Theo lời Tề Bân Úc thì ngày hôm đó gã trông thấy Tần Xảo Ny, trong lúc kinh hoảng đã dùng chân đá cô ta, thế nhưng không ngờ người nằm dưới đất lại là vợ bầu Diêu Tuyết của mình, còn Tần Xảo Ny đã biến mất tự lúc nào.
Mà đứa bé trong bụng Diêu Tuyết cũng không phải do hắn đá sảy, khi con sinh ra trên cổ có vết bầm tím xanh, đây không phải vết bớt, chắc chắn thằng bé bị Tần Xảo Ny bóp chết!
Hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc sợ hết hồn, ngay cả nhà cũng chẳng dám về, nghe nói Trì gia có vị Dao Quang đại sư rất giỏi nên mới vội vàng đi suốt đêm tới đây. Chẳng qua bà Úc ở Tề gia làm mưa làm gió đã quen, giờ có việc cần nhờ người ta nhưng lại không đổi được thái độ mắt cao hơn đầu của mình.
Mọi người ai cũng biết cái nết của bà ta nên chẳng thèm so đo.
Dao Quang bệ hạ thâm (hạnh) sâu (tai) khó (nhạc) lường (họa) quan sát hạ Tề Bân Úc. (“Hạnh tai lạc họa” là một thành ngữ chỉ việc lấy tai họa làm may mắn mà vui mừng.)
Mặc cho bà Úc bày ra tư thái ‘Dám nói không lôi ra chém đầu’ y như Lão phật gia, kẻ từ khi sinh ra chỉ biết bắt nạt người khác như Dao Quang bệ hạ đâu thèm để ý tới bà già chanh chua đó. Khụ, đương nhiên là trừ những lúc bị tự chủ ăn hiếp ra. Dao Quang bệ hạ nghiêm túc tỏ vẻ, tự chủ bị mình chiều hư rồi!
Cho nên nguyên tắc của thầy đồng Dao Quang rất đơn giản, chỉ có chữ thôi, “TÙY TÂM TRẠNG”! Hắn chọn người, không có chuyện người chọn hắn, nhé!
Loại người suốt ngày ghen ghét với tự chủ như Úc Liên và Tề Bân Úc sẽ không bao giờ có mặt trên danh sách tặng thưởng của pi sà. Dao Quang bệ hạ cũng chẳng phải người, gì mà sự đồng cảm giữa người với người, gì mà thấy chết không cứu, rồi thì dẫu sao cũng là anh em họ hàng… tất cả những thứ đó là đạo đức tình cảm của con người, không phải của hắn, hắn thích thì hắn làm, không thích thì thôi!
“Cậu nói cái gì!” Úc Liên lập tức cao giọng.
Dao Quang bệ hạ nhàn nhã lặp lại câu trả lời theo yêu cầu của bà ta, “Không, giúp, được.” Từ ‘không’ này có thể là ‘không có khả năng’ cũng có thể là ‘không muốn giúp’.
Tình huống của Tề Bân Úc không giống với Lâm Giai Miêu.
Tội nghiệt quấn quanh Lâm Giai Miêu là do bé loli xui xẻo, bị hung thủ hãm hại trở thành kẻ chết thay. Thế nhưng sự thật thì cô bé không có tội tình gì cả, cho nên Dao Quang hỏa thiêu bóng đen trên người bé, ông trời sẽ không trừng phạt hắn.
Nhưng Tề Bân Úc lại khác. Sau khi chết tàn hồn của Tần Xảo Ny vẫn có thể tồn tại, thậm chí trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể ám hại Tề Bân Úc, chuyện này chắc chắn có kẻ nhúng tay. Thế nhưng, oán niệm của Tần Xảo Ny với Tề Bân Úc là thật, là tự nhiên. Nói cách khác, tội nghiệt của Tề Bân Úc phần đa là do gã gây ra. Trong trường hợp này ai giúp gã, người đó cứ chuẩn bị chịu báo ứng thay đi nhé.
Tề Bân Úc nếu có thể mở thiên nhãn để nhìn tình cảnh hiện tại của mình chắc gã sẽ bị hù chết mất. Một màn sương mang dáng dấp của một một người phụ nữ tóc dài đang dán chặt vào người gã, phía sau là Tần Xảo Ny với khuôn mặt dữ tợn, mà ở một góc tối tăm nhất là một bóng hình với cái bụng thật lớn, tựa như đang thai nghén rất nhiều sinh linh bé nhỏ. Trông thực sự rất kinh khủng.
“Lực bất tòng tâm là có ý gì? Cậu còn chưa làm gì mà đã khẳng định không có cách nào?” Úc Liên bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc không có cách nào thật hay chỉ nói cho có lệ hả?”
Nói đến câu ‘cho có lệ’, ánh mắt của bà ta đã đảo sang Trì Hử.
Tiếc rằng ba người ở đây đều không xi nhê với cái kiểu này của bà ta, Trì Hử vẫn rất phong độ trả lời: “Xin lỗi bá, Dao Quang nói không có cách vậy thực sự là không có cách.”
