Phó hiệu trưởng có lẽ không nghĩ tới sẽ có người dám xuất hiện chống đối với ông, vẫn là một bộ dạng không để ông vào mắt.
Ông nhất thời tức giận đến mức lông mày đều run lên, hùng hùng hổ hổ muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Giang Nhiên chậm rãi bước tới bên cạnh Khương Tri Nghi, khom lưng nhặt bức ảnh vừa rồi bị vứt xuống đất.
Khương Tri Nghi nhìn hành động của anh, bởi vì quá kích động nên não bộ dường như đã dừng suy nghĩ trong giây lát.
Cô từ nhỏ làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, Từ Thanh Chi cũng chưa bao giờ nói nặng với cô, đột nhiên gặp phải chuyện này, cô hoàn toàn không biết nên làm gì.
Giang Nhiên dựa lưng vài bể nước, vẫn là giọng điệu bất cần như trước, nhưng sự tức giận trong người như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Anh nghiêng đầu, dường như không biết những bức ảnh kia đến từ đâu, hỏi Khương Tri Nghi: "Cậu tìm người chụp à?"
Khương Tri Nghi lẩm bẩm nói: "Không phải."
"À." Giang Nhiên nói, "Vậy nó là chụp lén."
Anh liền nói to hơn một chút để người đang vây xem nghe thấy: "Ai chụp lén thì nhanh chóng tìm tôi tự thú, nếu không tâm tình tôi không vui thì tôi sẽ báo cảnh sát, có thể sẽ không giải quyết một cách dễ dàng.
Nói tóm lại, chụp lén là việc bất hợp pháp."
Anh cố ý nói sự việc nghiêm trọng lên, Phó hiệu trưởng Lương bị anh nói đến trở tay không kịp, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Giang Nhiên, thái độ bây giờ của em là như thế nào? Em đừng có ăn nói không tôn trọng!"
Giang Nhiên lập tức đứng thẳng người, cà lơ phất phơ nói: "À, thiếu chút nữa quên mất thầy là hiệu trưởng, vậy phiền hiệu trưởng có thể giúp em điều tra xem rốt cuộc là ai chụp lén em không?"
Môi hiệu trưởng Lương run rẩy: "Em yêu sớm còn nói lý?"
Giang Nhiên như bật cười: "Thầy có chứng cứ gì chứng minh em yêu sớm không?"
Hiệu trưởng Lương nói: "Những bức ảnh đó, những cô gái trong sạch có thể làm điều này không? Mỗi ngày đều ở chung với bọn con trai, thật là không biết xấu hổ!"
Ông ấy có lẽ là đang cực kỳ tức giận, bắt đầu nói những câu mất kiểm soát.
Lồng ngực Khương Tri Nghi run lên, cô mím môi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: "Xin hỏi hiệu trưởng, như thế nào là cô gái trong sạch? Không biết xấu hổ là gì?"
Cô nói: "Thầy không nghe giải thích và cũng không kiểm tra nó là đúng hay sai, mà lại đổ lỗi cho em trước mặt mọi người, đó có được coi là xấu hổ như thầy nói không?"
Tài ăn nói của cô chưa bao giờ tốt như vầy, thật ra đều là những lời dựa vào bản năng.
Hốc mắt đỏ lên, cố nén không để nước mắt của mình rơi xuống.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm nghe được liền đi tới, lập tức ngăn lại chuyện này, trước khi đi, giáo viên chủ nhiệm thở dài, nói: "Khương Tri Nghi, em biết thầy vẫn luôn coi trọng em, lần này thành tích của em trượt xuống không phanh như vậy, thầy thật sự rất đau lòng, thầy không có chứng cớ chứng minh em yêu sớm, nhưng chuyện của em và Giang Nhiên cũng không phải là lần đầu tiên có người phản ánh với thầy."
Ông ấy nói: "Em luôn luôn ngoan ngoãn, là một học sinh tốt trong lớp, thầy là một giáo viên mặc dù không nên nói những điều này, nhưng đứng ở vị trí của người lớn, thầy nghĩ rằng em và Giang Nhiên không nên quấy nhiễu và ở bên nhau như vậy.
