Dưới sự giúp đỡ của nhân viên trang điểm, Trương Tư Ninh thay một bộ lễ phục màu đỏ, vẫn là thắt lưng cao, tà váy dài đến mắt cá chân, phong cách đơn giản và thanh lịch, càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Vẫn kiểu trang điểm tự nhiên nhẹ nhàng, Kim Giai Di cũng thay một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, cô nàng không có dáng người cao gầy như Trương cô nương, nên nếu mặc váy dài sẽ có cảm dáng thấp bé không đẹp.
Sau khi hai người chuẩn bị xong, nhân viên trang điểm mở cửa phòng ra, không lâu sau Vệ tiên sinh cũng dẫn tiểu Trịnh đi vào. Hai người cũng đều đã đổi y phục. Vệ Cẩm Huyên thay lễ phục ra chỉ mặc một bộ âu phục màu đen, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ông chủ quý tộc trước đó, lúc này nhìn anh có vẻ rất lão luyện, khí thế áp đảo người khác.
Kim Giai Di cảm thấy mình và tiểu Trịnh đứng bên cạnh hai người này, tuyệt đối là tự mình rước nhục.
Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên đi phía trước, Vệ tiên sinh một tay chống gậy, tay kia đỡ khuỷu tay vợ mình, giống như hầu hạ cô chủ, rất cẩn thận.
“Vẫn không vui vì chuyện vừa rồi sao?” Anh khẽ thì thầm bên tai cô.
Bình thường khi hai người đi bên nhau, lúc nào cô vợ nhỏ cũng sẽ líu lo nói chuyện, lúc này lại im lặng như vậy, hiển nhiên là tâm tình không vui. Anh biết cô không hài lòng những lời anh nói lúc nãy, vì sao lại không vui, đương nhiên là vì đau lòng anh. Cho nên dù cô không quan tâm anh, Vệ tiên sinh cũng cảm thấy rất vui vẻ, có người đàn ông nào ngu ngốc tới mức tức giận vì có một người vợ hết lòng quan tâm yêu thương mình chứ?
Trương Tư Ninh nghe vậy phát hờn: “Anh còn biết em không vui sao?” Âm thanh mềm mại nũng nịu, nghe không ra chút điểm tức giận nào, có thể thấy anh đoán không sai.
Vệ tiên sinh cảm thấy trái tim tan chảy, anh nghiêng người hôn lên khuôn mặt cô. Dịu dàng nói: “Không cần đau lòng vì anh, những gì anh nói đều là lời thật lòng, có gì mà sợ người ta chê cười, anh thật sự không xứng với em, cho nên chỉ có thể hết sức bù đắp lại.”
Anh nói một cách bình thản, hốc mắt Trương Tư Ninh lại ươn ướt, có lẽ phụ nữ vào ngày hôn lễ của mình rất dễ xúc động. Thật ra không phải cô không vui, một người phụ nữ nghe thấy chồng mình nói những lời như vậy, nếu không cảm động mới là người đầu óc có vấn đề. Tất nhiên cô cảm động và rất vui nếu không cũng sẽ không khóc thế này, chỉ là….Cô có chút không thích anh tự hạ thấp mình để làm cô nổi bật trước mặt người ngoài như vậy, cái gì mà thân thể không khỏe mạnh hoàn chỉnh, cái gì mà không có sức trẻ ….chỉ cần nghĩ tới đã khiến cô cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, thật sự mà nói, là cô đau lòng!
“Sau này anh đừng nói vậy nữa, hai chúng ta có gì mà xứng hay không xứng chứ, anh có ưu điểm của anh, em cũng có khuyết điểm của mình, nếu anh không xứng đáng, em cũng sẽ không kết hôn với anh, ánh mắt của em cũng rất cao đó, rõ chưa nào?”
Nét mặt cô tinh nghịch nũng nịu, Vệ tiên sinh không nhịn được bật cười lớn, bỗng nhiên anh dừng lại xoay về phía cô, nghiêng người hôn lên đôi môi tươi tắn đỏ như son. Cọ sát nghiền mút quyện vào nhau.
