Phía sau chợ đồ cổ là phố ăn đêm, đi xuôi theo những quầy hàng nghi ngút khói sẽ thấy một ngã rẽ dẫn thẳng tới khu xóm nhỏ đang chuẩn bị được quy hoạch.
Một con mèo trắng võ nghệ cao cường, thong thả dẫm nát các loại ‘mai phục’ dưới chân, theo bờ tường xiêu vẹo lặng lẽ rẽ vào một ngõ nhỏ.
Thời điểm từ trên tường nhảy xuống, mèo trắng đã biến thành người. Nhưng tiếc thay, khoảnh khắc lạ kỳ nơi ngõ nhỏ lại không người chứng kiến, ngoại trừ một con mèo hoang bị kinh hãi.
Lúc này Dao Quang bệ hạ không hề ở truồng. Dưới áp lực to lớn của việc tự chủ nhà hắn không những không trả sổ tiết kiệm mà còn cắt xén tiền tiêu vặt, sau một hồi vắt óc suy nghĩ, mất thêm ngày phân tích, nghiên cứu và thử nghiệm, cuối cùng cũng tìm ra biện pháp: lúc biến hình Dao Quang sẽ biến luôn cả lông trên người thành quần áo, tiện dụng lại thoải mái.
Dưới sự khống chế của ý niệm, lông mao màu tuyết trắng, mềm mại như tơ lụa biến thành trang phục rộng rãi, khá giống với bộ đồ đánh thái cực quyền của ông nội Trì. Dưới ánh sáng, hoa văn chìm màu bạc như ẩn như hiện.
Mọi người cũng biết đó, người bình thường mặc trang phục tập võ thì làm gì còn dáng, ai thảm hơn còn y như khoác bao tải lên người ấy chứ. Bởi vậy, nếu thấy người nào mặc kiểu đồ này mà vẫn tôn dáng level max, vẫn vai rộng, eo thon, chân dài, thì hãy phát huy trí tưởng tượng của mình, nghĩ xem dưới lớp vải kia sẽ là một thân hình sẹc xy cỡ nào~
Tất nhiên, Dao Quang bệ hạ thuộc trường hợp thứ hai.
Vừa bước chân ra khỏi ngõ nhỏ thì đúng lúc đó, một bà thím tóc tai lòa xòa còn đang ngái ngủ mở cửa, hất một chậu nước ra ngoài.
Nước bẩn bắn xuống đất, trong lơ đãng, thím ta liếc thấy một bóng người áo trắng tóc đen đứng cách đó không xa, cặp mắt còn đang nhập nhèm bỗng trợn to, theo bản năng lắp bắp nói câu xin lỗi: “Xin, xin, xin, xin, lỗi…” Trời mới biết, đã bao nhiêu năm rồi bà cô ấy không thốt ra hai tiếng ‘Xin lỗi’ này.
Người đó vừa quay lại nhìn thì ‘cạch’ một cái, bà thím vứt luôn cái chậu chạy vào nhà mất tiêu.
Dao Quang bệ hạ: … …
“Bà đúng là cái đồ phá của, mua chậu không mất tiền hả!!!”
Người đàn ông trung niên đang ngồi vo gạo trong sân bực bội giáo dục tư tưởng cho bà thím kia, “Bà xem bà đi, sắp làm bà nội người ta rồi mà cứ như đàn bà con gái chưa chồng, thấy trai đẹp là cuống hết cả lên, lại còn vứt đồ chạy trốn nữa chứ, nghĩ mình là thiếu nữ chắc, có bị rồ không!”
Từ vị trí của ông chỉ có thể thấp thoáng trông thấy nửa bên mặt của cậu trai kia, nhưng vậy cũng đủ để biết dung mạo người nọ không hề tầm thường.
