mì bò.
Một người bạn chạy theo dự án ở nơi khác, bận hơn nửa năm trời, cuối cùng mới có thời gian đến đây. Cậu bạn không hay biết chuyện Phó Tây Linh cai thuốc lá, vừa hay mua được vài cây thuốc đặc sản địa phương, nên mang đến chia cho từng người một.
Đến lượt Phó Tây Linh, anh lại xua tay: “Cảm ơn.”
Đối phương vô cùng bối rối, tiếp tục quảng cáo quyết liệt: “Cậu không quen hút loại này sao? Thử đi, khá lắm đó.”
Hà Phàm Thành vừa ngậm điếu thuốc vừa giơ hai ngón tay còn lại lên, tiếp tục “Tôi có cậu không có”. Một tay thì moi cây kẹo mút anh ta lấy ở chỗ cậu cháu đằng ngoại của mình, đưa cho Phó Tây Linh: “Bây giờ cậu ấy ăn cái này cơ.”Cậu bạn ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, cải, cải lão hoàn đồng à?”
Hà Phàm Thành bật cười, đến điếu thuốc cũng đánh rơi: “Cai thuốc rồi!”
Phó Tây Linh bóc vỏ chiếc kẹo mút, nhét kẹo vào miệng, thì trông thấy Thời Chỉ từ bên ngoài vào. Gần đây thời tiết rất nóng, sau khi tan làm Thời Chỉ sẽ thay đồ công sở ra, mặc đồ của mình. thường thì cô sẽ mặc quần yếm dáng rộng, hoặc váy áo dài đến trên đầu gối, hôm nay là váy cộc tay màu đen.
cô đeo chiếc túi lớn trên vai, mái tóc buộc tạm lên, có vài sợ không đủ dài rủ xuống bên tai. Với thói quen của mình, Thời Chỉ thờ ơ băng qua đám đông, khí thế cao ngút trời, thật sự rất ngầu.
Kể từ khi bước vào quán bar, thì mấy chàng trai bên cạnh đã nhìn theo cô rồi. Cứ thế cho đến khi Thời Chỉ ngồi xuống bên cạnh Phó Tây Linh, thì đối phương mới đối diện với ánh mắt hờ hững của Phó Tây Linh, rồi quay đi.
Bạn bè chào hỏi với Thời Chỉ, mấy người đàn ông ngồi gần cô rất ga lăng, lập tức dập thuốc đi. Bọn họ tiếp tục chủ đề khi nãy, cậu bạn vừa chia thuốc lá hỏi Phó Tây Linh, tại sao lại cai thuốc?
Có cậu bạn giành trả lời hộ: “Đợt trước cậu ấy sốt cao, nhân tiện cai luôn thuốc, phải không anh Phó?”
Hà Phàm Thành là người biết sự tình, định chuẩn bị phản bác thì phát hiện ra Phó Tây Linh liếc nhìn Thời Chỉ một cái, sau đó gật đầu thừa nhận: “Đúng thế.”
Trong sự nghi ngờ “sốt cũng cai được thuốc lá cơ à” của bạn mình, Hà Phàm Thành cũng nhìn Phó Tây Linh đầy ngờ vực. Vậy mà đương sự lại tỏ vẻ lười không muốn giải thích, chỉ cầm đồ uống đặt trước mặt Thời Chỉ.
Màn hình điện thoại của Thời Chỉ chợt sáng lên, có cuộc gọi đến, cô sát lại gần Phó Tây Linh, nói mình ra ngoài nhận điện thoại.
Cô đi về phía ban công, Phó Tây Linh để ý thấy, chàng trai luôn nhìn Thời Chỉ từ khi cô bước vào, lại bắt đầu sẵn sàng di chuyển, thậm chí còn chỉnh quần áo, rồi đứng dậy.
Hà Phàm Thành vẫn đang nói: “Phó ơi, cậu vẫn chưa nói với Thời Chỉ việc cậu cai thuốc là vì cô ấy sao?”
Phó Tây Linh nhìn bóng lưng Thời Chỉ: “Chưa.”
“Vậy chuyện cậu quyên góp cho Bệnh viện thần… Xin lỗi, là “Trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh”, để cải tạo công viên nhỏ phía ngoài, cũng không nói với cô ấy à?”
“Ừm.”
