Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoa cẩm tú cầu nở rộ, màu trắng tinh khôi trải rộng khắp khu vườn. Chú mèo trắng nhảy lên chiếc dương cầm màu nâu gụ, giẫm lên phím đàn một cách linh hoạt như đang khiêu vũ tạo thành một giai điệu lộn xộn.

Sau đó một con mèo màu cam béo ú xuất hiện, bắt chước mèo trắng nhảy loạn xạ trên phím đàn, nhưng khi âm đàn vang lên lại khiến nó giật mình bỏ chạy.

“Cut!” Đạo diễn Hàn Mai vui mừng vỗ tay, “Tốt lắm, Miêu bệ hạ thông minh quá, chơi đàn trông như thật. Mèo béo từ đâu nhảy ra cũng rất thú vị, hahaha, cảnh này ok rồi nhé.”

Không sai, đây là Miêu bệ hạ đang quay phim và Miêu công công – Miêu Tiểu Bàn dù không hiểu đang làm cái gì nhưng vẫn kiên định đi theo Miêu bệ hạ.

Với lời khen của Hàn Mai, Miêu bệ hạ chỉ lãnh đạm thờ ơ. Sự thật là hắn thật sự biết chơi đàn. Khi tự chủ còn bệnh chẳng thể ra ngoài, chính tay anh đã dạy cho mèo đó.

Hai hôm nay đoàn làm phim lấy bối cảnh tại suối nước nóng. Nhờ quan hệ của… Miêu bệ hạ, nông trại nhà Lâm Lai Lễ trở thành căn cứ địa của bọn họ.

Lần thứ hai gặp lại Miêu bệ hạ, Miêu công công – Miêu Tiểu Bàn đang chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với nhóm mèo hoang ở nông trại.

Khi Miêu bệ hạ lên sân khấu, như côn đồ thấy cảnh sát, thủ lĩnh nhóm mèo hoang vội vàng mang theo thủ hạ bỏ chạy tán loạn, Miêu công công giây trước còn đang nhe răng trợn mắt, giây sau đã trở thành con mèo ngốc ngếch dịu ngoan.

Chủ nhân Viên Phi Bạch của Miêu công công giờ làm việc tại nông trường Hỷ Nhạc, phụ trách bán hàng trên mạng. Là “người thân” duy nhất của gã, Miêu công công tất nhiên cũng theo đến nông trường.

Viên Phi Bạch có hảo cảm với khu suối nước nóng từ khi tham gia đại hội thú cưng. Sau lại thấy bài tuyển dụng của nông trường Hỷ Nhạc trên internet. Vì thế anh ta gói ghém đồ đạc, dẫn Miêu công công đến đây nương tựa.

Biết làm sao được, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ. Dù suốt ngày ru rú trong nhà nhưng nghe hàng xóm chỉ trỏ mình là một thằng biến-thái-cuồng-sex, Viên phi Bạch cũng chịu không nổi.

Thật ra cũng không thể trách người ta suy diễn linh tinh. Hành vi thích ai là tặng đồ tình thú cho người đó của Miêu công công thật sự quá ba chấm. Cho nên “chủ nào tớ nấy”, mèo còn như vậy thì chủ sẽ thế nào?

Viên Phi Bạch rút kinh nghiệm xương máu, quyết định rửa tay gác kiếm, mang theo Miêu Tiểu Bàn sống một cuộc sống mới!

Viên Phi Bạch cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nếu không được nhận thì coi như làm một chuyến du lịch thay đổi tâm trạng. Ai ngờ ông chủ vừa nghe gã từng có kinh nghiệm bán hàng qua mạng (khụ, cụ thể là bán cái gì thì không nên nhiều lời), lại thấy mang theo một con mèo nên quyết định nhận gã luôn, đãi ngộ cũng không tệ lắm.