“Không, không, không, không phải, không phải là đẹp hay xấu! Tôi sợ sắp ngất rồi đây này, còn biết đẹp hay không được à!” Bà thím vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, run rẩy nói: “Vừa nãy nước, nước, nước hất ra ngoài, cậu ta không, không, không, không bị dính lấy một giọt! Tôi chính mắt nhìn thấy, như kiểu trước người cậu ta có tường thủy tinh ấy! Gặp ma giữa ban ngày rồi… mắt còn xanh lè nữa chứ…”
“Hahaha” Người đàn ông phì cười, không để tâm nói: “Nói linh tinh cái gì không biết, bà còn chưa tỉnh ngủ hay sao mà hất nước lên người người ta. Mắt xanh thì sao, người ta là người nước ngoài đó biết không! Đúng là mê tin dị đoan, thiển cận…”Không để ý đến khúc nhạc đệm này, Dao Quang bệ hạ lững thững đi tiếp.
Nói thật thì bước chân nhàn nhã, thong thả như vậy, nếu là một con mèo, chẳng có gì không hợp cả. Nhưng đây là một người, còn là một chàng trai, chẹp, nói thế nào nhỉ, một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồ tập võ rộng thùng thình rất đơn giản mà vẫn vô cùng đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải ‘quỳ liếm’, thế mà lững tha lững thứng đi qua đi lại trong khu xóm lộn xộn, nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp.
Những người khác gặp được một màn này đều dáo dác nhìn xung quanh, xem xem có thấy thợ quay phim hay nhiếp ảnh gia nào gần đó không. Có lẽ là đại minh tinh hay siêu mẫu quốc tế nào đó đến đây quay MV, chụp ảnh cũng nên.
“Cứu với!!! Có ăn cướp!!!”
“Bây giờ là xã hội pháp trị, bọn tao phải gọi , cảnh sát chắc chắn…. Aaaaa, còn dám đánh người nữa! Có đánh chết ông cũng không đưa đồ cho chúng mày! Quân khốn nạn, cứu mạng!!! Có ăn cướp!!!”
Thính giác của Dao Quang rất nhạy, từ rất xa đã nghe thấy tiếng kêu cứu. Nghĩ một chút, bước chân liền đổi hướng.
Tuy rằng sinh hoạt tại xã hội loài người hơn hai mươi năm, ít nhiều Dao Quang bệ hạ cũng có chút tình người, nhưng cũng đừng mong hắn trở thành anh hùng mèo giữ gìn hòa bình, giải cứu thế giới. Sở dĩ đến đó là vì hắm cảm thấy thanh âm kêu cứu nghe rất quen, vậy thôi.
Nơi này là một khu chợ bỏ hoang, vốn định đập đi xây lại nhưng tiền mãi chưa thấy rải ngân, cho nên tháo dỡ xong thì vẫn để nguyên một đống rách nát ở đấy.
Nơi hoang vu hẻo lánh dễ có tệ nạn, người sống gần đó đều cố gắng không đi qua khu vực này. Nhưng hôm nay, Chủ nhân Viên Phi Bạch của Miêu công công Miêu Tiểu Bàn cùng người đại diện Đại Mễ của Quý Thung chính là hai con dê béo lạc lối bị lừa đến đây.
Từ khi làm việc trong nông trại nhà Lâm Lai Lễ, cuộc sống của Viên Phi Bạch trôi qua êm đềm và thảnh thơi. Còn người đại diện Đại Mễ, vì Quý Thung quay phim ở khu suối nước nóng mà trót sa vào lưới tình với thịt lợn rừng nơi đây. Qua lại thường xuyên, hai con người thích ăn thịt lợn có quan hệ khá tốt với nhau.
Lần ăn cơm trước đó, hai người buôn từ sưu tập đồ cổ buôn sang thẩm định cổ vật, vô cùng hợp ý, chỉ hận không thể kết nghĩa kim lan ngay lập tức. Vì vậy hôm nay mới hẹn nhau cùng đi chợ đồ cổ.