“Nhẫn, thiết kế nhẫn thì sao, còn chuẩn bị đi tìm bông tai vàng…”
Bản thân Hà Phàm Thành cũng có phán đoán của mình, biết chắc chắn Phó Tây Linh đều chưa nói gì: “Cậu không nghĩ nếu nói toàn bộ cho Thời Chỉ nghe, thì ít nhiều cô ấy cũng sẽ cảm động đôi chút à?”
Trong tầm nhìn của Phó Tây Linh, Thời Chỉ đang đặt tay lên tay nắm cửa dẫn ra ngoài ban công, cô đột ngột dừng lại, quay người, nghiêng đầu về phía anh.
Nghĩa là: Phó Tây Linh, anh qua đây.
Sau khi ra hiệu, Thời Chỉ đẩy cửa, dứt khoát bước ra ngoài. Phó Tây Linh ngậm chiếc kẹo mút, đứng dậy: “Tại sao tôi phải khiến cô ấy cảm động?”
Hà Phàm Thành chết lặng: “Á?”
Trong tầm nhìn, chàng trai kia vẫn không chịu bỏ cuộc mà đi về phía ban công, cố gắng bước lên hai bước để thăm dò.
Anh ta cũng đang để ý đến động tĩnh bên này, như thể muốn xác định mối quan hệ của Thời Chỉ và nhóm Phó Tây Linh vậy. Sau đó bị cả Phó Tây Linh lẫn Hà Phàm Thành lạnh lùng liếc nhìn một cái, cuối cùng anh ta lúng túng dừng lại, do dự rồi ngồi về vị trí.
Lúc này, Phó Tây Linh mới rời mắt: “Cái tôi cần không phải là làm cho cô ấy cảm động, tôi muốn cô ấy yêu tôi.”
Bên ngoài ban công rất nóng, những con côn trùng đêm đang bay phấp phới dưới ánh đèn, Thời Chỉ nhận được cuộc gọi, là của Phó Thiến. Cô nói với Phó Thiến quyết định của mình, thời điểm cúp máy, đúng lúc Phó Tây Linh đẩy cửa bước ra.
“Chú út đã gọi cho em rồi.”
“Ừm.”
Trước đó, có người hút thuốc ngoài ban công, mùi thuốc nồng nặc, Thời Chỉ không thích, bèn đi xuống lối cầu thang ngoài trời bằng sắt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Tây Linh, trong ánh mắt có sự dò hỏi, rõ ràng tối qua cô đã đưa ra quyết định, vậy tại sao hôm nay anh lại nhờ chú út gọi đến?
Phó Tây Linh ngồi trên bậc cầu thang, phía sau anh là con phố yên tĩnh sau quán bar, trăng sáng sao thưa, bờ vai rộng của anh che mất nửa vầng trăng, anh rũ mắt, đặt cánh tay lên đùi.
“Kiến nghị tối qua đưa ra với em, là bằng thân phận của bạn trai.”
Anh nói, dù sao thì đây cũng là lựa chọn sự nghiệp của cô, sợ cô sẽ hối hận, cũng sợ cô là người trong cuộc sẽ không suy nghĩ được rõ ràng, nên mới tìm người ngoài cuộc là chú út đến phân tích giúp. Xét cho cùng, với tình hình của Tập đoàn Hưng Vinh, thì chú út là người có phần hiểu rõ hơn.
“Chú út khuyên em thế nào?”
Thời Chỉ không nói về lời khuyên của chú út, cũng không nói mình đã quyết định vị trí muốn làm với Phó Thiến. Cô bước lên vài bước, rồi dừng bên cạnh chân anh, mũi giày chạm vào cạnh giày anh, cố ý hỏi: “Vậy nếu em chọn vị trí ở Tỉnh, thì anh cũng đồng ý sao?”
Phó Tây Linh nói: “Hôm nay anh đã xem một dự án.”
Thời Chỉ đã bị anh đánh lạc hướng: “Dự án gì?”
“Nếu em chọn ở Tỉnh, vậy thì tối đa là nửa năm sau anh cũng đến đó, dự án thì không kiếm được là bao, vậy nên phải dựa vào tiền lương năm của bà chủ Thời để nuôi anh rồi.”
“Muộn rồi, em đâu có đi tỉnh.”
Phó Tây Linh chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu đại khái, Thời Chỉ đã nói chuyện với Phó Thiến, anh vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay: “Có tiếc không?”
“Sao nào, với năng lực của em, mức lương hàng năm muốn tăng thêm mười mấy vạn tệ, chẳng lẽ lại chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi sao?”
