Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi ảnh chụp và video trong party thú cưng bị phát tán rầm rộ trên mạng, Miêu bệ hạ bỗng trở nên nổi tiếng.

Mà theo sự bùng nổ của bộ phim “Nhẹ Nhàng”, diễn viên khách mời Miêu bệ hạ lại càng thêm hót họt.

Trong một chương trình truyền hình, Quý Thung nhắc tới dấu chân mèo trên kịch bản khiến khán giả cảm thấy hết sức thú vị và hài hước, đồng thời pr giúp bệ hạ một phen.

Sức mạnh của quần chúng vô cùng to lớn, chỉ sau một đêm mèo Dao Quang lập tức trở thành Boss quốc dân, khụ, Linh (thầy) vật (đồng) quốc dân (mèo)!

Vô số tín đồ quỳ bái dưới chân mèo.

Profile của Miêu bệ hạ một lần nữa bị đào bới.

Gì mà ‘ hạng toàn năng tại party thú cưng’, gì mà ‘Cùng chó cảnh sát duy trì hòa bình thế giới’..v.v.. Tóm lại là càng truyền càng mơ hồ, trên mạng thì giả thiết nào cũng có, thậm chí có người còn dám phát ngôn rằng dấu chân của Miêu bệ hạ có thể phát sáng đó bà con!

Không chỉ vậy, đã có người dám nói thì cũng có người dám tin. Có không ít cư dân mạng thật tâm thật dạ cầu xin dấu chân mèo, mong được Miêu bệ hạ giày xéo đấy!

Kết quả nhìn chung không khác mấy so với sự tồn tại của cỏ bốn lá. Đồn rằng cỏ bốn lá mang lại may mắn, đây có phải sự thật hay không thì không biết, dẫu sao mọi người đều tin.

Người ta cứ muốn tin đó, mấy người cấm được chắc!

Vì thế khi Miêu bệ hạ theo tự chủ đến công ty…

Nhân viên công ty vốn đã tin rằng Miêu bệ hạ có thể ‘xu cát tị hung’, đương nhiên phải tận dụng, nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài, gần quan thì được ban lộc!

Mèo Dao Quang đến chỗ nào, chỗ ấy rơi giấy. Mà nội dung trên giấy thì muôn màu muôn vẻ.

Quả thật, đôi khi biết chữ và hiểu tiếng người cũng không phải chuyện tốt.

– Cổ phiếu rớt giá đến mức sắp phải nhảy lầu, xin bệ hạ cho lời khuyên, rốt cuộc nên bán tống bán tháo hay ôm bom chờ độc lập?

– Gần đây có kế hoạch mua nhà, rốt cuộc là căn xx hay căn oo, hay thôi vẫn đi thuê?

– Bệ hạ bệ hạ, chân mệnh thiên tử của em bao giờ mới xuất hiện? Xin dùng dấu chân mèo lựa chọn đáp án: A – Ngay lập tức; B – Hai ngày sau; C – Đã xuất hiện…

– Ha ha ha, vợ tôi có chửa hai tháng, bệ hạ xem giúp là con trai hay con gái?

– Tôi có nên về nhà đi xem mắt hay không? Hai chữ ‘về nhà’ như bị ma ám ấy, không biết tôi có về nhà an toàn được không nữa, bệ hạ thấy sao?

– Bệ hạ ơiiii, cả cô cô nào tôi cũng thích, mai lan trúc cúc mỗi người một vẻ, tiếc rằng đường đến hôn nhân quá chật hẹp, buộc con người ta phải đưa ra lựa chọn, khiến chúng tôi phải chia xa, thật quá tàn nhẫn! Lily xinh như hoa, dịu dàng mà phóng khoáng…bla…bla…(tỉnh lược chữ) Bệ hạ! Hạnh phúc tuổi già của tôi xin giao cho ngài, rốt cuộc nên chọn cô nào? (Tên này sau đó đã bị các chị em trông thấy nội dung trên tờ giấy chân đấm chân đá tha đi. Cái đồ ế lằm ế lốn cuồng dâm sinh hoang tưởng!)

– Mấy ngày nay em chỉ biết húp mì tôm, xin bệ hạ cho em con đề! Em ghi dãy số lên giấy rồi đấy, bệ hạ cứ chọn bừa đi ạ~

– Hôm nay tan làm nên đi đường vòng hay đi thẳng qua cầu vượt?

– Bạn trai tôi thích tóc dài hay tóc ngắn?

– Một tháng nên xxoo mấy lần…

– Năm nay có nên…

Mèo Dao Quang dứt khoát xoay người, để lại cho nhân loại vô tri một bóng lưng quyết tuyệt.

