Sau khi tự chủ nhà mình trở về, mèo Dao Quang ‘bị sét đánh ngốc’ đã có thể giao lưu như bình thường.
Một người một mèo vui vẻ về phòng đi tắm.
Di động để bên ngoài vang lên nhưng không ai nhận lại im lặng.
Đầu dây bên kia, Đường Đóa Nhi lau nước mắt đặt điện thoại xuống, nghẹn ngào giải thích với cô chị Đường Phán Xuân, “Chị ơi em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, nếu hôm đó em không lấy danh nghĩa chị mời anh Trì đến nhà kính, ảnh không thấy chị chắc chắn sẽ đi tìm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này…”
Đường Phán Xuân trông có vẻ mỏi mệt nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Dù sao hôm đó tuy bị người ta hại, gần như trần truồng nằm cạnh đại thiếu gia nhà họ Lý – Lý Văn Ngạn, nhưng thực chất cô không bị tổn hại gì. Chẳng qua ngôn luận đáng sợ, sự việc rùm beng hết cả lên, lại bị nhiều người “bắt gian tại trận”, nếu nói cô và đại thiếu gia nhà họ Lý không làm gì, có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng chẳng ai tin.
Mấy ngày nay Đường Phán Xuân liên tục bị quấy rầy, nghe thấy Đường Đóa Nhi nhắc tới Trì Hử, ngược lại cảm thấy may mắn trong bất hạnh. Em gái không hiểu chuyện, lén lấy danh nghĩa cô hẹn Trì Hử đến khu nhà kính, đúng là sai. Nhưng ngẫm lại, nếu để Trì Hử bắt gặp một màn xấu hổ kia, với Đường Phán Xuân thì đây mới gọi là ‘sét đánh giữa trời quang’, sau này biết đối mặt thế nào với người ấy?
“Chị ơi em xin lỗi, là em sai, để em gọi điện giải thích…”
“Được rồi Đóa Nhi, việc cũng qua rồi, Duyên Niên sẽ không so đo với em đâu. Lần sau chị sẽ giải thích rõ ràng với cậu ấy. Em chỉ cần nhớ là đừng bao giờ làm như vậy nữa, biết chưa?”
“Vâng ạ…” Đường Đóa Nhi vội vàng gật đầu.
Đường Phán Xuân thở dài day day trán, so với chuyện lén lút của Đường Đóa Nhi, Đường Hinh và đại thiếu gia họ Lý mới gọi là phiền toái!
Sau khi sự việc rùm beng, trước mặt mọi người, Đường Hinh khóc sướt mướt phun một câu: ‘Chị biết em hận chị, hận mẹ chị, cảm thấy mẹ con chị phá hoại hạnh phúc gia đình em nên em mới dùng cách này để trả thù đúng không…’. Đây khác gì đang nói cô không từ thủ đoạn, tìm cách lên giường với đại thiếu gia họ Lý chỉ vì muốn cướp bạn trai Đường Hinh, trả thù cô ả.
Ai bảo người nào cũng biết mẹ Đường Hinh chính là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của bố mẹ cô. Nên nếu cô muốn ‘ăn miếng trả miếng’ với Đường Hinh, chuyện này cũng không có gì lạ, mọi người đều có thể hiểu. Huống chi sự việc rành rành ngay trước mắt, cô và đại thiếu gia họ Lý bị phát hiện trên giường của Đường Hinh.
Lý đại thiếu gia yêu Đường Hinh yêu đến điên cuồng, vì rước Đường Hinh vào cửa mà nháo trời nháo đất. Bất kể là về tình cảm hay lý trí, rất khó để hắn ta làm ra cái chuyện xxx với em vợ tương lai trên chính chiếc giường của vợ tương lai ngay trong tiệc sinh nhật của cha vợ tương lai.