Phó Tây Linh mỉm cười: “Em biết ý anh không phải vậy mà.”
Tâm trạng Thời Chỉ đang rất tốt, bèn gợi đòn: “Vậy ý anh là gì?”
“Em đợi đấy.”
Phó Tây Linh lấy điện thoại ra, bấm gọi vào một số rồi mở loa ngoài, trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cậu bé: “Cậu Phó, cậu gọi con có việc gì thế?”
“Cậu phá vỡ kỷ lục rồi.”
“Con biết, con thấy rồi mà.”
Nội dung của cuộc trò chuyện này…
Thời Chỉ đã nghe ra, đây có lẽ là cậu cháu trai đằng ngoại nhà Hà Phàm Thành. Tối hôm trước Phó Tây Linh đã cá cược với cậu nhóc, không biết đã cược cái gì, cô cảm thấy anh đang định kiếm cậu nhóc để đòi phần thưởng chiến thắng.
Quả nhiên, Phó Tây Linh đã hỏi: “Có phải đã đến lúc thực hiện lời hứa của con rồi không?”
Không biết cậu nhóc đang ăn gì, mà mồm miệng nhồm nhoàm, chậm rãi nói: “Được ạ.”
Phó Tây Linh đưa điện thoại cho Thời Chỉ, cô vô thức cầm lấy, thì nghe thấy anh hỏi cậu bé: “Bạn gái của cậu là ai?”
Cháu trai đằng ngoại nhà Hà Phàm Thành trả lời trơn tru: “Là Thời Chỉ.”
Thời Chỉ nhìn Phó Tây Linh, trong mắt hiện rõ câu hỏi: “Đây là phần thưởng thắng cuộc mà anh giành được trong suốt nửa ngày chơi game sao?”
“Không phải, còn có cái khác nữa.”
Hôm nay, tâm trạng của Phó Tây Linh còn tốt hơn tối qua, anh khẽ cười: “Nhóc con, sau này cậu sẽ cưới ai làm vợ?”
“Dạ, cưới mợ út Thời Chỉ.”
Thời Chỉ ngẩn người, cô bị câu “mợ út” của cậu nhóc làm cho cứng họng. Sau khi Phó Tây Linh cúp máy, Thời Chỉ mới hoàn hồn trở lại, nói: “Phó Tây Linh, anh đang lợi dụng em, em đồng ý gả cho anh khi nào thế?”
Phó Tây Linh cũng không bào chữa, anh nhìn thời gian trên điện thoại, rồi kéo vô vào trong. Bên ngoài không có điều hòa, rất nóng, anh khoác cổ Thời Chỉ, làn da tiếp xúc, cảm thấy nhanh chóng đổ mồ hôi.
Cánh cửa không thể chặn hoàn toàn âm thanh trong quán bar, tiếng nhạc nhịp nhàng lọt qua khe cửa. Trước khi vào trong, Phó Tây Linh nghiêng đầu, tiến gần lại hôn Thời Chỉ, chiếc kẹo mút là vị trà sữa.
Anh nói: “Chắc mì bò hầm gọi cho em có rồi đó, đi thôi, vào ăn mì.”
…..
Sau khi biết mẹ Thời Chỉ có một đôi bông tai vàng, Phó Tây Linh đã lựa một ngày không quá bận, anh nói với Thời Chỉ mình phải đi công tác, sau đó chạy đến quê của mẹ cô.
Phó Tây Linh không xa lạ gì với thành phố này, thậm chí có thể nói, trong hai năm nay, số lần anh đến đây còn nhiều hơn rất nhiều so với Thời Chỉ.
Sau lần đầu tiên theo cô đến đây, anh đã bắt đầu bí mật mở ra các mối quan hệ, muốn bỏ tiền để cải tạo công viên nhỏ bị bỏ hoang bên ngoài “Trrung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh”. Và công viên nhỏ này thuộc về “Trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh”.
Đột nhiên, Phó Tây Linh liên lạc với lãnh đạo của họ, tỏ ý muốn quyên góp, việc này đã làm kinh động đến các nhân vật cùng ngành khác. Nghe nói có một số doanh nghiệp đã cử người chạy đến điều tra, họ cho rằng ở đây sắp xây dựng khu thương mại lớn, có thể kiếm lời.