Càng nghĩ càng thấy bực! Lúc trước hắn biến thành người đã cố ý giả vờ cầm sách phong thủy đi qua đi lại, vốn định thử tay nghề xem sao, nể mặt họ là nhân viên của tự chủ, pi sà mở lòng từ bi coi bói miễn phí, thế mà… đ ai quan tâm! Đã thế còn nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nữa chứ, nhân loại ngu xuẩn!

Bây giờ hắn là một con mèo, đám người kia lại như ong vỡ tổ chạy tới.

Để làm cái mẹ gì?

Cách biệt chủng tộc xa xôi như vậy, nghĩ rằng ai cũng có kỹ năng đọc hiểu tiếng mèo kêu như tự chủ hả?

Về lại văn phòng tổng giám đốc, mèo Dao Quang nhảy lên bàn làm việc tìm tự chủ cầu an ủi.

“Meo meo~”

Sếp Trì bề bộn công việc xoa xoa đầu mèo một cái rồi đưa ipad đến trước mặt Miêu bệ hạ.

Mèo Dao Quang: …

Trước khi Miêu bệ hạ nhà mình tạc mao, Trì Hử ngẩng đầu hôn lên mặt pi sà, “Bệ hạ bớt giận, chút nữa phải họp video với công ty bên nước ngoài, phục vụ thuận lông xin dời đến buổi trưa nhé. Bây giờ chơi điện tử trước đã nha, để tôi gọi Bạch Xuyên đi mua bánh Mousse cho ngài.”

“Meo meo~”

Bị chiến lược mỹ nhân kế và viên đạn bọc đường của tự chủ đập cho tơi tả, vì vậy Miêu bệ hạ giường đơn gối chiếc, nhầm nhầm, Miêu bệ hạ rảnh háng ăn xong một cái bánh mousse to tướng rồi mới rề rà lôi máy tính bảng đến thảm trên sàn, vừa chơi điện tử vừa phơi nắng.

Ngày hè oi ả, ngồi phòng điều hòa nhưng bị ánh nắng chói chang chiếu thẳng lên người cũng là một cực hình, tuy nhiên với Miêu bệ hạ tự thân mang lửa thì không thành vấn đề.

Theo tiết tấu âm nhạc trong trò chơi, mèo Dao Quang đương nhún nhún nhảy nhảy đột nhiên dừng lại.

Từ trên cao ốc đối diện bỗng xuất hiện một chùm sáng phản quang hệt như tên nhọn bắn thẳng vào trong phòng, thậm chí còn ẩn hiện quang ảnh xé gió của đầu mũi tên.

Rất nhanh sau đó, chùm sáng biến mất theo sự thay đổi của ánh mặt trời.

Nếu là trước đây, Dao Quang bệ hạ sẽ không để ý tới những biến hóa cực kỳ nhỏ bé như vậy, nhưng hiện tại hắn đã đọc rất nhiều sách phòng thủy, với khả năng xem một lần là nhớ, chỉ chốc lát ba chữ ‘Phản quang sát’ đã hiện lên trong đầu.

Ánh sáng phản quang chiếu vào trong nhà, trong thời gian ngắn còn chưa rõ ràng, nhưng sau một thời gian dài sẽ khiến con người ta tinh thần bất ổn, hoảng hốt lo âu, giảm phúc tổn thọ, bị thương chảy máu. Đúng là giết người trong vô hình.

Một khi ‘quang sát’ hình thành sẽ mang theo mũi nhọn, không còn là phản quang thông thường.

Vậy vấn đề ở đây là, ‘quang sát’ đâm thẳng vào văn phòng tự chủ nhà hắn là ngoài ý muốn hay có người cố ý?

Trong tiết trời chói chang trong vắt xanh thẳm, Dao Quang bệ hạ quyết định tới tòa nhà đối diện tản bộ.

Ra khỏi cao ốc, không khí nóng ập thẳng vào mặt.

Dưới cái nóng oi bức của mùa hè đi vài bước là ướt đầm ướt đìa, không chỉ con người mà ngay cả cỏ cây cũng ỉu xìu, héo hắt. Vì thế một con mèo màu trắng lững thững di chuyển dưới ánh mặt trời trông thật đáng ghét. Trắng, trắng đến bực bội, chói hết cả mắt.

Một anh bạn nhiệt tình bung dù che nắng cho bạn gái, bị cô oán giận, “Thần thái, quan trọng là thần thái! Ngẩng mặt thẳng lưng lên xem nào, thè lưỡi cái gì, coi mình là chó à? Anh nhìn anh xem, còn chả bằng một con mèo!”

Vòng qua phía sau tòa nhà, mèo Dao Quang theo lối thoát hiểm tiến thẳng lên tầng thượng. Đây không phải là nhà mình, dĩ nhiên không thể nghênh ngang đi thang máy.

