Ngẫu Ngộ Thành Tiên

chương 91: tranh đua (trung 4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Con thú này về hình dáng rất to lớn, gấp tới lần những con bình thường khác, tu vi của nó cũng đạt tới cấp trung kỳ, tương đương với tu sỹ Trúc cơ trung kỳ. Nó nhìn thấy Hoàng Trần vây khốn đám vụ thú con của nó nên đôi mắt hết sức căm giận, nó gào thét lên một loạt những âm thanh nghe rất chói tai, hai cánh nó đập mạnh liên tiếp, sương mù xung quanh cũng như dạt ra, toàn bộ những vụ thú còn lại quanh nó sau khi nghe tiếng gào này liều không chần chừ lao thẳng về phía Hoàng Trần. Một vòng vây mới được hình thành, tuy nhiên với số lượng mấy chục vụ thú cấp thấp này thì Hoàng Trần cũng không quá lo ngại.

Hắn đã có kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều khi ở trong không gian của pháp bảo Long Đan, vì thế rất bình tĩnh, Hoả Long Kiếm được hắn tế xuất lần đầu tiên. Một vầng sáng xanh đỏ mau chóng xuất hiện. Lúc này hắn đã quyết định phải tiêu diệt mấy con vụ thú này một cách nhanh nhất có thể để tập trung chiến đấu với Vụ thú vương. Vì dù sao hắn cũng không muốn kéo dài thời gian dễ bị chạm mặt với đồng môn khác.

Kiếm xuất ra, chỉ sau mấy nhịp thở, toàn bộ số vụ thú đều biến thành hư vô.

Nhìn thấy Hoàng Trần dễ dàng tiêu diệt lũ con của mình Vụ thú vương càng điên cuồng gào thét, nó lao thẳng về phía Hoàng Trần, cái mồm giữ tợn nhanh chóng há ra, cùng tiếc thét ken két là một vòng lửa màu đỏ sẫm phả ra hơi nóng kinh người lao thẳng về phía Hoàng Trần như muốn thiêu đốt hắn thành tro tàn.

Ánh mắt hắn lóe lên, không do dự một chiêu tụ linh phá kiếm được bổ ra, một vòng kiếm ảnh lăng lệ lao thẳng ra nghênh đón hỏa cầu của Vụ Thú vương, một tiếng nổ ầm ầm vang lên rung động toàn bộ tầng tháp .

Tiếng nổ tan đi, Hoàng Trần lui lại phía sau bước nét mặt cũng khá ngạc nhiên nhìn Vụ thú vương. Ngược lại vụ thú vương thì thần sắc tán loạn, thần hình mờ đi khá nhiều nhưng con mắt vẫn toát lên một hận ý đối với Hoàng Trần.

Sau một thoáng cả người và thú lại tiếp tục hỗn chiến, thời gian một tuần trà trôi qua, thân hình vụ thú vương lúc này đã mờ đi thấy rõ, dáng bộ cực kỳ chật vật, nó gằm gằm nhìn Hoàng Trần rồi quyết định dùng chiêu tối hậu. Hai cách nó đập mạnh liên tiếp, toàn bộ sương mù xung quanh lúc này đã vì trận đấu mà tản ra rất xa thì lúc này theo nhịp vỗ cánh của Vụ thú vương lại nhanh chóng sinh ra cuộn cuộn rồi phóng về phía Hoàng Trần. Tuy nhiên sương mù này lại không dống với sương mù xung quanh, mà màu sắc đậm hơn và tính ăn mòn rất cao, chỉ cần dính vào quần áo thì lập sẽ bị nó ăn mòn nhanh chóng. Nhưng đó cũng chỉ là tính năng phụ mà quan trọng nhất đó là cùng với sự sinh ra của sương mù này thì cơ thể Vụ thú vương dần dần tan biến mất. Cùng với sự tan biến đó một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn tới Hoàng Trần.

Lúc này Hoàng Trần đã vận toàn bộ linh lực, một vòng bảo hộ màu xanh hình thành quanh cơ thể hắn. Nhìn lên phía trên màn sương mù đang bao quanh mình thì một đôi mắt đỏ lừ cực lớn đang chằm chằm nhìn hắn, rồi một cái miệng nhanh chóng được há ra lao thẳng xuống phía hắn. “Thôn phệ” Hoàng Trần lẩm bẩm, hiển nhiên là hắn đã nghe nói về thần thông này của Vụ thú vương, nhưng theo như lời kể thì khả năng vụ thú vương có được thần thông này là cực ít.