Hiện tại khoản tiền quyên góp của Phó Tây Linh đã đến, ước tính tới mùa Đông, khi Thời Chỉ về “thăm” mẹ, thì ở đây đã có một môi trường mới rồi.
Lần này, Phó Tây Linh đến đây, là để tìm bác dâu cả của Thời Chỉ, khu phố nhỏ tương đối cũ kỹ và lạc hậu, các lớp sơn trắng và đỏ đã bị bong tróc trên diện rộng, tạo thành mảng lốm đốm.
Thời điểm thu mua quán bar, Phó Tây Linh đã giao dịch với cậu mợ Thời Chỉ, lần này có thể tìm ra địa chỉ nhà bác cả cô, cũng là hỏi được từ chỗ cậu mợ. Đương nhiên là hỏi mất phí, anh chẳng muốn nợ ân tình của những người không liên quan.
Dựa theo địa chỉ, Phó Tây Linh đi vào tòa nhà, và gõ cửa. Ngôi nhà có kết cấu cũ kỹ, là kiểu cửa thanh sắt chống trộm phổ biến vào những năm 80,90, thanh sắt đã bị ố và rỉ sét.
Một lát sau, cánh cửa gỗ bên trong mở ra, một người phụ nữ đứng phía trong thanh sắt, hỏi anh: “Anh tìm ai?”
“Xin chào, tôi tìm Thời Dũng.”
Người phụ nữ nghi ngờ nhìn vào khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của Phó Tây Linh: “Anh… Tìm Thời Dũng làm gì? Phải tối ông ấy mới về.”
Có vẻ như người phụ nữ trước mặt chính là bác dâu cả của Thời Chỉ, cũng may, bọn họ vẫn chưa chuyển đi. Phó Tây Linh mở hình vẽ đôi bông tai mà Thời Chỉ vẽ trên điện thoại ra, nói nếu đôi bông tai này vẫn còn, thì anh sẽ mua lại với giá gấp đôi giá vàng hiện tại.
Sau khi nghe ra ý định tìm đến của Phó Tây Linh, bác dâu cả của Thời Chỉ còn tỏ ra vô cùng khinh bỉ: “Bông tai thì vẫn còn, con nhỏ đó đã nói gì? Đừng có nói là bảo chúng tôi cướp mất di vật của mẹ nó đấy nhé?”
Phó Tây Linh cố gắng tỏ ra lịch sự: “Không, Thời Chỉ nói do dì Thời nợ tiền nên lấy nó ra để trả nợ.”
“Anh đợi đấy, để tôi đi tìm.”
Người phụ nữ không mở cửa rào sắt ra, mà đi vào trong phòng, đồng thời vẫn còn buông lời phàn nàn: “Đôi bông tai đó làm gì đủ trả nợ, bọn họ còn ăn nhờ ở đậu suốt một thời gian dài…”
Phó Tây Linh quét mã thanh toán cho người phụ nữ, anh trả năm nghìn tệ cho đôi bông tai bé xíu đó. Sau khi cầm được vào tay, Phó Tây Linh chào hỏi đơn giản, rồi đi xuống lầu.
Trong khu nhà có một chiếc cầu trượt cũ kỹ hình con voi, đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của nó. Hai đứa trẻ tầm tuổi cháu bên ngoại nhà Hà Phàm Thành đang chơi trốn tìm với nhau trên đó.
Sau khi cai thuốc lá, rất hiếm khi Phó Tây Linh thấy thèm trở lại, nhưng hôm nay, anh thực sự vô cùng khó chịu. Anh sờ vào túi quần của mình, bên trong có cây kẹo bạc hà sáng nay Thời Chỉ nhét vào.
Buổi sáng, trước khi ra ngoài, Phó Tây Linh đã kéo Thời Chỉ, hỏi cô rằng, mình phải đi công tác hai ngày, tại sao không thấy cô có vẻ gì là chẳng nỡ xa anh vậy?
Thời Chỉ nói, có hai ngày thôi mà, cô cũng hôn anh một cái cho có lệ. Sau đó, lại nhét chiếc kẹo bạc hà vào túi anh cho có lệ hơn, và nói đây là quà chia xa.
Khi đó, Phó Tây Linh đã cười suốt cả buổi, anh còn nói, ít nhiều gì thì bà chủ Thời cũng là Quản lý cấp “hơi” cao của Tập đoàn Hưng Vinh, thế mà lại keo kiệt như vậy?