Cũng không rõ có phải ảo giác không mà Viên Phi Bạch cứ cảm thấy Miêu Tiểu Bàn mới là nhân tố then chốt giúp gã được nhận. Ôi lạ lùng, trời biết ông chủ nghĩ cái gì.

Tóm lại, Viên Phi Bạch ở lại nông trường Hỷ Nhạc, bắt đầu công việc buôn bán đặc sản núi rừng trên mạng, còn Miêu công công cũng tìm được tổ chức của mình.

Miêu công công đi theo Miêu bệ hạ đến đoàn phim dẫu bản thân nó chẳng biết mình đang đi đâu làm gì. Nhưng sau khi cảnh quay của Miêu bệ hạ kết thúc, đạo diễn Hàn Mai cũng đưa cho anh chủ của nó một cái phong bì.

Con gái của Hàn Mai tên Viên Như Đại.

Chủ nhân của Miêu Tiểu Bàn tên Viên Phi Bạch.

Hai cái tên mang đến cảm giác như thân thiết anh em trong nhà. Dáng người Viên Phi Bạch lại hơi mập mạp, khuôn mặt tròn tròn và đôi mắt hạnh nhân khiến người ta cảm thấy rất dễ gần (aka dễ bắt nạt:v). Khi anh ta tới nơi quay phim, mọi người trêu trêu đùa đùa vài câu khiến không khí trở nên vui vẻ, đến cả Viên Như Đại vốn sợ người lạ gặp gã cũng cười nắc nẻ. Bởi vậy, Hàn Mai rất có hảo cảm với cậu thanh niên này.

Đến khi tổng giám đốc Trì tan làm trở về, biết Miêu bệ hạ đã hoàn tất cảnh quay, ngày mai đoàn làm phim cũng sẽ rời khu suối nước nóng. Vì thế anh quyết định mời mọi người ăn bữa cơm, địa điểm ngay tại nông trường nhà Lâm Lai Lễ. Có cơ hội giao lưu cùng vị này, tất nhiên mọi người đồng ý.

Tiệc nướng buổi tối diễn ra rất tưng bừng.

Cuối tuần, Lâm Mỹ Trân, Trì Thạc Thành, Trì Minh lại dắt díu nhau về nhà chính, chị em Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị cũng có mặt. Ngoài ra còn có Đường Phán Xuân, Đường Đóa Nhi đến chơi.

Người Lâm Mỹ Trân hợp ý là Đường Đóa Nhi, nhưng để một mình cô bé đến chơi thì không hay, bởi thế Đường Đóa Nhi liền kéo theo người chị họ “cầu gì được nấy” Đường Phán Xuân.

Về nhà chính thì nghe nói Trì Hử và Quý Thung đều ở nông trường Hỷ Nhạc, vì vậy Lâm Mỹ Trân bảo đám thanh niên qua đó mà chơi.

Tiếp đó là Âu Dương Loan Loan chả biết đi đâu cả ngày cũng lại đây góp vui, còn dẫn theo người bạn mới quen là Kha Nguyên và Củ Cải.

Kha Nguyên: Tôi chỉ dắt Củ Cải đi dạo thôi mà. T^T

Trì Minh, Mục Tuyết Hề và Kha Nguyên tụ lại một chỗ là có thể dựng ngay một cảnh phim học đường kinh điển khi nhân vật chính gặp nhau. Không khí bắt đầu trở nên vi diệu, giờ lại còn thêm một Âu Dương Loan Loan.

Bên này cũng chẳng kém cạnh, Trì Hử vừa tách thịt nướng cho Miêu bệ hạ vừa chuyện trò đôi ba câu với Đường Phán Xuân. Mà mỗi lần Đường Phán Xuân mở miệng thì Đường Đóa Nhi bám theo cũng phải chen vào một, hai câu.

Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị vẫn luôn giữ thái độ lễ phép, rất hạn chế xung đột với người khác nhưng giờ phút này lại dùng ánh mắt không tầm thường đánh giá chị em họ Đường, khiến Đường Phán Xuân bứt rứt không yên, mà Đường Đóa Nhi lại làm như không thấy.