“Trì Duyên Niên! Cái đồ hỗn láo! Bà là trưởng bối của mày, đã phải vác xác tới tìm chúng mày giúp đỡ, huống hồ chuyện còn liên quan đến an nguy của anh họ mày thế mà chúng mày chối đay đảy đay đảy! Tao phải tìm ông cụ phân xử cho ra nhẽ!”
Sâu sắc cảm thấy bản thân bị ngó lơ, Úc Liên kéo tay con trai, hùng hổ tuyên bố: “Bân Úc, chúng ta về! Trên đời này cóc ba chân mới hiếm chứ hoà thượng đạo sĩ thì thiếu gì, quơ đại cũng được một người!” (Hay còn gọi là Thiềm thử, là vật phẩm phong thủy đứng thứ sau Tỳ Hưu, được cho là mang lại điềm lành về tài lộc.)
Úc Liên đùng đùng kéo con trai ra ngoài, tới cửa rồi mà vẫn chưa thấy ai giữ lại khiến bà ta càng điên tiết: “Mấy người cứ đắc ý đi, thời thế thế thời, về sau đừng có vác mặt đến tìm bà đây nhờ vả nhé!”
“Cái bà già này thật là…”
Nói trở mặt là trở mặt ngay được. Ông cụ Trì kinh ngạc, cảm thán nếu bà Úc mà định làm loạn thì đúng là thử thách khó nhằn cho sự nhẫn nại của mọi người, đấy mới gọi là gia môn bất hạnh T^T
Quý Thung dẫn theo người đại diện về nhà, vừa vào khòng khách liền càu nhàu với ông cụ: “Ông nội, bà già lúc nãy là ai vậy, vừa thấy cháu đã chửi ‘Đồ tạp chủng cút đi!’” Sau khi cảm nhận được tia sáng ban mai từ chỗ ông nội, Quý Thung đã gần gũi với ông cụ hơn nhiều.
Ông cụ Trì không quan tâm lắm, khoát tay: “Kệ đi, đừng chấp bà ta. Mới nãy còn nói anh cháu là đồ tiểu nhân đắc chí kia kìa.”
Dám nói ông anh đáng sợ nhà mình là tiểu nhân đắc chí, đây là ngại mệnh quá dài à, Quý Thung ngạc nhiên há hốc mồm. Đại Mễ đi sau hắn lập tức ôm ngực, hử, dám nói xấu nam thần, đúng là đồ mắt mù, nam thần… Từ từ, ngồi bên cạnh nam thần có một nam thần nữa kìa~
“Ôi ân nhân~”
Một câu nói bất thình lình của Đại Mễ khiến cả phòng giật nảy, gợn sóng cuối câu vừa chân thành lại vừa da diết khiến Quý Thung nổi hết cả da gà da vịt, cụ Trì cũng hết cả hồn.
Thế nhưng Đại Mễ đương kích động không rảnh quan tâm đến cảm nhận của người khác, lệ tràn khóe mi mà rằng: “Không ngờ lúc sinh thời còn có thể gặp lại ân nhân! Ân nhân ngài còn nhớ tôi không? Ngày ấy tại một khu chợ bỏ hoang, có hai thanh niên ngây thơ trong sáng bị người cướp bóc, là ân nhân giáng xuống từ trên trời cứu giúp chúng tôi… bla…bla… ”
“Khi ấy ân nhân đi nhanh quá, tôi còn chưa kịp dâng danh thiếp cho ngài, mặc dù mắt bị đánh sưng húp nhìn không rõ cho lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy ngài chính là người đẹp trai nhất trần đời, ôi ân nhân~”
“Dừng!” Dao Quang vội vàng đình chỉ hồi ức miên man và một màn tự giới thiệu của Đại Mễ. Nói thừa, nếu không biết anh ta và Viên Phi Bạch ở đó thì tự dưng hắn đến cứu làm gì.
Lấy danh thiếp của mình trong cặp làm việc của tự chủ, pi sà dùng tư thái ‘Thẻ đây, quẹt đi em’ đưa danh thiếp cho Đại Mễ. (Note tí, các cậu còn nhớ hình ảnh mấy anh tổng tài hay đưa thẻ ngân hàng cho bánh bèo như thế nào chứ =)))
“Trợ lý đặc biệt, Bạch Dao Quang!”
Hai mắt Đại Mễ lập lòe nhìn về phía nam thần số , anh trai của nghệ sĩ nhà mình – tổng giám đốc Trì, và nam thần số , ân nhân cứu mạng của anh ta – trợ lý Bạch. Một lượng lớn tin tức bắt đầu được phân tích, sắp xếp bằng tốc độ siêu cao.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, không biết Mễ ta đã tưởng tượng ra bao nhiêu hình ảnh, lại suy diễn ra bao nhiêu tình huống, chỉ biết ngập tràn trong đôi mắt rưng rưng của anh ta là sự bất ngờ không thể tin nổi pha thêm chút nhộn nhạo bâng khuâng~ Nói tóm lại là vô cùng phức tạp!