“Ngược chết mấy người độc thân mà! Đây hoàn toàn chính xác là ngược chết người ta!”
Kim Giai Di thì thầm với tiểu Trịnh đang đứng bên cạnh, trong lòng rầu rĩ, vốn dĩ đang bước đi nhưng giữa cô và hai người họ có chút khoảng cách nên cũng không nghe rõ hai người phía trước nói gì, chỉ thấy người đàn ông dịu dàng, người phụ nữ xinh đẹp, một lúc sau, CMN! Vậy mà lại hôn nhau đắm đuối như vậy!
Thật quá đáng mà! Haizzz~ vợ chồng ân ái kiểu này thật tàn nhẫn mà!
......
Vốn dĩ hôn lễ còn có tiệc tối, nhưng vì lo lắng tình trạng sức khỏe cô dâu nên tiệc tối bị hủy bỏ, chỉ đãi tiệc vào buổi trưa.
Lúc mời rượu, cả Vệ Cẩm Huyên và Trương Tư Ninh đều chỉ nâng ly cho có hình thức, căn bản khách khứa đều biết, Vệ tiên sinh và Vệ phu nhân đã đăng kí kết hôn từ tháng bảy, hiện giờ Vệ phu nhân đang mang thai, chân của Vệ tiên sinh lại như vậy, nên cũng không ai rót rượu cho họ, vì vậy phù dâu phù rể trở thành mục tiêu cho mọi người công kích, uống rượu, chơi trò chơi chịu phạt đều hướng về hai người họ mà tấn công, đợi sau khi tiệc cưới kết thúc, Kim cô nương và tiểu Trịnh đã sớm say bất tỉnh nhân sự, cuối cùng không còn cách nào khác, đành thuê hai phòng ở Thượng Nhược Hiên để hai người ở lại nghỉ ngơi.
Về phần Trương Tư Ninh và Vệ tiên sinh, đương nhiên là đi về nhà, cả hai đều mệt không còn nhìn ra hình người, cũng không thể nào trông đợi một bà bầu có thể di chuyển thoải mái như người bình thường được.
Về đến nhà cả hai ngủ một giấc, đến tối mới lấy lại tinh thần, Trương Tư Ninh đi theo ông xã ngồi trên giường xem danh mục quà tặng, mở bao lì xì ra. Thật ra cũng không có gì thú vị, bây giờ nhận được cái gì thì sau này khi người ta có chuyện mời đến mình cũng sẽ phải hoàn trả như vậy. Có qua có lại, giống như chuyển từ tay này sang tay kia.
Nhưng xưa nay, lúc nào mở bao lì xì cũng cảm thấy rất sảng khoái đó!
Bên phía cô có Kim Giai Di, ông nội và Hứa Dương, mấy nhân viên trong nhà hàng đều gửi quà mừng là tiền mặt, Kim Giai Di keo kiệt như vậy, nhưng lại mừng đến năm ngàn, thật sự hiếm thấy. Hứa Dương mừng hai ngàn, ông nội cho chín ngàn chín trăm tệ, mười mấy nhân viên trong tiệm mừng chung sáu ngàn.
Bằng hữu của Vệ tiên sinh không có người nào ít tiền, đều là những người giàu có, nên số tiền mừng cũng rất nhiều. Hơn nữa vì số tiền quá lớn, nên khi mở ra, đa số bên trong đều là chi phiếu, trên đó có dán giấy viết số mật mã, đa số đều là sáu số sáu hoặc sáu số tám, còn có sáng kiến hoặc , Trương Tư Ninh thấy vậy rất vui.
(, = 我爱你 wǒ ài nǐ: Anh yêu em)
Cuối cùng hai vợ chồng nhà Vệ tiên sinh, một người đọc con số, một người dùng máy tính tính tổng, trời ạ, rất nhiều tiền!