Cuộc sống chỉ có một lần, kỳ thi tuyển sinh đại học là một điều rất nghiêm trọng và quan trọng."
"Giang Nhiên thì không sao, nhưng khác với em, em vốn có tiền đồ tốt, em và em ấy không giống nhau."
Bọn họ thật sự không bận tâm đến thể diện, rõ ràng Giang Nhiên đang ở bên cạnh, nhưng ông ấy vẫn nói như vậy.
Nói là tốt cho cô ấy, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kì rõ ràng: tiền đồ của cô một mảnh sáng, nhưng Giang Nhiên thì không hề gì, cô đừng vì anh ấy mà hủy hoại tiền đồ của mình.
Khương Tri Nghi ngước mắt lên, đang muốn nói cái gì đó, bất giác lại nghe Giang Nhiên cười khẽ một tiếng.
Anh nói: "Cái này thầy sai rồi, là em quấn lấy Khương Tri Nghi, lời này thầy nên nói với em."
Anh náo loạn cũng náo loạn rồi, tức giận cũng tức rồi, chỉ là sau này Khương Tri Nghi còn phải tiếp tục ở trong trường học, anh không thể để Khương Tri Nghi chịu nhiều chỉ trích như vậy.
Anh nói: "Thẩm Thời An và Lục Minh đều có thể làm chứng, là em uy hiếp bạn học Khương Tri Nghi dạy thêm cho em, nếu không thầy cho rằng cậu ấy sẽ để ý tới em sao? Thầy cũng không phải không biết, em điên lên thì cũng không ai có thể ngăn cản em."
Đèn đường trong trường vẫn chưa tắt, vầng sáng ấm áp chiếu vào mặt anh, lướt qua kẽ lá, chiếu xuống một cái bóng loang lổ trên khuôn mặt của anh.
Anh ngước mắt lên, phần ướt đẫm trên người cũng đã khô được một nửa, nước không còn rơi xuống nữa.
Vài sợi tóc cũng rũ xuống, che đi lông mày anh.
Anh ngẩng nửa đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt thực sự rất lãnh đạm.
Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ tới, lập tức không nói nên lời.
Khương Tri Nghi hít hít mũi, trong lồng ngực giống như ẩn một vũng nước dâng cao, sóng biển vô biên dâng lên.
"Không phải." Một lúc lâu sau, cô nói, "Là em tình nguyện giúp đỡ bạn học Giang Nhiên học thêm."
Cô há miệng và muốn nói gì đó.
Muốn nói Giang Nhiên không phải là những gì trong tưởng tượng của thầy, anh ôn nhu, thiện lương, sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Anh phấn đấu vươn lên, cũng vì tương lai của mình mà ngày đêm nỗ lực không nghỉ.
Không phải như những gì mọi người nghĩ, anh cũng không phải là vô giá trị.
Nhưng cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn cúi xuống, cúi đầu trước giáo viên chủ nhiệm, cô nói: "Cảm ơn sự chăm sóc của thầy trong thời gian này, em sẽ bảo gia đình đến làm thủ tục chuyển trường."
Nói xong, cô lại quay đầu, nhìn về phía Giang Nhiên, nước trong mắt đung đưa thành một mảnh ánh sáng xinh đẹp dưới ánh đèn.
Cô nói: "Cũng cảm ơn cậu vài lần trước đã cứu tôi, và xin lỗi, đều tại tôi muốn dạy thêm cho cậu, muốn được làm bạn với cậu, liên lụy tới cậu rồi."
Thế gian giẫm anh vào trong vũng bùn, vậy cô cũng đi vào trong vũng bùn, sau đó rửa sạch bùn trên người anh, rồi lại đặt anh trở lại trên bầu trời cao.
Không có tiếng ve kêu trong tháng, nhưng đã có tiếng dế kêu xào xạc trong góc, gió đêm bọc trong hương hoa, phảng phất như đang tấu lên một khúc ca nửa đêm du dương.
Giang Nhiên nghe thấy Khương Tri Nghi nói, chỉ ngắn ngủi vài giây, cũng không kịp phản ứng.
Nụ cười châm biếm của anh vẫn còn ở trên mặt, sự lãnh đạm trong mắt cũng chưa tan mất.