Trong rất hằng mấy trăm năm nay, mỗi lần bảo tháp mở ra thì số lần Vụ thú đạt được khả năng này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, không nghĩ ra hắn lại gặp phải loại này.

Hít một hơi thật dài, toàn bộ lực lượng Trúc cơ trung kỳ đỉnh được Hoàng Trần phóng ra, đồng thời Ngũ Hành Kiếm xuất hiện, liền theo đó một vòng sáng rực rỡ hiện ra. Ánh sáng chói mắt màu xanh đỏ phóng vụt lên cao như muốn xuyên thấu tất cả rồi nhanh chóng bổ xuống giữa mắt của Vụ thú vương khi cái miệng của Vụ thú vương chỉ còn cách Hoàng Trần chưa đến nửa mét.

Một tiếng nổ kinh thế hãi tục vang lên, toàn bộ không gian rung lắc dữ dội rồi toàn bộ sương mù bao vây Hoàng Trần nhanh chóng sụp đổ, một tấm lệnh bài to cỡ bàn tay màu vàng óng lơ lửng trước mặt hắn. Thu tấm lệnh bài vào trong không gian trữ vật, rồi nhanh chóng rời khỏi tầng , trước khi đi hắn cũng không quên đánh ra một đạo pháp quyết vào trận pháp cấm chế để giải khai phong ấn cho đám vụ thú bị nhốt.

Hoàng Trần không hề biết lúc này bên ngoài bảo tháp, trên quảng trường của môn phái, tất cả quan khách cùng các đệ tử ở bên ngoài đều không quên bàn tán cùng dõi theo những biểu hiểu bên ngoài của tòa tháp. Mỗi khi có đệ tử bị đánh văng ra khỏi tháp đều là chủ đề bàn tán rất sôi nổi. Đặc biệt khi lần truyền tống thứ nhất lên Trung tầng diễn ra thì đồng thời với đó là một Trúc cơ sơ kỳ của Ngoại đường bị đánh văng ra khỏi tháp. Từ sự rống giận của hắn thì cả quảng trường đều trở nên huyên náo.

- Không ngờ Dược phong có Trúc cơ kỳ tham gia thì đều thành công tiến vào Trung tầng.

- Các ngươi thì biết gì, dù sao bên dược phong cũng có Trần Hanh sư huynh đã tiến vào Trúc cơ hậu kỳ, mà Nguyễn Xiển cũng đã tiến vào trung kỳ từ lâu.bg-ssp-{height:px}

- Nguyễn Liễu sư tỷ kia thì không nói, nhưng Hoàng Trần sư huynh thì hắn mới tiến vào Trúc cơ được mấy bữa, vậy mà cũng có tiến được tới Trung tầng, chắc chỉ là may mắn mà thôi.

Hàng loạt những tiếng bình luận của đồng môn vang lên không ngớt, các vị trưởng Lão trong môn phái cũng bắt đầu có biểu cảm, nhất là Nội đường Chủ Hồ Trần Tuấn. Khi thấy nhóm đầu tiên tiến vào Trung tầng thì nội đường chỉ có người thì nét mặt hắn cũng trầm xuống. Trong vòng hàng trăm năm nay, chưa có lần nào nội đường lại có kết quả kém như vậy.

Ngược lại với Nội đường, Ngoại đường và Dược phong lại khá phấn chấn, đặc biệt là Nguyễn lão, nét mặt gìa nua của lão giờ này cũng giãn ra một cách tự hào. Dù sao cũng đã rất nhiều năm Dược phong của lão không có được thành tích khả quan như thế.

Đúng luc mọi người đang khá hào hứng bàn tán thì bỗng nhiên tại tầng thứ của tòa tháp vụt sáng một cách chói loà, cả toà tháp rung chấn dữ dội. Hàng loạt tiếng ồ vang lên:

- Có người đoạt được lệnh bài thượng tầng, không ngờ lại nhanh như thế! Âm thanh của một vị trưởng lão vang lên.

