Gần năm sáu người ngồi trong phòng vậy mà cũng có lúc có khoảng im lặng.
Mà sự im lặng này bắt nguồn từ người nào đó.
Thư ký nói qua:
-Hôm nay được gia chủ nhà họ Bạch mới cơm quả thật là một vinh dự cho chúng tôi đây.
Nói đến đây ý chỉ cũng đủ để Trí Vĩ tiếp tục câu chuyện rồi.
Nhưng đợi một lúc cũng chẳng nghe, nhìn lại thì anh thư ký được một phen kinh hoàng.
Sếp ah cũng có lúc không tập trung sao? Lại còn nói, ánh mắt đang nhìn đi đâu ấy nhỉ? Thôi rồi, đang nhìn con gái nhà người ta.
Thế là màn nhắc khéo lại phải bắt đầu:
-Khụ Khụ, sếp ơi! Có phải chúng ta nên mời các vị đây một ly rượu không?
Trí Vĩ vậy mà không lộ ra một chút động thái gì giống xấu hổ bởi bị người ta phát hiện.
Ngược lại còn rất thản nhiên, trước khi mười rượu còn đường đường chính chính nhìn Hạ Băng một cái nữa.
-Thật ngại quá, tôi có chút mất tập trung.
Thân là hậu bối, xin phép được kính hai vị trưởng bối đây.
Cha Bạch vui vẻ đáp lễ, mẹ Bạch cười thuận theo nhưng trong lòng dường như không thoải mái lắm.
Người ta nhìn con gái bà như vậy thoải mái mới lạ.
Lại nói về Hạ Băng, mặc dù cuối mặt ăn nhưng không phải cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn cô như vậy làm hại ăn uống cũng chẳng thấy tự nhiên gì.
Trong lòng cô bực bội:
-Cái người này chắc chắn là mắt có vấn đề, nhìn về phía này làm gì mà nhìn hoài vậy chứ.
Mẹ Bạch nhắc nhở:
-Băng Băng, con cũng nói gì đi, cứ lo ăn uống như vậy không phải phép đâu.
Dù sao thì người ta cũng là nhà tài trợ, không nói gì cũng thất lễ quá rồi.
Hạ Băng cũng chẳng phải người không biết suy nghĩ.
Cô lấy rượu hướng về phía Trí Vĩ, chững chạc nói:
-Thật không biết nói gì hơn, tôi thân là đại diện tham gia cuộc thi sắp tới, cũng như thay mặt mọi người xin hứa sẽ cố gắng hết sức thi đấu, không phụ kì vọng của mọi người.
Nói vừa dứt, Hạ Băng một hơi đã uống cạn ly rượu vang trên tay trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ngày thường rõ ràng mạnh mẽ đến cỡ nào cũng rất coi trọng tiểu tiết, hôm nay không biết có gì kích động mà một hơi lại uống sạch ly rượu.
Mà lại nói đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là uống như kiểu của cô thì rất dễ say.
Lại chẳng ai biết được đây là cô cố tình.
Rõ ràng biết rõ uống nhanh sẽ say vậy mà...Dù sao thì cũng là cố tình, nhưng chỉ trách tửu lượng của cô cao nên một ly này tạm thời cũng chẳng nhằm nhò gì.
Nhưng cũng nhờ vậy mà không kí đã hòa hoãn một chút rồi, hai bên nói chuyện nhiều hơn.
Một lúc thì có bàn đến giải đấu.
Dù gì đã nói đến hai từ tài trợ thì tất nhiên là đôi bên đều có lợi.
Suy cho cùng Trí Vĩ là một doanh nhân, anh sẽ không đầu tư vào việc không mang lại lợi ích.
Những việc này đều để anh thư ký bắt đầu:
-Nghe nói sắp tới có giải đấu trẻ.
Không biết bên ông Bạch có những dự định gì?
Cha Bạch suy nghĩ, nhanh chóng đi vào trọng tâm.
Ông là một người rất coi trọng công việc, nên những việc này tất nhiên đã sắp xếp:
-Nếu không ngoài dự kiến thì người đại diện lần này sẽ là Hạ Băng, anh nó và Minh Triết tham gia.
-Vậy không biết thời gian đã được thống nhất chưa? Ông Bạch đây chắc biết rồi chứ?
-Ừm, theo thống nhất với các bên thì là ba tháng sau.
Vừa hay lúc đó Hạ Băng đã xong việc học rồi.
Anh thư ký lúc này chuyển hướng sang Hạ Băng:
-Nghe danh cô đã lâu, không biết cô Bạch đây học ngành gì?
Hạ Băng nhấp một ngụm nước trả lời:
-Tôi học Marketing, năm cuối.
Ba tháng nữa có lẽ tôi sẽ hoàn thành xong bài luận tốt nghiệp.
Cho nên vừa kịp tham gia thi đấu.
Anh thư ký lại tiếp tục nụ cười công việc:
-Vậy à? Chúc cô may mắn với bài luận của mình nhé! À! tôi nghe nói sinh viên cuối cấp thường có chuyến đi thực tập không biết có phải không.
-Có, tuần sau tôi bắt đầu thực tập.
-Không biết là....!
-Hừ, tôi thấy những câu hỏi này có vẻ không liên quan đến cậu lắm.
Anh thư ký lập tức câm nín.
Vẻ mặt này của sếp anh là đang cảm thấy khó chịu đúng không nhỉ? Hình như anh đâu có làm gì sai đâu, chỉ tò mò hỏi chút thôi mà.
-------------
Kết thúc bữa tiệc, mọi người rời đi.
Hạ Băng sống ở nhà riêng nên không về cùng cha mẹ.
Khi thấy cha mẹ lên taxi trở về cô mới thở phào nhẹ nhõm tản bộ về nhà.
Nói sai rồi, đến địa điểm tiếp theo thì đúng hơn, dù gì nhà cô cũng không quá xa.
Theo như trí nhớ của cô thì gần đây có một khu ẩm thực về đêm, gọi là ẩm thực đường phố thì có lẽ đúng hơn.
Đây là một trong những lý do Hạ Băng không thích những buổi tiệc cho lắm, ăn rất ít, làm sao có thể đáp ứng được chiếc bụng không đáy như cô được.
------------
Ở một chỗ gần đó.
Thư ký nghe sếp mình sắp đặt:
-Cậu lái xe về trước đi, tôi có việc cần làm.
Anh thư ký dở khóc dở cười, trong lòng tám chín phần biết được hành động tiếp theo của sếp mình.
Không cần đợi anh trả lười thế nào Trí Vĩ trực tiếp rời đi.
Cái này có thể gọi là bỏ của chạy lấy người không đây.
Bỏ chiếc siêu xe cho người khác để chạy theo một cô gái.
Chỉ tội những người biết quá nhiều bí mật mà thôi.
Anh thầm cảm thán:
-Sếp à! Anh theo đuổi con gái như vậy cũng quá lộ liễu rồi.