Miệng hé mở, đây là lần đầu tiên anh lộ ra vẻ ngốc nghếch như vậy.
Giáo viên chủ nhiệm ở phía sau bắt đầu nói năng lộn xộn: "Bạn học Khương Tri Nghi, em không cần...!đã học lớp rồi, em không cần phải xúc động như vậy."
Khương Tri Nghi không nhìn ông, vẫn nhìn về phía Giang Nhiên, cô nói: "Em không có xúc động, điều này không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của."
Sau đó, cô thấy người đứng đối diện với mình đột nhiên nói nhỏ, và lông mày của cô lại càng nhíu chặt hơn.
"Mẹ kiếp."
Anh vươn hai ngón tay nhéo nhéo mi tâm, khóe môi cũng nở ra một nụ cười thoải mái nhưng lại vạn phần phức tạp, anh khom lưng, đem chậu nước trong tay nhẹ nhàng đặt xuống, ngữ khí vẫn không kiềm chế được.
"Trường này, lão tử cũng không cần nữa."
-
Khi Khương Tri Nghi trở về ký túc xá, hầu như tất cả các phòng đều bật đèn.
Một số bạn nữ thân với Khương Tri Nghi đều tụ tập trong phòng ngủ của các cô.
Ánh mắt Hứa Nặc đã đỏ lên: "Sao lại như vậy..."
Trình Thanh Thanh ngược lại thì bình tĩnh hơn: "Hiệu trưởng Lương náo loạn một trận như vậy, cho dù cậu ở lại chứng minh thì cũng vẫn bị bàn tán, chuyển trường cũng tốt, dù sao thì với thành tích của cậu, nhiều trường học còn muốn cậu chuyển qua."
"Đúng." Hứa Nặc nói, "Không chừng hiệu trưởng biết, lại đến cầu xin cậu ở lại."
Cảm xúc của cô nhanh đến cũng nhanh đi, rất nhanh hưng phấn trở lại, tay làm thành nắm đấm nhỏ: "Sau đó cậu không đồng ý, thi đại học đạt điểm cao, cho các trường khác giành vinh quang, tức chết bọn họ!"
Khương Tri Nghi đưa tay nhéo nhéo mặt cô, trấn an nói: "Cậu nói đúng."
Sáng hôm sau Khương Tri Nghi không đi học nữa, mà ở lại ký túc xá sắp xếp lại đồ đạc mang về nhà.
Trong lúc đó hiệu trưởng quả nhiên tới một chuyến, tận tình nói với cô rất nhiều, cuối cùng thấy cô đã quyết định, ông chỉ có thể thở dài lắc đầu: "Bất kể như thế nào, vẫn hy vọng lúc thi đại học em có thể đạt được kết quả tốt."
Khương Tri Nghi nói: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng."
Dừng một chút, cô lại nói: "Em hy vọng hiệu trưởng Lương và người bạn học chụp lén tôi, có thể đăng bài lên trên mạng lưới của trường xin lỗi em và bạn học Giang Nhiên, bài viết phải được đăng trên diễn đàn ít nhất một tháng, nếu không mẹ em có thể sẽ không bỏ qua."
Thật ra căn bản cô không có nói chuyện này với mẹ, đơn giản là muốn lấy phụ huynh ra để chèn ép hiệu trưởng một chút.
Hiệu trưởng gật gật đầu, ngược lại không có dị nghị: "Em không nói thì thầy cũng sẽ cho em một lời giải thích."
Khương Tri Nghi cắn môi, đối mặt với ác ý lại có thể hạ quyết tâm như vậy, nhưng lúc này đối mặt với hiệu trưởng thì trong lòng cô lại dâng lên một nỗi buồn.
Cô nói: "Cảm ơn thầy và chúc thầy giữ sức khỏe."
Hiệu trưởng gật đầu với cô và rời đi.
Họ rời đi trước khi tan học vào buổi trưa.
Chăn mùng gì đó không tiện mang theo, nên tạm thời để lại ở ký túc xá rồi sẽ quay lại lấy sau.
Lúc Khương Tri Nghi đến cửa, mới phát hiện Thẩm Thời An và Lục Minh cũng đi theo.
Lục Minh nói: "Phân đội hẻm Vân chúng ta cũng không thể giải tán!"