May mà nhân vật trung tâm scandal là Quý Thung đã gọi Trì Hử một tiếng “anh hai” ngay trước mặt mọi người, nếu không cái nhìn của đoàn làm phim với hắn còn muôn màu muôn vẻ hơn nữa.

Được rồi, trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng Quý Thung đã không còn cố chấp như xưa, vì cái gọi là lòng tự trọng mà phủi sạch quan hệ với người nhà. Bây giờ hắn vẫn không chủ động nhắc đến gia đình, nhưng cũng không phủ nhận sạch trơn.

Có người cảm thấy hắn ăn no dửng mỡ, nhưng cũng có không ít người ghi nhận ý chí phấn đấu và sự khiêm tốn của Quý Thung. Dẫu sao quan hệ bây giờ của hắn với đoàn làm phim đã tốt hơn trước nhiều lắm.

“Tuyết Hề, nếm thử thịt bò tớ nướng đi.”

Ngọt ngào với Mục Tuyết khiến Trì Minh hết sức hả giận, vô cùng đắc ý nhìn về phía Kha Nguyên.

“Ừm, ngon lắm.” Mục Tuyết Hề tập trung ăn.

Âu Dương Loan Loan loanh quanh gần đó hết sức bội phục. Tâm lý vững vàng vainoi~ Vừa nhìn đã biết Trì Mình là cậu ấm chưa xuống bếp bao giờ. Xem miếng thịt bò kia kìa, mặt thì cháy mặt thì tái, bên trong kiểu gì cũng máu me be bét cho coi… Vậy mà cũng có thể làm như ngon lắm ăn hết sạch, cô gái này về sau ắt sẽ thành công!

Đến lúc này, Âu Dương Loan Loan đã hiểu được phần nào câu chuyện. Cô bé nhờ đầu bếp nướng cho một đĩa đồ ăn ngon lành, sau đó đi đến trước mặt Kha Nguyên, tươi cười:

“Kha Nguyên, chúng mình cùng ăn đi!”

Nói gì thì nói Kha Nguyên cũng là bạn mới của cô, là cô mời cậu đến ăn cơm. Trì Minh sao lại cố ý khiến Kha Nguyên không thoải mái thế chứ! Chẳng nể mặt nhau chút nào!

Vừa thấy Âu Dương Loan Loan đến chỗ Kha Nguyên, chưa đầy phút sau Trì Minh đã chu đáo bưng tới một khay trái cây và nước ngọt. “Loan Loan chọn đồ ăn ngon quá, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Anh mang ít hoa quả ăn kèm cho đỡ ngấy đây.”

Thật ra Trì Minh thích Âu Dương Loan Loan hơn Mục Tuyết Hề. À, đương nhiên là khi cô bé ở trạng thái bình thường.

Trì Minh khăng khăng muốn Mục Tuyết Hề làm bạn gái chủ yếu là để chọc tức Kha Nguyên, hơn nữa Mục Tuyết Hề cũng xinh xắn, ai mà chẳng thích gái xinh đúng không? Nhưng Trì Minh cho rằng giữa cậu và Mục Tuyết Hề chỉ là yêu chơi thôi, chứ để lấy làm vợ thì phải chọn người vừa xinh đẹp vừa có gia thế như Âu Dương Loan Loan.

Nghe nói viên ngọc quý của Âu Dương gia đến nhà chính làm khách, không cần Lâm Mỹ Trần hao sức dặn dò, Trì Minh cũng tự biết cố gắng làm thân với Âu Dương Loan Loan. Trong tương lai, rất có thể cô nàng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho cậu. Bởi vậy, trông thấy Âu Dương Loan Loan nhiệt tình với đối thủ một mất một còn Kha Nguyên, Trì Minh làm sao chịu được.

