-Được rồi.
Hôm nay tới đây là được rồi, mọi người có thể về.
Bạch Đình và Dương Minh ở lại, chúng ta cần bàn bạc kĩ cho ngày mai.
Đợi mọi người rời đi hết thì ba người di chuyển đến phòng họp.
Vẽ mặt Hạ Băng nghiêm túc đưa cho hai người xem một đoạn clip, giọng nói có phần nghiêm trọng:
-Hôm qua tôi vừa tìm được đoạn clip này.
Hai người xem qua một chút.
Để Bạch Đình và Dương Minh xem, cô nói thêm:
-Ngày mai một một trong hai người sẽ đấu với Phương Chí Cường, người còn lại sẽ đấu với Vương Minh Triết.
Hai người này đều rất khó đối phó.
Hai cậu cũng xem qua rồi đúng không, các đòn đánh đều mang chút cổ quái.
Hai người còn lại vừa xem đoạn clip vừa nghe Hạ Băng nói.
Lúc đầu Hạ Băng chọn họ không chỉ ở kĩ thuật, ngoài ra còn có thái độ của họ.
Hai người này một người nhỏ hơn cô một người lớn hơn cô nhưng ở mỗi người đều có sự nghiêm túc vốn có.
Lại rất biết thay đổi cũng như thích nghi.
Đặt biệt là, quan sát lâu thì chắc ai cũng nhận ra, kĩ thuật của hai người họ đều không giống những kĩ thuật thông thường.
Chứng tỏ họ biết cách thay đổi, vừa co vừa giản, biết cái gì phù hợp với hoàn cảnh hiện tại để thay đổi.
Lại nói về sau cô mới phát hiện ra ba người cũng đã sớm gặp nhau rồi.
Đều gặp nhau lúc cấp hai, kì thi giữa các hội quán.
Bởi nói, vừa vào câu lạc bộ đã thấy rất quen.
Dương Minh (lớn hơn Hạ Băng một tuổi, học bá của khoa điện khí, đang chuẩn bị học lên tiếp sau khi lấy được bằng cử nhân).
Nhà anh không phải quá lớn như một gia tộc nhưng trong giới võ thuật vẫn là rất có địa vị.
Gia chủ nhà ấy là một ông lão(ông nội Dương Minh) cổ quái, thỉnh thoảng có gặp qua, ông cụ có vẻ khá thích cô.
Lúc nhỏ còn hay cho cô kẹo.
Tính Dương Minh trầm ấm, ít nói nhưng biết quan tâm mọi người.
Có điều rất không thích các bạn nữ.
Còn về tại sao cô nói chuyện với anh rất tự nhiên mà không bị anh ghét đó cũng là một dấu chấm hỏi.Con người này đặc biệt rất biết gánh vác...ngoài ra còn rất biết nhường nhịn.
Nói tới đây Hạ Băng tức muốn hộc máu.
Rõ ràng anh sẽ là người giữ chức trưởng câu lạc bộ cuối cùng chẳng biết thế nào mà lại chuyển sang cho cô.
Về Bạch Đình, cậu đàn em này thì khác hoàn toàn với Dương Minh.
Nhưng không thể chối cãi một điều là cậu ấy rất biết gánh vác, làm việc cũng khá nghiêm túc.
Còn lại thì chỉ một từ lắm chuyện.
Lâu lâu lại ầm lên một trận đặc biệt mà những mối họa hồng nhan.
Cô cũng đã nhắc mấy lần, dạo này hình như tần suất cũng giảm rồi, biết sửa đổi, đáng khen.
Lắm chuyện ở chỗ, lần đó Hạ Băng làm rơi giấy chứng minh, cậu nhặt được.
Vài ngày sau, ngay ngày sinh nhật mọi người lại tạo bất ngờ cho cô trong khi trước đó cô đã giấu rất kĩ ngày sinh nhật của mình, bởi vì không muốn làm phiền mọi người, vả lại ngày này cô thường tụ tập với Như Ý và An Thiên.
Hôm đó tụ tập với mọi người cuối cùng lại làm hai người đợi gần tiếng đồng hồ.
Ý tốt thì cô không trách đi.
Lần khác nữa tụ tập với mọi người trong câu lạc bộ đi hát.