Nói như vậy, không phải chỉ còn dư Đường Phán Xuân là người khả nghi nhất hay sao? Tiệc còn chưa tàn đã có người chạy đến khuyên cô ‘oan oan tương báo biết đến khi nào mới hết, người ta yêu nhau cũng chẳng được dễ dàng, thôi thì abc xyz…’ Khiến Đường Phán Xuân bực đến nỗi mấy ngày liền ngủ không ngon.
Đã thế nhà họ Lý còn chạy vô góp vui, ra cái vẻ thanh cao, tỏ ý bất kể chuyện gì xảy ra, sự việc đã rồi, vì thể diện hai nhà, bên họ đồng ý cho đích tôn Lý Văn Ngạn kết hôn với Đường Phán Xuân.
Lý gia cổ hủ chú trọng nhất là môn đăng hộ đối, chỉ bằng việc họ tình nguyện để khuê nữ nhà mình đính hôn với ‘con ma ốm’ nổi tiếng gần xa nhưng lại là đại thiếu gia nhà họ Trì, Trì Hử, chẳng sợ gả đi rồi sẽ thành quả phụ, cũng nhất quyết không chấp nhận Lý Tế ở bên người yêu có gia đình phổ thông là đã đủ hiểu.
Chứ nếu là trước đây, Đường Phán Xuân làm ra chuyện ‘đồi phong bại tục’ như vậy, muốn nhà họ Lý chịu trách nhiệm, cùng lắm chỉ được làm thiếp thôi! Chẳng qua tư tưởng giờ cũng cởi mở hơn, nhà họ mới đồng ý cho hai người kết hôn. Bọn họ tránh nặng tìm nhẹ, so với đứa con riêng Đường Hinh, Đường Phán Xuân ổn hơn nhiều.
Đường Phán Xuân tức đến nổ phổi, tí nữa là chửi ầm lên, mẹ kiếp các người đồng ý, nhưng bà đây có đồng ý đâu!!!!!!
“Chị ơi, chuyện này chắc chắn là do Đường Hinh. Chị ta dây dưa với Lý Văn Ngạn lâu như vậy rồi mà bên đó vẫn chưa cho cưới, e là sợ hôn nhân của mình không thành nên mới lợi dụng chuyện này hãm hại chị, mình thì thành người bị hại, còn Lý Văn Ngạn có cưới chị cũng sẽ hận chị vô cùng.”
Đường Đóa Nhi phân tích xong, ra vẻ ấm ức lắm: “Chị ta dám tính kế chị, chúng ta không thể để yên như vậy được! Chị, chị cứ đồng ý gả cho Lý Văn Ngạn đi, dù sao bây giờ Đường gia hay Lý gia đều đang giục. Gả qua đó rồi, với năng lực của chị còn sợ không thể thu phục được Lý Văn Ngạn hay sao. Đến lúc đó, Đường Hinh trộm gà không được còn mất nắm gạo mới gọi là vui…”
Đường Phán Xuân bất đắc dĩ gõ trán cô nàng, “Nói cái gì ngốc nghếch vậy, chó cắn em em cũng cắn lại à. Vì trả thù Đường Hinh mà hi sinh hạnh phúc của bản thân, quá lỗ.”
Đường Đóa Nhi như có điều suy ngẫm mà gật đầu, rũ mắt, không nhiều lời nữa. Chẳng qua bàn tay đặt bên cạnh lại nhéo mạnh lên mặt ghế sofa. Đường Hinh đúng là đồ ngu, thời điểm mấu chốt còn dại trai, không để gạo nấu thành cơm luôn đi, nhìn có giống đến mấy cũng đâu phải là thật!
Hầu hạ Dao Quang bệ hạ nhà mình tắm rửa, Trì Hử luôn tự thân vận động.
Vẫn như mọi ngày, Miêu bệ hạ phối hợp ăn ý với tự chủ, bảo gội đầu liền che tai, bảo cái đuôi là tự động đặt đuôi lên tay tự chủ.