Tiếc rằng Âu Dương Loan Loan là cô gái ngốc, không thích người đối xử tốt với mình, chỉ thích những ai lạnh lùng này, phù hợp để yy này, hoặc người khiến mình không dám làm càn này… ╮(╯▽╰)╭ Như Kha Nguyên, anh Sâu, anh Trì Hử chẳng hạn.

Trì Hử ăn thanh đạm nên chỉ nếm vài ba miếng, hơn nửa đĩa thịt là vào bụng Miêu bệ hạ. Món chính của anh là bánh gạo do Dao Quang lấy từ chỗ bà Lâm về. Bánh gạo bà Lâm tự làm có hương vị đẳng cấp hơn nhiều so với bánh gạo thông thường mà nông trường Hỷ Nhạc bán cho khách.

“Mèo của anh Trì đáng yêu quá đi~” Đường Đóa Nhi cười xinh, “Nghe bảo nickname của nó là Miêu bệ hạ ạ, thú vị ghê.”

Miêu bệ hạ ăn uống no say chỉ để lại cho cô nàng một bóng lưng cao quý lạnh lùng. Gì mà đáng yêu? Gì mà nickname thú vị? Nó vốn là bệ hạ, là vua của vạn tộc! Đúng là nhân loại thiển cận!

Sau khi bỏ lại cái đuôi Trì Minh, Âu Dương Loan Loan chuyển hướng đến chỗ bọn Trì Hử. Rồi như phát hiện được bí mật lớn lao lắm, kích động đi tìm Miêu bệ hạ tám chuyện.

Thường nói phụ nữ nhạy cảm hơn đàn ông, mà Âu Dương Loan Loan còn nhạy cảm hơn phụ nữ gấp trăm lần, cộng thêm trí tưởng tượng phong phú, có đôi khi cô nàng lại phát hiện ra bí mật không-phải-ai-cũng-biết. May là Âu Dương Loan Loan cũng hiểu, chuyện không chắc chắn thì đừng nói linh tinh kẻo rước họa vào thân. Vì thế cô nàng thường chia sẻ bí mật với những động vật nhỏ. Bây giờ vừa khéo gặp được Miêu bệ hạ, vậy thì tám chuyện với mèo thôi~

Âu Dương Loan Loan kích động nắm chặt tay, “Chuyện bên anh Duyên Niên còn đặc sắc hơn chuyện của bọn Kha Nguyên. Chị em nhà họ Đường kiểu gì cũng có thù oán với nhau. Đúng rồi, cô em kia kìa, tên là Đường Đóa Nhi nhể, bệ hạ có thấy không, Đường Đóa Nhi rất rất ghét cô chị Đường Phán Xuân, còn chị gái Đường Phán Xuân thì lại vô cùng áy náy với cô em. Thật thú vị!”

Miêu bệ hạ quay đầu nhìn, vừa khéo thấy Đường Đóa Nhi đang làm nũng đòi Đường Phán Xuân nướng ngô cho mình, Đường Phán Xuân lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Âu Dương Loan Loan tiếp tục câu chuyện, “Oigioioi, chắc chắn là Đường Phán Xuân thích anh Duyên Niên, nghe nói hai người biết nhau từ nhỏ, thế thì thích từ bé rồi. Mà Đường Đóa Nhi rất hận Đường Phán Xuân, cho nên Đường Phán Xuân thích gì cô ta cũng phải tranh bằng được. Kiểu gì cô này cũng nói với Đường Phán Xuân là mình thích anh Duyên Niên… Chuẩn đét! Đường Phán Xuân vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Đường Đóa Nhi, vì thế chị ta chấp nhận lui bước, nhường người yêu cho em gái. Vậy nên ánh mắt bà chị nhìn anh Duyên Niên mới áp lực như thế, bên ngoài xuề xòa chỉ để che dấu sự yếu đuối bên trong mà thôi…”

Miêu bệ hạ:... Từ đâu mà mi nhìn ra lắm thứ thế? = =

Truyện Chữ Hay