Cũng không biết gặp may thế nào mà hai con gà mờ chỉ tốn có đồng mua được một vò rượu từ thời Càn Long, vừa khéo gặp được người muốn sưu tập ra giá những vạn, coi như kiếm được kha khá. (~k => tr)
Thế nhưng Viên Phi Bạch và Đại Mễ không thiếu , vạn ấy, hơn nữa lần đầu tiên chơi đồ cổ lại vớ được hàng thật, vò rượu này đối với họ rất có ý nghĩa. Bởi vậy hai người nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của nhà sưu tập nọ.
Sau đó…
Một người đàn ông trung niên trông khá thật thà làm như vô tình nói với hai người, rằng mình cũng có một vò rượu y hệt cái của họ, mà nhà ông ta lại ở ngay gần đây…
Hai con gà cảm thấy thật sung sướng, thế nên giờ mới vui quá hóa buồn.
Còn vấn đề liệu người đàn ông kia có phải kẻ lừa đảo hay không, thật ra Viên Phi Bạch và Đại Mễ cũng nghĩ đến khả năng này rồi. Đều là người trưởng thành, vẫn phải có lòng phòng người. Chẳng qua hai người cậy mình là đàn ông, gặp kẻ xấu không đánh được thì chạy, chạy không được thì kêu cứu. Cuối cùng ôm suy nghĩ đó mà cắn câu, nào có ngờ mình thật ngây thơ!
Người ta có bốn người, còn bên mình, một anh thì suốt ngày ru rú trong nhà, anh còn lại thì, khụ, cách hai chữ ‘ẻo lả’ không còn xa, hai con người với sức chiến đấu âm vô cực chỉ còn nước kêu cứu và bị đánh. Nhưng càng xót xa là mặc dù hai người đã cố sức gào khản cả giọng, cũng có người nghe thấy đấy, nhưng tất nhiên là người ta không qua cứu rồi… Chẳng biết có báo công an giúp họ không nữa.
“Giao vò rượu ra đây! Nhẫn và ví tiền nữa!!”
“Chúng tao… sẽ không để bọn mày đắc ý đâu…”
Hai người yếu thì yếu, ẻo lả thì ẻo lả nhưng ý chí rất là kiên định, quyền đấm cước đá cũng không thể khiến họ khuất phục. Xời ơi, hồi còn đi học ai trong hai người chẳng từng bị chặn đánh, quen rồi~
Khi Dao Quang nhảy xuống từ bức tường đã sụp một nửa, vừa khéo trông thấy tên tóc vàng lấy ra con dao gọt hoa quả, hai người đang cuộn mình dưới đất, lúc đối mặt với con dao thì sợ mất mật, mặt không còn tí máu nào. Chắc không ngờ ban ngày ban mặt bọn cướp lại dám dùng dao.
“Cao nhân~ cứu mạng aaaaa~”
Trước khi thảm án xảy ra, tại thời khắc mấu chốt, chợt thấy một soái ca trong trang phục tập võ từ trên trời, khụ, trên tường nhảy xuống. Động tác nhẹ nhàng lưu loát như nước chảy mây trôi, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, ánh mắt trầm tĩnh thản nhiên, kiểu gì cũng thuộc hàng cao thủ! Giờ phút này, Viên Phi Bạch và Đại Mễ thành kính dâng lên hai đầu gối của mình (.
‘Binh! Bốp! Chát!’
Dao Quang bệ hạ không hề cô phụ danh xưng ‘cao thủ’ mà Viên Phi Bạch và Đại Mễ gắn cho hắn. Chỉ trong chớp mắt, nhóm côn đồ còn chưa kịp đọc lời thoại kinh điển ‘Mày là thằng nào’ thì đã bị đánh bay, mãi không dậy nổi.
Tuy rằng mặt mũi bầm dập nhưng Viên Phi Bạch và Đại Mễ vẫn cố gắng nặn ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm: …
… Kịch bản phim ảnh quả nhiên là lấy chất liệu từ cuộc sống, họ gặp được cao-thủ-chân-chính rồi đây này!
