Trằn trọc cả đêm chỉ vì được đi chơi với Hạ Băng, người nào đó đúng là không còn tiền đồ nữa mà.
Trí Vĩ ngồi trên sofa, tay cầm hờ ly rượu, thỉnh thoảng nhấp lấy một ngụm rồi lại suy nghĩ gì đó.
Anh nhớ lại lúc chờ thức ăn mang ra anh có hỏi cô về chuyện thực tập.
Đợi đồ nướng mang lên, Trí Vĩ tìm chuyện để nói, vừa hay anh cũng đang định điều tra một chút, giờ thì thấy người ddi điều tra thì hỏi trực tiếp cũng không tệ lắm.
Anh hỏi:
-Lúc nãy có nghe mọi người đề cập đến việc thực tập của sinh viên trường các em.
Em đã chọn được nơi nào phù hợp chưa?
Hạ Băng nhanh chóng trả lời, cũng chẳng nghĩ gì về ý nghĩ sâu xa trong câu nói của người hỏi.
-Nhà trường sắp xếp cho học sinh nên được điều đi đâu thì em đi đó.
-Chẳng phải Như Ý trở về làm việc ở công ty trong gia đình sao? Các em không định làm việc chung?
Hạ Băng cười tươi nói những gì mìn suy nghĩ cũng là quan niệm trong lòng cô từ trước đến nay:
-Thật ra không phải không được.
Như Ý cũng có đề nghị với em, nhưng em đã từ chối rồi.
Nếu làm vậy sẽ chẳng phải sẽ gây rắc rối không nên có cho cậu ấy hay sao? Vả lại, chỉ có tự dựa vào chính mình thì em mới có thể tự đánh giá được bản thân mình đã làm được những gì.
Hạ Băng nói với ánh mắt đầy kiên định nhất thời làm cho Trí Vĩ ngây ra.
Làm cô nàng có chút ngượng hỏi khẽ:
-Có phải em nói hơi nhiều rồi không?
Đến lúc này ai kia mới hoàn hồn trở lại.
Tạm thời gác qua chuyện này, về nhà anh liền tính tiếp.
Trở lại...!
Ly rượu chao đảo trên tay người đàn ông, anh khẽ cười sau khi nhớ lại.
Cuối cùng lấy điện thoại trên bàn, gọi cho thư ký:
-Sắp xếp một chút, ngày mai tôi sẽ đến trường đại học C (trường Hạ Băng Học).
Cậu nhớ nhắc hiệu trưởng Vương một chút, tôi không muốn chờ đợi.
Càng không thích làm quá lên.
Cậu hiểu ý tôi chứ?
Nói xong anh tắt máy,lại vứt điện thoại lên bàn.
Người dựa vào sofa, lẩm bẩm:
-Vừa nhớ ra vẫn chưa có phương thức liên lạc với em ấy.
Nói xong,Trí Vĩ di chuyển tầm mắt về phía tủ giày, giữa bao nhiêu đôi giày nam chỉ duy nhất xuất hiện đôi giày cao gót trắng của phụ nữ, lại được đặt ở vị trí trung tâm.
Nhìn kĩ thì có chút quen mắt, là giày của Hạ Băng.
- Chẳng biết em có sức hút gì mà khiến tôi luôn nhớ đến vậy chứ? Thật kì lạ mà.
----------------------
Sáng hôm sau, chiếc BMW màu đen xuất hiện trước cổng trường đại học.
Gây chú ý với không ít người.
Trí Vĩ một thân tây phục bước xuống, phía sau là thư kí hướng về phía phòng hiệu trưởng, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt hóng chuyện.
Chưa cần đến khu hành chính thì hiệu trưởng đã kính cẩn chạy ra.
Hiệu trưởng này nhìn thì cũng khoảng nhưng nhìn ông ta trước mặt người nhỏ hơn phải kính cẩn thật cũng buồn cười.
-Không nghĩ cậu đến sớm như vậy, thất lễ rồi, tôi không kịp ra nghênh đón.
Trí Vĩ vốn dĩ là người không thích nói nhiều, anh nói:
-Không nhất thiết làm quá lên, đến văn phòng, tôi có chuyện cần ông làm.
-------------------
Vừa ngồi ghế Trí Vĩ liền đi thẳng vào vấn đề:
-Tôi không muốn dài dòng, không biết thầy hiệu trưởng đã sắp xếp xong danh sách thực tập sinh của năm nay chưa?
-Cái này là...cậu muốn?
Trí Vĩ không nói thêm việc còn lại để thư kí nói cụ thể:
-Công ty chúng tôi muốn tuyển thực tập sinh.
Chỉ với một câu nói thôi mà thầy hiệu trưởng đã hết sức kinh ngạc, ông ta vẫn giữ sự kinh ngạc đó trong lười nói:
-Chẳng phải trước đây các cậu đã từ chối lời đề nghị này của chúng tôi hay sao?Nếu được vậy thì quá tốt rồi.
Ai mà chẳng biết nhà họ Ngô có quyền lực tế nào, mặc dù chỉ sau nhà họ Cao, nhưng hai bê cũng hợp tác với nhau không ít.
Lúc trước vốn dĩ có gợi ý đưa thực tập sinh vào nhưng lại bị họ thẳng thừng từ chối.
Lần này có cơ hội thì ngu gì không đồng ý, chỉ là lần này có chút không đỡ giản.
Quả thật không đơn giản.
Lời tiếp theo đã đủ hiểu.
Anh thư kí nói tiếp:
-Nhưng chỉ được một người mà thôi.
Là người do chúng tôi chỉ định.
Hiệu trưởng ấp úng:
-Như vậy thì....!
Trí Vĩ nheo mày, hằng giọng:
-Sao, không được?
Để giảm tính áp bức trong lời nói của Trí Vĩ, thư kí nói thêm:
-Chỉ là trước nay công ty không có tiền lệ nhận thực tập sinh ở trường các ông, nay phá lệ tất nhiên không thể tiếp nhận nhiều.
Vả lại chuyện này chỉ có tốt không có xấu, ông nên hiểu vấn đề này.
Vậy không biết ông nghĩ thế nào?
Không cần suy nghĩ cũng biết câu trả lời:
-Đồng ý, tất nhiên là đồng ý, có cơ hội hợp tác với quý công ty là vinh hạnh của trường chúng tôi.
Không biết hai vị muốn chọn ai?
-Bạch Hạ Băng, chuyên ngành Marketing.
Trí Vĩ rất nhanh chóng trả lời.
Nghe tên lẫn chuyên ngành hiệu trưởng liền nhớ ra:
-Là trưởng câu lạc bộ karate, cô bé đó đúng là rất giỏi.
Tô có gặp qua vài lần.
Không biết cô ấy có gì đặc biệt khiến quý công ty để ý đến?
Trí Vĩ cắt ngang:
-Cái đó ông không nhất thiết phải biết.
Chỉ cần sắp xếp là được rồi.
-Được được.
Là tôi hiếu kì quá rồi.
Hiệu trưởng nói xong thì hai người kia đã đi đến cửa rồi.
Ông ta nhanh chóng chạy theo, cũng kính cẩn như lúc đầu tiễn Trí Vĩ về.
Mặc dù trong lòng không muốn về sớm như vậy.
Ít ra cũng phải nhìn thấy Hạ Băng thì mới được chứ, chỉ là sáng nay có cuộc họp quan trọng nên đành ngậm ngùi đi về.
Ngồi trên xe, Trí Vĩ ngồi tựa vào ghế, trong lòng thở dài:
-Quả nhiên vẫn nên gặp em ấy.
Cảm thấy có chút hụt hẫng.