Sau một hồi vui vẻ, kích động, Đại Mễ bắt đầu mắc bệnh nghề nghiệp: “Trợ lý Bạch, ân nhân, nam thần! Ngài có ý định đóng phim không? Không nói đến những thứ khác, chỉ cần cái mặt này, thân hình này, thần thái này nếu gia nhập showbiz mà không nổi thì chứng tỏ thế giới này mù hết rồi! Ông trời đã ưu ái như vậy thì đừng phung phí của trời nha~”
Dao Quang bệ hạ: … Phung phí của trời cái gì, hai ngày nay hắn nghe được nhiều nhất là bốn chữ này đấy. Tuy nhiên, dùng để thổi phồng bản thân nghe có vẻ cũng xuôi tai.
Thấy đối phương không cự tuyệt ngay, Đại Mễ vô cùng mẫn cảm vội lấy ra kịch bản, cố gắng thuyết phục: “Vừa lúc bộ phim này đang tuyển một diễn viên có đẳng cấp nam thần. Vị đạo diễn này cũng khó tính, thà chậm một chút chứ quyết không làm ẩu, đến lúc khai máy rồi mà vẫn chưa tìm ra người phù hợp, còn đang định lược bỏ nhân vật đó rồi ấy chứ. Nam thần nam thần, chỉ cần ngài xuất hiện trước mặt đạo diễn, tôi đảm bảo vai diễn đó nhất định sẽ thuộc về ngài. Cũng không cần lo lắng về kỹ năng diễn xuất, ngài chỉ cần thể hiện như bình thường là quá hoàn mỹ rồi”
Vừa dứt câu, Đại Mễ chợt nhận ra hình như mình đang đào góc tường nhà giám đốc Trì, vội bổ sung ngay: “Haha, phần diễn cũng không nhiều đâu, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của ngài. Thế nhưng nhân vật này lại rất nổi bật, nam thần vừa xuất hiện là chiếm hết spotlight của người khác, yên tâm!!!”
Quý Thung sớm bị bỏ qua một bên không nhịn nổi nữa, lấy chân đá đá người đại diện của mình, lạnh nhạt nói: “Thăm người bệnh xong rồi thì đi về đi, nhanh lên.”
Bị Quý Thung khách (cưỡng) sáo (chế) đuổi về, trước khi đi Mễ ta còn cố cấn nhét tập kịch bản vào tay Dao Quang bệ hạ, “Nam thần nam thần, ngài hãy suy nghĩ một chút nhé. Tuy thù lao không cao nhưng rất có ý nghĩa, không có ngài sẽ là tổn thất to lớn của giới điện ảnh đó~”
“Cậu bị thần kinh à?”
Quý Thung kéo Đại Mễ ra khỏi phòng khách, trợn mắt nhìn đối phương, sâu sắc cảm thấy người đại diện của mình thật không đáng tin.
Đại Mễ ngạo nghễ hất tóc, “Kẻ thô thiển sao có thể hiểu được nỗi niềm hướng tới cái đẹp của ta đây.”
“Vừa nãy trước mặt anh trai tôi cậu nói vớ nói vẩn gì đấy? Định đục tường ngay trước mặt đương sự hả?”
Đại Mễ thẩn thơ than thở, “Thật ra chỉ cần trợ lý Bạch đồng ý, anh trai cậu chắc chắn sẽ không giận.”
Quý Thung không thể không dội cho cậu ta gáo nước lạnh, “Còn nữa, cậu nghĩ trợ lý Bạch chỉ là trợ lý bình thường thôi hả, gì cũng dám nói với người ta. Có biết đó là cháu nuôi của ông cụ không? Rất được ông cụ và anh cả coi trọng đó.”
“Cháu nuôi~” Đại Mễ kinh ngạc che miệng, hiển nhiên tên này chỉ nghe thứ mình muốn nghe, bắt đầu lảm nhảm, “Cho dù brother com… gì gì đó có hơi nặng đô, nhưng mà hai người với hai phong cách hoàn toàn khác nhau, một người trầm tĩnh như nước, một người nhiệt tình như lửa, nước lửa giao hòa, nghĩ đến cảnh tượng hai anh nam thần ở bên nhau, thật sự rất có ‘thú’!” (brother complex – huynh đệ văn =)))
“Nói tiếng người đi ông êi, gì mà nặng đô? Gì mà nước lửa giao hòa hả! Cậu lại nói linh tinh vớ vẩn cái gì đấy?”
Đại Mễ thăm dò: “Bây by à, cậu không nhận ra điều gì thật à?”
Quý Thung nguýt hắn một cái, “Tôi nên nhận ra cái gì hả?”
Đại Mễ lại bắt đầu lộ ra biểu cảm đê mê, “Bấy bì, cậu sẽ biết sớm thôi~”