Vừa rồi hắn đã quan sát tỉ mỉ, lấy điều kiện của tòa cao ốc, căn cứ vào hướng mặt trời, có thể hình thành ‘phản quang sát’ chỉ có thể là tầng áp mái và tầng thượng.

Lên tới sân thượng, nhanh chóng nhìn về vị trí có thể nhắm đến văn phòng tự chủ nhưng không phát hiện thứ gì khả nghi.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang khóc lóc bên hàng rào chắn, có vẻ định nhảy lầu.

Lúc này mọi người ở dưới lầu đã phát hiện bóng dáng lung lay sắp đổ bên mép rào chắn của ông ta, vội vàng báo cảnh sát. Lối lên sân thượng cũng dồn dập tiếng bước chân.

Rất có không khí điệp viên đi thu thập tình báo nhưng bại lộ, bị quân địch đuổi bắt, vây hãm trên sân thượng không lối thoát…

Mèo Dao Quang ngó đầu ra ngoài rào chắn quan sát, vừa khéo trông thấy phía dưới mấy tầng có cửa sổ làm chỗ đặt chân, vì vậy Miêu bệ hạ không hề khách khí kéo ông chú vướng tay vướng chân vào trong rào chắn, bản thân thì lao xống dưới.

Ông chú té nằm dưới đất, quên cả khóc:… Tuy cũng không thực sự dám nhảy lầu tự tử, nhưng có ai ngờ sẽ bị một con mèo xen ngang kia chứ!

Sau khi dạo một vòng quanh sân thượng và tầng áp mái, tạm thời không tìm được manh mối, mèo Dao Quang theo đường cũ trở về.

‘Phản quan sát’ nhằm vào tự chủ của hắn, ngoài ý muốn thì thôi, chứ nếu có kẻ cố ý, chắc chắn không phải lần một lần hai là xong, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được.

Một người một mèo vui vẻ ăn trưa. Sau khi tận hưởng thụ dịch vụ thuận lông, Dao Quang bệ hạ nằm trên ghế salon ôm máy tính bảng chơi trò chơi, còn tổng giám đốc Trì tiếp tục làm việc. Khụ, phân công hợp lý, hài hòa!

Buổi chiều trợ lý Bạch Xuyên xin nghỉ đi coi mắt, thiếu người chạy việc khiến nhân số ôm văn kiện tới xin chữ ký tăng đột biến. Dao Quang bệ hạ không định khảo nghiệm ý chí của mọi người khi chứng kiến một con mèo chơi điện tử, vì thế học theo lần trước, tự giác ngậm thảm và ipad chui xuống bàn làm việc của tự chủ. Hehe, trốn ở một nơi không ai nhìn thấy chơi điện tử, cảm giác cực kỳ kích thích.

Nhưng mà, đúng vậy, vấn đề chính là cái ‘nhưng mà’ này.

Đại khái là tổng giám đốc Trì tâm linh tương thông với Miêu bệ hạ, cảm thấy chọc ghẹo mèo nhà mình ở nơi không ai nhìn thấy cũng là một chuyện rất thú vị. Vì thế Trì Hử tự động bé lại tuổi, cởi giày, lấy chân đùa giỡn pi sà!

Đáng tiếc, mèo Dao Quang nay đã khác xưa.

Sau khi bị tử chủ nhà mình nghịch đến mức lông mao rối bù như cái thảm lau chân, tức nước thì vỡ bờ, pi sà bỏ hết tiết tháo mà biến thành trợ lý Bạch, đi ra từ dưới bàn công tác của giám đốc trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

WTF!!! Trợ lý Bạch ở đây từ lúc nào vậy???

Từ từ!! Vấn đề là trợ lý Bạch tránh ở dưới bàn sếp để làm cái mệ gì!!!

Đối diện với nhóm quản lý cấp cao còn đang hóa đá, trợ lý Bạch chỉnh lại ống tay áo, bình thản giải thích với mọi người: “Giày giám đốc bị bẩn, vì thế, mọi người hiểu… chứ?”

Có thể trở thành quản lý cấp cao đương nhiên không phải là người bình thường, cho dù thế giới nội tâm chỉ còn một màu u ám, đối với lời nói đến học sinh tiểu học cũng chẳng tin này, bọn họ vẫn phối hợp gật đầu một cách máy móc.

Vì miếng cơm manh áo, mắt xem mũi mũi nhìn tim yên lặng biến mình trở nên vô hình, suốt quá trình không dám nhìn về phía sếp tổng và trợ lý Bạch.

Tổng giám đốc Trì: …

Truyện Chữ Hay