Rõ ràng lúc tan làm rất háo hức tìm cớ để được chở Hạ Băng về, ít nhiều gì cũng được nói chuyện với cô.
Ai dè, Trương Thành xuất hiện, kế hoạch cứ vậy là đổ vỡ.
Nên trong lòng người nào đó hiển nhiên vô cùng không thoải mái rồi.
Ngồi thôi cũng khó chịu, nhiệt độ thường ngày trong xe hôm nay lại nói nóng, cuối cùng phán một câu:
-Mai đổi xe đi.
Suy nghĩ của người giàu thật sự không phải ai cũng có thể hiểu được.
Chỉ tội người nào đó sợ đến dựng cả tóc gáy, không chừng lại bị dạ lây.
Ai nói không sợ anh liền bái làm sư phụ.
Nhưng chắc là ở hiền gặp lành, ít ra thì cũng là ân điển trời ban cho bao nhiêu nổ lực mặt dày ở bên cạnh boss mặt lạnh- có người gọi điện cho Trí Vĩ.
Tâm trạng đang buồn bực nên anh cũng chẳng thèm để ý đến, cứ để chuông reo đến lần thứ ba thì mới thờ ơ bắt máy:
-Có chuyện gì?
Trí Viễn rõ ràng ở đầu dây bên kia vốn dĩ đang rất vui vẻ, ai biết được bị ông anh khó ưa nhà mình trả lượi cục súc như vậy.
-Anh à, em có làm gì anh đâu.
Nói chuyện đàng hoàng đi.
Trí Vĩ khó chịu ra mặt:
-Có gì cứ nói, ở đó lôi thôi, chẳng trách Như Ý tránh mặt.
Trí Viễn bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận:
-Chuyện đó có liên quan gì đến anh chứ? Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch cả, sớm muộn em cũng sẽ cưới được cô ấy thôi.
Không đợi chờ em mình luyên thuyên, Trí Vĩ dứt cho một câu, đầy vô tình:
-Ảo tưởng.
-Anh!!!
Trí Viễn tức đến mức đỏ mặt tía tai, hận không thể đối đầu với ông anh này.
Vì trước giờ có khi nào cậu thắng đâu.
-Có chuyện gì thì nói, không thì tắt máy.
Trí Viễn tất nhiên gấp gáp, xém chút nữa quên mất chuyện chính.
Hôm nay mà không khiến ông anh đáng ghét này về thì cậu liền không toàn thây.
Vừa nghĩ thôi đã toát hết cả da gà, Trí Viễn nhìn ra đằng sau, là ánh mắt đằng đằng sát khí của mẹ.
Ôi trời, về nhà chỉ toàn áp bức.
-Mẹ nói anh về ăn cơm, nếu không em bị cạo đầu đó.
-Em bị chứ không phải anh.
Trí Viễn khóc không thành tiếng, khẩn thiết cầu xin:
-Xem như em xin anh đi, anh không về em chết chắc đó.
Anh thương em nhất, về cứu cái mạng quèn này của em đi.
Năn nỉ, thiệt đó.
-....!
Nghĩ lại cũng nửa tháng rồi anh cũng chưa về nhà.
Một phần vì công việc, phần khác thì...vì chuyện tình duyên ấy mà.
Muôn đời đều không thoát khỏi câu hỏi: chừng nào cưới vợ?.
Cho hỏi, anh còn chưa có bạn gái, vậy mà đòi anh cưới vợ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Có điều chắc sắp rồi.
Hi hi.
Còn về việc liên hôn này nọ thì tất nhiên không có tác dụng đối với anh rồi.
Không phải cha mẹ không nhắc đến nhưng với sự kiên quyết của anh thì khiến họ cũng chịu thua.
Cũng không phải tốt lành gì, thực ra thì chủ yếu là sợ anh làm khổ con gái nhà người ta.
Ai mà chẳng biết tính của anh, đã không thích thì dù có ép đến cùng thì xấu nhất đều khiến cả hai tổn thương mà thôi.
Nói anh độc đoán chắc cũng chẳng sai lắm đâu.
-Anh..anh..anh.
Tiếng kêu gào thảm thiết trong vô vọng của Trĩ Viễn vang lên khi cuộc gọi bị ngắt ngang.
Nhưng đoán chừng đợt ngắt ngang này sẽ đem lại kết quả tốt.
Không ngờ may mắn là có thật.
Khoảng nửa tiếng sau, Trí Vĩ có mặt tại nhà lớn.
Chưa kịp nói gì.
Ông Ngô (Ngô Đức Huy) đang ngồi đọc báo trên sofa đã lên tiếng chặn đầu trước:
-Còn biết vác mặt về đây nữa à? Sao không đi luôn đi, không có mày tao vẫn sống tốt đấy thôi.
Trí Vĩ vẫn không gỡ được bộ mặt lạnh tanh chuẩn bị quay ra hướng cửa.
Ông Ngô lại tiếp tục:
-Đi đi, đi ra khỏi cửa thì đừng về nữa.
Nhưng đáng tiếc, chưa hùng hổ được bao lâu thì đã bị Bà Ngô (Đào Tịnh Y) dập tắt không thương tiếc:
-Ông nói thêm một câu nữa tối nay liền tự tìm chỗ ngủ.