Xong việc, Dao Quang bệ hạ quyết định về công ty ăn cơm trưa với tự chủ nhà mình.
“Cao nhân xin dừng bước!”
“Xin hỏi tôn tính đại danh của ngài? Ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, chúng tôi…”
“Haha~” Bộ dạng ôm quyền ra vẻ nho nhã của hai tên đầu heo khiến Dao Quang bật cười. Nụ cười ấy thật xứng với danh xưng con cưng của trời, có lẽ thượng đế là cha ruột của hắn cũng nên.
Chờ cho hai người hồi thần thì cao nhân đã theo đường cũ mất dạng.
Bỏ lỡ cơ hội làm quen khiến Đại Mễ đấm ngực dậm chân, than thở: “Mĩ nhân tự hỏa, phần tâm thực cốt, mĩ sắc ngộ nhân (Mỹ nhân như lửa, Đốt vào tim, ăn vào xương, Sắc đẹp ấy khiến ta sa ngã) aaaaa! Dáng người đó, khuôn mặt đó, khí chất đó, tài nghệ đó… Là một hạt giống cực kỳ tốt, cao nhân vào showbiz mà không hot thì thế giới này mù hết đi! Cao nhân, sao ngài nhẹ nhàng đến rồi lại nhẹ nhàng đi như vậy~ dẫu sao cũng phải đợi người ta quỳ dâng danh thiếp cho ngài chớ~”
Viên Phi Bạch giật nhẹ tay áo anh ta, “Anh Mễ, dùng ‘đốt tâm thực cốt’ và ‘nhẹ nhàng’ để hình dung cao nhân có hơi sai sai…”
“Sai chỗ nào mà sai, ý cảnh đúng là được rồi!” Đại Mễ oán thêm một câu, “Lại thêm một kẻ thô thiển, haizz~”
Kẻ thô thiển họ Viên tên Phi Bạch: “… Lại?”
“Đúng vậy, có một lần anh ví von Trì đại thiếu là gió, là tuyết, khiến nước vì người mà nhăn mặt, núi vì người mà bạc đầu, Quý Thung lại tỏ vẻ mình chẳng hiểu mô tê gì. Bây giờ lại đến lượt chú em nữa, cậu không cảm thấy ư, khí chất của cao nhân hoàn toàn tương phản với khí chất của Trì đại thiếu, cho người ta cảm giác, ừm, nói theo cách hiểu của cậu thì, nụ cười của người ấy như một ngọn lửa tình…” (Trong chương -, ổng có ví Trì Hử là ‘Lục thủy vô ưu, nhân phong trứu diện; Thanh sơn bất lão, vi tuyết bạch đầu’)
Viên Phi Bạch không nhịn được nữa, “… Anh Mễ, tuy em là một người thô thiển, không thấy được nội hàm xâu xa trong nụ cười của cao nhân, nhưng mà, chúng ta vừa mới bị cướp đấy, bọn cướp còn nằm ở kia kìa, vấn đề bây giờ có lẽ là mình nên báo công an đi anh.”
Khi Đại Mễ còn đang lải nhải với Viên Phi Bạch, Dao Quang bệ hạ đã đến công ty của tự chủ.
Em gái lễ tân mặt đỏ bừng, tim đập gia tốc, run rẩy cầm lấy điện thoại, trong đầu đều là những lời mà cái anh con lai đẹp đến không thể đẹp hơn này vừa nói: ‘Tôi là trợ lý cá nhân Trì tổng mới tuyển, họ Bạch, tên Dao Quang, không tin cô cứ gọi điện hỏi.’
Cuối cùng hắn còn chớp chớp đôi mắt màu kim lục khiến người ta chếnh choáng, bổ sung thêm: “Là kiểu trợ lý vô-cùng-cá-nhân ấy.”
Bùm!
Trên đầu em gái lễ tân bốc lên đám mây khói hình nấm, thanh máu nháy mắt tụt về không.