“Hủ bại mà, thật sự quá hủ bại mà!” Trương Tư Ninh vừa nói hủ bại, vừa cười rạng rỡ đem cái giỏ đựng bao lì xì đến bên cạnh, ánh mắt cong veo như trăng non.
Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy rất buồn cười: “Cái này có bao nhiêu tiền, anh chuyển cho em nhiều tài sản như vậy sao không thấy em kích động thế này.”
Trương Tư Ninh cười tít mắt nói: “Tiền của anh cũng là của em, còn cái này tự nhiên mà có đúng không, cho dù sau này phải trả lễ, cũng không phải trả một lần hết nhiêu đây, mà còn chưa biết đến ngày tháng năm nào mới trả hết một lần nữa chứ!”
Vệ tiên sinh bị dáng vẻ nhà giàu mới nổi của cô chọc cho không còn cách nào, bèn nắm lấy tay phải của cô đưa vào miệng cắn nhẹ một cái: “Vệ phu nhân, cái vẻ mặt đáng xấu hổ này nhất định không được để cho người khác thấy, chồng em không chịu nổi đâu.”
Trương Tư Ninh liếc mắt, lầm bầm: “Anh đừng giả vờ, em không tin nhiều tiền như vậy mà anh lại không vui đó.”
Thật ra Vệ tiên sinh cũng cảm thấy khá cao hứng, lần trước anh kết hôn ở Pháp, hoàn toàn theo phong cách phương Tây, vì trước đó có thông báo không nhận quà mừng, nên một bao lì xì cũng không nhìn thấy.
Anh cũng không nghĩ tới có một ngày nhận được nhiều tiền mừng như vậy, mặc dù không thiếu tiền, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với tiền mà mình kiếm được. Cái này tựa như đi trên đường nhặt được năm đồng, mười đồng vậy, mấy đồng đó nhiều sao? Đương nhiên là không nhiều nhưng rất vui, vì sao lại vui, vì tự nhiên mà có thôi.
Vì vậy có thể thấy, hai vợ chồng Vệ tiên sinh Vệ phu nhân này, ở phương diện nào đó chính là phàm phu tục tử, không thể nào đi đầu trong việc làm tấm gương đạo đức cho trẻ nhỏ được.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, vì là chủ nhật nên Vệ tiên sinh nghỉ ở nhà chơi với bà xã. Thím Tào hỏi có muốn treo ảnh cưới trong phòng ngủ không. Trương Tư Ninh nhìn về phía Vệ Cẩm Huyên, hai người còn đang phân vân, thì ông cụ đã lên tiếng: “Treo trong phòng ngủ làm gì, ảnh cưới thì phải treo trong phòng khách, để ai tới nhà cũng nhìn thấy chứ.”
Vì đang mang thai, nên ảnh cưới của Trương cô nương và Vệ tiên sinh cũng không phức tạp, không có chụp ngoại cảnh mà chỉ chụp trong phòng, một ngày đã xong. Có điều dáng vẻ của hai người không tệ, nên mặc dù bối cảnh đơn điệu nhưng hiệu quả vẫn rất tuyệt.
Nếu ông cụ đã nói như vậy, Vệ Cẩm Huyên và Trương Tư Ninh cũng không phản đối, tường trong nhà là tường gạch, cho dù dùng búa đóng thì đinh cũng không vào được. Vệ tiên sinh gọi điện thoại bảo tiểu Trịnh tới, hắn cầm theo cái máy khoan, xem xét vị trí, chỉ chốc lát đã làm xong, bức ảnh lớn như vậy, mà tiểu Trịnh tự mình treo lên, sức lực cũng thật lớn mà.
Lão gia tử ở một bên ngắm nhìn, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại thở dài, tiểu Vệ này thiếu một chân, về sau ngay cả thay cái bóng đèn phỏng chừng cũng không làm được, rốt cuộc ông cụ vẫn còn chút để ý.
......
Thời điểm Trương Tư Ninh mang thai được năm tháng, ngày bảy tháng mười hai dương lịch, ngày hai mươi sáu tháng mười âm lịch hôm nay là sinh nhật cô hai mươi bốn tuổi.