Thường thì cô ngồi một bên nghe mọi người hát, ai dè nhờ anh chàng này khơi dậy làn sóng đòi cô hát.
Cuối cùng cô đành phải hát.
Giọng cô tính ra cũng không tồi nhưng cô không thích bị người chú ý quá nhiều.
Cuối cùng thế nào? Ngày hôm sau cô càng bị nhìn như sinh vật lạ.
Té ra lại bắt nguồn từ cậu chàng lắm chuyện của khoa công nghệ thông tin này đây, cậu đăng đoạn clip cô hát hôm qua lên diễn đàn trường.
Mất gần ngày mọi chuyện mới lắng xuống.
Nhà Bạch Đình là một nhánh khác của nhà Hạ Băng.
Tính ra nói hai người không có quan hệ chính là nói dối.
Chỉ là hai người nhiều lắm là họ hàng xa mà thôi.
Mà cũng chính vì vậy mà tên này rất biết cách tận dụng cái danh phận này để Hạ Băng không tiền trảm hậu tấu mình.
Giới thiệu sương sương thôi.
Xem xong đoạn clip trong khoảnh khắc chẳng ai nó gì.
Hạ Băng lại tiếp tục:
-Tôi biết hai người rất tự tin, cũng rất mạnh nhưng không nên quá lơ là.
Trước khi có kết quả ngày mai, bất cứ ai trong chúng ta đều không nên buông lơi.
Có điều, tôi hôm nay, tuyệt đối không được tập luyện nữa, cứ để đầu óc thảnh thơi, ngày mai đem tâm trạng tốt nhất đi thi đấu là được.
Không ai có ý kiến gì.
Sau một lúc Dương Minh lên tiếng:
-Vấn đề không phải ở bọn anh mà là ở em.
Bạch Đình lên tiếng trong khi Hạ Băng im lặng:
-Anh nói gì vậy, chị Băng thì có chuyện gì chứ?
Dương Minh ngữa người dựa vào ghế, nói ra những suy nghĩ của mình:
-Em luôn tự trách mình.
Vì em mà lôi bọn anh vào cuộc thi đấu này, đúng chứ?
Hạ Băng im lặng, hơi cúi.
Bạch Đình nhìn qua cũng dần hiểu ra.
Cậu nói:
-Chị, chị đừng nghĩ vậy.
Nếu không có chuyện thi đấu này thì bên kia cũng sẽ tìm cách gây rối mà thôi.
Nên là chị không có lỗi gì cả.
Thà là đối mặt với họ một trận nói rõ tất cả.
Dương Minh nói:
-Mặc dù cậu nhóc này lắm chuyện nhưng nói cũng không phải không có lý.
Bọn anh vẫn chưa nói gì mà em lại cứ tự trách như vậy đúng là không ổn chút nào.
Lại còn khuyên tụi anh.
Em đem trạng thái này thi đáu sao? Cô gái mạnh mẽ của tụi anh đâu rồi?
Hạ Băng ngước lên, suy nghĩ tiêu cực lần trước bị Như Ý tẩy đi một nửa, một nửa còn lại trước đó bị Trương Thành xóa bớt hiện tại nghe Dương Minh và Bạch Đình nói gần như không còn nữa rồi.
Hiện tại có lẽ nên như họ nói.
Cô cười, nụ cười tươi tắn nhất biểu thị mình đã thông suốt rồi.
Hạ Băng đưa tay ra đợi hai bàn tay còn lại:
-Chúng ta chắc chắn sẽ làm được!
Hai bàn tay còn lại đặt chồng lên tay cô.
-Đúng vậy.
-Chúng ta tất nhiên sẽ làm được rồi.
----------------------
Ở một nơi khác.
Phương Tú Vi ngồi trên ghế, miệng cười vô cùng nham hiểm, nhìn ra phía cửa.
Một bóng người vừa bước ra.
Có vẻ vừa mới nói chuyện với Phương Tú Vi xong.
Có điều bóng người này.
có chút quen.
Là Thanh Hà!!!
Phương Tú Vi vẻ mặt vừa nham hiểm lại vừa đắt ý nói:
-Tôi sẽ chiến thắng bằng bất cứ giá nào.
Cô hãy đợi đó Bạch Hạ Băng.
Tôi đang mong chờ vẻ mặt của cô vào ngày mai đó.