Nó mà thực sự đi thì đừng về nhà giống nó luôn đi.
Nữ chủ của gia đình đã lên tiếng rồi thì chỉ có đúng, cấm có sai.
Ngô Đức Huy hơi sầm mặt nhưng vẫn im lặng, nhìn vợ mình dỗ con trai.
Trĩ Viễn là người không có tiếng nói nhất ngồi một bên nhìn góp vui.
Đào Tịnh Y nhìn thấy con trai lớn nửa tháng mới gặp vẻ mặt không dấu được vui mừng, bước chân có phần nhanh hơn.
Nói về nhan sắc, dường như những phu nhân của giới thượng lưu đều có điểm chung đó là giữ được vẻ trẻ trung dù đã u rồi.
-Nửa tháng rồi mới về, dạo này con ốm quá đi, một hồi phải ăn nhiều một chút, bồi bổ mới có sức làm việc.
Cả nhà đang đợi con đó.
Hai người nào đó nghĩ cũng không dám nghĩ mình cũng còn hiện diện trong nhà.
Rõ ràng cũng là đàn ông như nhau, là cha con, là anh em nhưng sao cách đối xử khác vậy chứ.
Trí Vĩ trấn an mẹ:
-Con dạo này không có ốm, nửa tháng nay đều ăn uống tốt, chỉ là có nhiều việc phải làm nên không thể về.
Để mẹ lo rồi.
-----
Sau đó cả nhà bốn người di chuyển về phòng ăn.
Trên bàn bày biện bao nhiêu là món ăn ngon.
Trí Viễn bất giác lên tiếng bất bình:
-Nghe anh về nhà mình mới được một bữa thịnh soạn, bất công quá đi a.
Bà Ngô liếc sang nhìn cậu con trai út một cái bằng ánh mắt khinh thường(nghĩa bóng nhé mọi người).
-Chừng nào nghiêm túc làm việc như anh con đi rồi hãy nói.
Suốt ngày chơi bời.
Ngồi vào bàn ăn, chưa tới nữa khắc sau Đào Tinh Y đã đề cập đến chuyện chính.
Câu chuyện không của riêng ai, đặc biệt là đối với các bậc cha mẹ-chuyện con trai cưới vợ, con gái gả chồng.
Đối với các bạn trẻ, nhất là các bạn FA thì càng giống ác mộng.
-Con trai à, chừng nào mới cho mẹ một người con dâu đây?
Trĩ Vĩ im lặng ăn cơm.
Cả phòng ăn rộng lớn chợt im lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
Nhưng anh vẫn thản nhiên như không có việc gì.
Đợi lúc sau, cảm thấy cần thiết mới trả lời, tính anh là vậy rồi, lúc ăn không thích nói chuyện, chừng nào cảm thấy quan trọng mới nói:
-Con cảm thấy chưa cần thiết.
Bà Ngô kích động nói:
-Sao lại chưa? Bạn mẹ đều có cháu hêt srooif, bây giờ muốn con có vợ cũng quá đáng sao, con cũng đâu cò nhỏ nửa.
Nghe mẹ nói vế sau, Trí Viễn nãy giờ đang chuyên tâm thưởng thức món ăn liền phá lên cười khoái chí:
-Ý mẹ nói là anh đã già rồi đó, ha ha, cười chết mất.
Em thấy anh đúng là Không -Còn-Trẻ nữa rồi.
Ngay cả anh Tinh Anh còn có vợ rồi, anh đúng là không có tiền đồ.
Bà Ngô chuyện ánh mắt, ánh nhìn chết chóc bắt thóp đứa con trai út của mình:
-Người không có tiền đồ chính là con đó.
Theo đuổi Như Ý thế nào mà khiến nó tránh con như tránh tà vậy hả? Thà là không có ai như anh con.
Bà lại quay sang con trai lớn trước sự im lặng của mầm non vừa mới bị vùi dập.
-Nói em con chứ cũng không phải con đúng.
Nó còn có người để theo đuổi, còn con một người cũng chẳng có.
Còn đà này cha mẹ nghi ngờ...!
Ông Ngô đượ dịp lên tiếng:
-Nghi ngờ con là giới tính thứ ba.
Nếu có thật thì cứ khai, cha mẹ đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Đang ngồi ăn ngon lành, chân Ngô Đức Huy bộng nhiên đau nhói, tước mặt là ánh mắt chết chóc của vợ:
-hết chuyện để nói rồi đúng không?
-Con tâm sinh lý đều rất bình thường.
Cha mẹ không cần lo.
Vè việc có hay không người để ý thì sớm muộn cha mẹ cũng sẽ biết.
Về việc này con không muốn nói đến nửa.
Mọi người im lặng đồng loạt hướng về Trí Vĩ.
Lần đầu tiên không thấy anh phủ định về việc yêu đương.
Không chừng vẫn còn hi vọng.
Nhưng Bà Ngô vãn nhắc nhở thêm:
-Mẹ chỉ còn kiên nhẫn năm nữa thôi, con liệu mà làm.
Nếu không mẹ cũng không ngại giúp con sắp sếp mọi chuyện đâu.
Đây là lời nói nghiêm túc nhất từ lúc Trí Vĩ về đến giờ.
Anh im lặng ngầm hiểu ý.
Có vẻ lần này là thật rồi.