Thẩm Thời An nói: "Nếu cậu chuyển trường, thì cũng không thể mỗi ngày cùng Trình Thanh Thanh ăn cơm nữa rồi."
Lục Minh cau mày buồn rầu một hồi, nhếch miệng cười: "Không quan tâm nhiều như vậy."
Trước tiên bọn họ cùng nhau đi ăn một bữa cơm, đợi đến tối, mới trở về hẻm Vân.
Sở dĩ bây giờ mới về, là bởi vì Khương Tri Nghi thật sự không biết nên giải thích chuyện này với Từ Thanh Chi như thế nào.
Cô lang thang ở cửa một lúc lâu mới đẩy cửa vào.
Từ Thanh Chi đang ngồi ở quầy coi lại sổ sách.
Thấy Khương Tri Nghi xách túi vào, bà đẩy mắt kính, nhưng cũng không kinh ngạc, trước khi Khương Tri Nghi mở miệng, bà nói: "Mẹ đã nghe giáo viên của con nói rồi."
Khương Tri Nghi mím môi, có chút khẩn trương "A" một tiếng.
Từ Thanh Chi nói: "Ban ngày mẹ đã liên hệ với giáo viên trường trung học cơ sở, bên kia nói sẽ giúp con sắp xếp việc chuyển trường, chắc sẽ rất nhanh có thể nhập học."
Thanh âm của cô bình tĩnh mà nhu hòa, đem trái tim Khương Tri Nghi thấp thỏm hơn nửa ngày hoàn toàn khép lại trong lòng bàn tay.
Khương Tri Nghi đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn chén canh mà Từ Thanh Chi để lại cho cô.
Cô hít mũi, hốc mắt bỗng nhiên có chút cay, cô nói: "Mẹ không hỏi con là có chuyện gì sao?"
Tay của Từ Thanh Chi dừng lại, không ngẩng đầu, vẫn dùng giọng nói không nhanh không chậm nói: "Con là con gái của mẹ, mẹ biết con làm gì hay lựa chọn như thế nào thì cũng đều có lý do của mình."
Khương Tri Nghi nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, Từ Thanh Chi lại nói: "Mẹ cũng rất thích đứa trẻ Giang Nhiên kia, mẹ biết gần đây con rất thân thiết với cậu ấy, mẹ cũng chưa từng ngăn cản con kết bạn."
Khương Tri Nghi xoay người, nhìn Từ Thanh Chi.
Từ Thanh Chi im lặng một lúc lâu, tóm lại vẫn thở dài, bà nói: "Về thân thế của Giang Nhiên, con hẳn cũng biết một ít rồi, mẹ biết chuyện này không trách cậu ấy, cậu ấy cũng là một đứa trẻ đáng thương, bình thường mẹ cũng chăm sóc nó, hàng xóm thì chuyện gì giúp được cũng giúp hết.
Nhưng là một người mẹ, mẹ cả đời này không cần con phải đạt được vinh hoa phú quý, không cần con làm cho cuộc sống của con khiến người ta trầm trồ, mẹ chỉ hy vọng Chi Chi của mẹ có thể cả đời bình an, khỏe mạnh đến già."
Bà nói: "Đây không phải là lỗi của Giang Nhiên, nhưng mẹ hy vọng con có thể hiểu được tâm tư của mẹ, con cũng biết, mẹ Giang Nhiên chính là bởi vì ——"
"Mới qua đời, mẹ thật sự rất sợ." Bà dừng một chút, còn muốn nói cái gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng.
Khương Tri Nghi sửng sốt một chút, đi ra ngoài.
Cửa tiệm đường nước rải rác mấy quyển sách bài tập, là Khương Tri Nghi lúc trước để ở chỗ Giang Nhiên.
Khương Tri Nghi ngẩng đầu, ở góc phòng chỉ nhìn thấy thiếu niên đưa lưng về phía cô rời đi.
Cổ họng cô hơi nghẹn xuống, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị Từ Thanh Chi kéo cổ tay lại.
Cô có chút sốt ruột nhìn Từ Thanh Chi, Từ Thanh Chi nói: "Con vào phòng trước đi, mẹ đi nói chuyện với cậu ấy.".