“Hôm nay Dao Quang bệ hạ có vẻ rất vui.”
“Meo meo~”
Đâu chỉ là vui, nhìn cái đuôi vung đến vung đi với cái chân đang cào tới cào lui trên vách bồn tắm này mà xem, Miêu bệ hạ vui sướng cứ phải gọi là phát rồ ấy chứ.
Đợi đến khi Trì Hử hoàn thành xong phục vụ hạng sang ‘tắm, sấy, chải, vuốt’, Miêu bệ hạ đã biến trở về tạo hình tuyết trắng, khẽ xõa tung bộ lông sạch sẽ nhưng có vẻ hơi ngắn so với trước đây, mặt mèo nghiêm túc tiến về phía tự chủ, “Meo meo~”
“Có chuyện gì vui?”
Trì Hử hơi nhướng mày.
Sau đó…
Tình huống tiếp theo rốt cuộc là kinh hỉ hay kinh hách, vậy tùy theo ý mỗi người.
Trên cái trán mèo tuyết trắng lóe lên vương ấn màu vàng kim, không gian bỗng trở nên méo mó gợn sóng, trong chớp mắt, dáng hình từng gặp thoáng qua bên bờ ao ngày ấy xuất hiện.
Mái tóc bạch kim so với lần đầu gặp gỡ có vẻ ngắn hơn, chỉ dài đến bả vai.
Khuôn mặt hoàn mỹ mang theo hơi thở trí mạng, thân hình cao lớn đẹp đến không thể nào đẹp hơn, bây giờ đã gần trong gang tấc.
Lúc đó, ánh mắt màu kim lục chậm rãi hé mở mang đến cảm giác lạnh lẽo mà mạnh mẽ, nhưng lần này thì khác, khi con ngươi ấy chiếu ra ảnh ngược của anh, tựa như mặt hồ đóng băng phút chốc vỡ vụn, mê hoặc người ta chết chìm trong đó…
Trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, Trì Hử cảm thấy mình thật sự điên rồi, giờ là lúc so đo tiểu tiết hả? Nhưng hình ảnh đó như khắc trong óc anh, chính xác đến từng ly, không cách nào quên.
Không để ý đến tự chủ đang trố mắt nhìn, đối với hình người của mình, nói thẳng ra, bản thân Dao Quang cũng rất có hứng thú nghiên cứu. Trong thế giới của hắn, dẫu là kẻ săn mồi đứng trên đỉnh kim tự tháp cũng chỉ có thần thú trong truyền thuyết mới có thể hóa hình người. Vậy nên có thể tưởng tượng việc hắn biến thành người là chuyện sung sướng đến mức nào!
Một người đàn ông hoàn mỹ từ khuôn mặt đến dáng người, còn là một người đàn ông hoàn mỹ từ khuôn mặt đến dáng người không-mặc-đồ, mà cái bình hormone di động ấy lại đứng trước mặt bạn không chút e dè, vô tư soi gương tự sờ soạng, cho dù là người điềm tĩnh, ‘vân đạm phong khinh’ như tổng giám đốc Trì của chúng ta, trước hình ảnh + đập thẳng vào mắt như thế này, giọng nói cũng có chút nghẹn.
“Dao Quang…”
Mắt thấy bàn tay thon dài hữu lực mang theo móng tay sắc bén đang dọc theo nhân ngư tuyến trượt xuống dưới, Trì Hử cũng không chắc mình đang đau đầu hay váng đầu vội vàng ngăn hắn lại.
Anh không làm vậy còn đỡ, vừa duỗi tay ra đã bị Dao Quang thuận thế nắm lấy, kéo một cái, để người kề sát ngực mình, xoay mặt về gương.
Móng tay sắc bén khi chạm đến má Trì Hử thì rụt lại, đầu ngón tay đầy đặn hơi ráp lướt trên mặt anh, hàng mày, đôi môi, cằm, xương quai xanh, xúc cảm ấy có vẻ khiến Dao Quang rất vừa lòng, cái tay còn lại cũng không khách khí, trượt vào trong áo, theo thắt lưng sờ lên trên.