Hiện tại, anh chẳng thể cười được nữa rồi, mà cau mày bóc vỏ chiếc kẹo mút, cắn cho vào miệng. Hai ngày nay, anh đã lần lượt liên lạc với cậu mợ của Thời Chỉ, những chẳng có lấy một người hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
Vừa rồi lên lầu, bác dâu cả chỉ mắt la mày liếm muốn kiếm thêm chút tiền của anh, đến thuận miệng hỏi một câu “Thời Chỉ thế nào rồi” cũng không muốn hỏi. Thậm chí, còn không quan tâm xem rốt cuộc người đàn ông xa lạ xuất hiện trước cửa nhà mình và Thời Chỉ có mối quan hệ thế nào?
Thật lạnh nhạt!
Đang là giờ nghỉ trưa, có một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh đi vào khu nhà, thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng nấu nướng từ một hộ gia đình nào đó trên tầng. Nơi này không phải là không có hơi thở của nhân gian, chỉ là trong cuộc sống của Thời Chỉ chẳng có mà thôi.
Ngay cả Phó Tây Linh cũng có thể tưởng tượng ra, thời học tiểu học, ngày nào Thời Chỉ cũng đeo chiếc cặp sách, u sầu bước vào căn nhà trên lầu kia, có thể còn phải dọn dẹp chén đũa, quét dọn vệ sinh…
Bực bội! Tại sao bọn họ không thể yêu thương cô hơn một chút? Được, bọn họ không yêu cũng chẳng sao, để anh đến yêu thương cô, để gia đình anh đến cưng chiều cô!
Phó Tây Linh gọi điện cho Thời Chỉ, bên phía Thời Chỉ đang rất bận, có lẽ cơm trưa cũng chưa ăn, sau khi bắt máy, cô hỏi thẳng: “Sao thế?”
“Không có gì, đột nhiên thấy rất nhớ em.”
Thời Chỉ im lặng trong hai giây, rồi có chút trêu chọc anh: “Vậy anh mau làm việc đi, rồi về sớm nhé.”
Giọng điệu như đang ám chỉ lần công tác trước đó của Phó Tây Linh: “Có phải là anh chưa từng làm vậy đâu.”
“Tối nay sẽ về.”
Nghe thấy vậy, Thời Chỉ bèn hạ thấp giọng xuống, chất vấn xem liệu anh có làm việc đàng hoàng tử tế hay không, còn cảnh cáo anh phải chú ý một chút, cô vừa mới mất hàng trăm nghìn tệ xong đó.
Cuối cùng, Phó Tây Linh cũng thả lỏng hàng lông mày: “Nào dám!”
Có thể lấy được đôi bông tai này, cũng coi như không tốn công vô ích. Phó Tây Linh bắt chuyến bay muộn nhất quay về, sau khi đến nhà, bèn chụp ảnh đôi bông tai gửi cho nhà thiết kế. Anh định nhờ nhà thiết kế giúp, xem có thể kết hợp những chi tiết bằng vàng này vào thiết kế nhẫn cưới hay không?
Nhà thiết kế trả lời rằng, đôi bông tai vàng này có vẻ không quá nặng, cùng lắm chỉ khoảng ba gram. Có thể khảm vào bên trong chiếc nhẫn cưới bạch kim, nhưng nếu làm vậy, thì một số thiết kế trước đó sẽ phải đảo ngược lại.
“Anh Phó, anh gửi đôi bông tai cho tôi, ba ngày nữa tôi sẽ gửi bản thiết kế cho anh.”
Phó Tây Linh ngồi ở mép bồn tắm, trả lời: “Ok.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, thì Thời Chỉ từ bên ngoài bước vào, trông thấy Phó Tây Linh đang ngồi giữa làn hơi nước bốc lên, bèn thuận miệng hỏi: “Anh về thế này, là làm xong hết các việc của chuyến công tác rồi à?”
“Làm xong rồi.”
Phó Tây Linh khóa màn hình điện thoại, đặt cạnh bồn tắm, rồi kéo đai áo ngủ của Thời Chỉ: “Có muốn tắm chung không?”
Thật khó để giải thích phản ứng vừa chạm là cháy này, chỉ mới một ngày. Kể cả không phải đi công tác, thì bình thường đi làm bọn họ cũng cả ngày chẳng trông thấy đối phương. Nhưng hôm nay lại vô cùng khác thường, như đã cách xa rất lâu vậy.