Phần lớn người Trung Quốc vẫn có thói quen sinh nhật dựa theo lịch âm, người Trương gia cũng vậy. Sáng sớm, Vệ Cẩm Huyên đích thân xuống bếp bảo thím Tào nấu hai bánh trứng gà, sau đó giúp cô mặc quần áo, mang giày, cột tóc rồi ôm cô vợ nhỏ vào phòng tắm rửa mặt, đợi sau khi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh mới lấy quà tặng từ trong túi áo ra, là tượng Phật bằng ngọc.
Là loại ngọc quý, màu trắng sữa, óng ánh trơn bóng trong suốt, chạm trổ cũng rất đẹp, điêu khắc phật Di Lặc rất sống động.
Vệ Cẩm Huyên vừa giúp cô đeo vào cổ vừa nói: “Anh nghe người ta nói đàn ông đeo Quan Âm, phụ nữ đeo Di Lặc, ngọc rất phù hộ cho người, Phật Ngọc này anh phải ủy thác năm người mới mua được, ở Tây Tạng đã mời một vị Lạt Ma khai quang, em đeo vào rất tốt, sau này sẽ phù hộ cho em bình an, thân thể luôn khỏe mạnh.”
Trương Tư Ninh cúi đầu nhìn mặt Phật ngọc trước ngực, chớp đôi mắt to trong suốt nhìn ông xã nhà mình: “Có phải tốn rất nhiều tiền không ạ?”
Bây giờ là lúc thảo luận chuyện tiền bạc sao?!
Vệ tiên sinh véo mũi cô, phát hờn hỏi lại: “Em nói thử xem?”
Vậy là chắc chắn không ít tiền. Trương Tư Ninh cười tít mắt, ưỡn cái bụng đã gồ lên rất rõ ràng đưa tay vòng qua cổ Vệ tiên sinh, hôn lên môi anh: “Cám ơn ông xã, em thích lắm.”
Vệ Cẩm Huyên một tay đỡ thắt lưng cô, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tư Ninh, anh phát hiện ra một chuyện.”
“Dạ?”
“Em có nhớ lần trước trực tiếp kêu anh là ông xã lúc nào không?”
Trương Tư Ninh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: “Cuối tháng mười, vào ngày giỗ của mẹ em,” vừa nói vừa nhìn anh: “Sao vậy ạ?”
Thấy cô trả lời thần tốc như vậy, Vệ Cẩm Huyên hơi giật mình, tiếp tục hỏi: “Hai chữ này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Ngày sinh nhật anh, ngày giỗ của mẹ cô, và sau đó chính là sinh nhật cô hôm nay… Kết hôn lâu như vậy, mà tổng cộng mới trực tiếp gọi anh có ba lần ‘Ông xã’, quả thật có chút khan hiếm mà.
Trương Tư Ninh nghe vậy mỉm cười, mặc dù mang thai đã gần năm tháng, nhưng cô không hề cồng kềnh, ngoại trừ bụng lớn hơn, khuôn mặt vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước, đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị.
“Chỉ những thời điểm có ý nghĩa đặc biệt mới gọi anh là ông xã, vậy mới đáng quý chứ, như vậy anh sẽ càng xem trọng hai chữ này, dĩ nhiên cũng sẽ khiến anh nhớ đến bổn phận làm chồng của mình, chứ nếu mỗi ngày em gọi anh mấy chục lần, năm này qua năm kia, anh nghe hoài, sẽ thấy bình thường, những điều bình thường dễ khiến người ta cảm thấy nó dần trở thành thói quen, thành thói quen rồi thì sẽ không để ý đến nữa. Vì hiếm nên mới quý, hiểu chưa ạ?”
Vệ tiên sinh bị bà xã đại nhân đúng lý hợp tình tuôn một tràn như vậy…..Một lúc lâu sau cũng không nói gì, trí tuệ của phụ nữ, quả nhiên không thể xem thường mà!