Như một lẽ đương nhiên, không nghiên cứu chính mình, Dao Quang bệ hạ chuyển sang nghiên cứu tự chủ của ngài ấy.
“Dao Quang, dừng tay…”
Trì Hử bị một loạt hành động bất ngờ kích thích đến run rẩy.
Nhưng lời ngăn cản này có vẻ không mấy tác dụng, mỗi một tế bào trong cơ thể Dao Quang đều đang gào thét hưng phấn, không cho hắn ‘dằn vặt’ cái gì thì đừng mơ an tĩnh lại. Mà hiện tại, còn có điều gì hấp dẫn hơn việc cảm nhận sự thể nghiệm mới mẻ trên người tự chủ của hắn ư?
‘Roẹt…!’
Móng tay sắc bén cắt lên áo sơ mi.
Sau đó là quần âu.
Tiếp nữa là quần lót…
Ngoại trừ viên hổ phách trước ngực, sau khi lột sạch tự chủ trụi lủi y như mình, Dao Quang bệ hạ mới vừa lòng, từ phía sau giữ lấy vòng eo người ấy, trước mặt gương, hai cơ thể lõa lồ dán chồng lên nhau, hòa hợp một cách tự nhiên.
Trong toàn bộ quá trình, Trì Hử cũng không giãy dụa nhiều, ở chung bao nhiêu năm, không ai có thể rõ ràng hơn anh, khi Miêu bệ hạ có hứng thú với thứ gì hay một trò chơi nào đó, tốt nhất là thuận theo ngài ấy, nếu không sẽ nhận lại một phương pháp chơi đùa chấp nhất và ác liệt hơn nhiều. Đây có lẽ là bản tính của động vật săn mồi, phản kháng chỉ làm chúng thêm phấn khích mà thôi.
Dao Quang hơi khom lưng, đầu đặt song song với tự chủ, bây giờ mới có tâm trạng quan sát diện mạo của mình.
Tự chủ của hắn có mái tóc màu đen, một đôi mắt đen ôn hòa, trầm tĩnh. So với tự chủ, dáng vẻ của hắn chính là vẻ đẹp ngoại quốc, chủng tộc khác biệt.
Khụ, được rồi, vấn đề chủng tộc giữa bọn họ vốn đã khác biệt. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ý muốn có một, hai sự tương đồng trên diện mạo của Dao Quang bệ hạ.
Theo ý niệm của hắn, mái tóc bạch kim trên vai dần chuyển thành màu đen.
Sắc đen nội liễm thay cho bạch kim rực rỡ khiến khuôn mặt hoàn hảo, sắc bén đầy tính xâm lược của Dao Quang trở nên nhu hòa hơn, trông hơi giống con lai.
Màu tóc giống nhau rồi, khi ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, Dao Quang bệ hạ nở nụ cười với tự chủ nhà mình… Hai cái răng nanh, à không, là hai cái nanh , thôi được rồi, thật ra cũng chẳng khác nhau mấy, với tạo hình này, có vẻ không cần đổi trang phục cũng có thể cosplay ma cà rồng.
Là một con mèo thường xuyên lăn lộn trên internet, thường thức của Dao Quang bệ hạ khá là rộng, đam mê cosplay của nhân loại hắn cũng biết, lập tức nhớ đến các loại trò mà một vampire có thể làm, hứng thú vô vàn gặm một cái lên cổ tự chủ.
“Ausshhh…”
Trong tiếng kêu đau của tự chủ, ma cà rồng phiên bản Dao Quang bệ hạ nở nụ cười ma mị đầy quyến rũ, môi kề sát bên tai anh, nói nhỏ: “@&%… Meo meo…”
Bất kể người nói hay người nghe, cả hai cùng kẹt: … …