Hai người làm một lần trong bồn tắm, hơi nước mỏng ngưng tụ trên tường bị Thời Chỉ chạm vào, những giọt nước theo hình bàn tay của cô trượt xuống dưới. Phó Tây Linh vén mái tóc ướt đẫm nước của cô ra, khẽ hôn lên má và tai cô.
Màn hình TV gắn trên tường phòng tắm vẫn đang chiếu phim truyền hình Mỹ. Không biết có phải do nhân vật nam chính lái xe, sau đó bị đâm rơi xuống vách núi trên đường cao tốc, tạo ra vụ nổ lớn hay không, mà Thời Chỉ đã không chịu nổi, phải túm lấy bên cổ Phó Tây Linh.
Cô nghiêng đầu, trong lúc đầu óc rối bời thì nhìn thấy khung cảnh chiếc xe nhào lộn và nổ tung trên sườn núi dốc. Tiếng nổ phát ra cùng tiếng kêu gào của các nhân vật vào vai người thân bạn bè, âm lượng lấn át cả âm thanh rên rỉ của Thời Chỉ…
Buổi tối hôm nay thực sự không ngon giấc, Thời Chỉ thường mơ thấy Thời Mai, mơ thấy dáng vẻ kiệt sức, hốc hác của bà ấy trong bệnh viện. Nhưng đêm nay thì khác, cô đã mơ thấy Phó Tây Linh…
Phó Tây Linh lái xe, một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại vươn đến ghế phụ lái, để đùa nghịch với Thời Chỉ, muốn giành lấy cốc cà phê đá trong tay cô.
Những cảnh trong bộ phim truyền hình xen lẫn vào giấc mơ, một chiếc xe đột nhiên lao đến như điên. Thật kỳ diệu là trong giấc mơ, Thời Chỉ không cùng rơi xuống vách núi, mà đứng trên mép đá, sững sờ nhìn chiếc xe thể thao của Phó Tây Linh phát nổ…
Không được!
“Phó Tây Linh!” Thời Chỉ tỉnh dậy, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh.
Phó Tây Linh cũng tỉnh theo, anh vươn tay che mắt Thời Chỉ lại, rồi ấn tắt đèn ngủ cạnh giường. Anh kéo cô ngồi dậy, khẽ vỗ vỗ lưng cô: “Gặp ác mộng sao?”
Đồng hồ trên đầu giường hiển thị thời gian, lúc này mới là hai giờ đêm, bọn họ chưa ngủ được bao lâu.
Giấc mơ quá đỗi chân thực, đến nỗi cả ánh nắng chói mắt trong xe cũng giống y như thật, Thời Chỉ sửng sốt, im lặng, phải mất một lúc sau cô mới ngước mắt nhìn Phó Tây Linh.
Hốc mắt cô đỏ ửng, đánh anh: “Phó Tây Linh, sau này anh không được xem phim truyền hình Mỹ nữa.”
“Được.”
“Sau này, không được lái xe bằng một tay, không được vừa lái xe vừa đùa nghịch với em, không được giành cà phê đá của em…”
Bất kể Thời Chỉ nói gì, Phó Tây Linh đều đáp lại một chữ “Được”, sau đó, anh kéo cô vào lòng, tiếp tục an ủi: “Là mơ thôi.”
Sau khi Thời Mai qua đời, cho dù gặp bất cứ nghịch cảnh nào, Thời Chỉ cũng không khóc, cô không thích khóc. Đây là lần đầu tiên cô không kìm nổi mà đỏ hoe hốc mắt, nhíu chặt hàng lông mày, kể cho Phó Tây Linh nghe giấc mơ của mình: “Em mơ thất anh bị đâm rơi xuống vách đá…”
Cảm nhận được trong quá trình kể chuyện, tâm trạng của cô đã dần bình tĩnh trở lại, Phó Tây Linh mới bắt đầu nửa đùa nửa thật hôn cô một cái: “Biết lo lắng cho anh gớm nhỉ!”
Khóe mắt Thời Chỉ không còn đỏ nữa, lúc này cô mới ý thức được, rằng mình đang thể hiện tình yêu và sự quan tâm với anh. Sau đó, bèn vô cùng khó chịu quay đầu đi, vành tai và cổ đều đỏ ửng cả lên.
Vài giây sau, Thời Chỉ mới quay lại, nhấn mạnh, đe dọa: “Phó Tây Linh, anh dám nói ra ngoài thử xem!”