- Không đơn giản như thế, với rung chấn này, hẳn là lần này đã xuất hiện Vụ thú vương có thần thông thôn phệ.

Cả quảng trường các đệ tử đều đổ dồn ánh mắt vào phía người phát ra giọng nói đó. Thì ra chính là Đường chủ Ngoại đường Đặng Thế Phong trưởng lão. Phải biết rằng đối với Vụ thú vương có thần thông thôn phệ thì lực chiến đấu tương đương với Trúc cơ hậu kỳ, qua lời nói của Đặng thế phong cũng có thể gián tiếp khẳng định chỉ có Đặng Dũng của Ngoại Đường hoặc Trần Hanh mà thôi. Qua giọng nói có lẽ lão tin rằng người đầu tiên tiến vào Thượng tầng là Đặng Dũng, đệ tử Ngoại đường lão là lớn hơn.

Lão đưa mắt nhìn sang phía Nguyễn Lão đầy thâm ý, rồi cũng không nói gì nữa tiếp tục theo dõi diễn biến.

Phía trong tháp, lúc này Hoàng Trần đã dành được lệnh bài nên không cần thiết phải chiến đấu với vụ thú nữa, hắn chỉ chăm chú một mạch gia tăng tốc độ tiến về tầng để mau chóng truyền tống lên Thượng tầng.

Khi Hoàng Trần mất gần nửa canh giờ tiếp theo để tiến lên tới tầng thứ thì đồng thời nhóm của Đặng Dũng cũng đã tiến tới tầng , tại tầng này cả nhóm đã gặp được thứ mà họ đã tìm kiếm, một con Vụ thú Vương cấp trung kỳ. Với lực lượng người liên tục vây công cũng mất nửa canh giờ mới tiêu diệt được Vụ thú vương này, tuy nhiên con thú vương này cũng không có thần thông thôn phệ, và hiển nhiên tấm lệnh bài thứ được Đặng Dũng nắm giữ. Đoàn người lại tiếp tục tiến lên.

Lúc này trước mặt Hoàng Trần là một đài cao bằng đá lớn, phía trên nó có vị trí khuyết thiếu to cỡ bàn tay, hiển nhiên là để đặt các tấm lệnh bài truyền tống. Không cần suy nghĩ, tay hắn vung lên, tấm lệnh bài màu vàng nhanh chóng bay ra rồi khảm vào vị trí thứ nhất trên đài đá. Một vầng sáng lóe lên bao trùm toàn tấm lệnh bài. Ngay sau đó một luồng sáng rực rỡ chiếu rọi ra từ đỉnh của đài đá, luồng sáng này bao phủ toàn thân Hoàng Trần rồi cả người hắn nhanh chóng biến mất khỏi khu vực. Không gian nơi đây lại yên tĩnh trở lại như chưa từng có chuyện gì sảy ra.

Thời gian chỉ lần hít thở, Hoàng Trần đã xuất hiện tại một không gian mới. Đây là một không gian tương đối rộng rãi, có bầu trời xanh thẳm bao la, linh khí dạt dào. Nếu không được miêu tả trước có lẽ Hoàng Trần sẽ nghĩ rằng mình bị truyền tống nhầm tới một địa phương nào khác. Giữa không gian đó một ngọn núi cao sừng sững xuyên thẳng lên tầng mây. Phía trước ngọn núi là một dãy bậc thang kéo dài lên phía đỉnh núi. Hoàng Trần dương mắt tập trung đếm, thì tới bậc thang thứ thì đã là bậc thang cuối cùng có thể nhìn thấy, phần còn lại của đỉnh núi bị mây che khuất không thể tiếp tục nhìn thấy.

Ở thượng tầng này, mỗi bậc thang được coi là một tầng tháp, chỉ cần một người trong số các đệ tử leo hết bậc thang này thì cũng là người chiến thắng, và cuộc thi sẽ kết thúc. Tuy nhiên nếu cả đệ tử đạt được lệnh bài mà không ai leo được tới bậc thứ thì khi hết thời gian thi đấu thứ tự sẽ phân theo số bậc cao thấp mà mỗi người đã vượt qua. Trong lịch sử mấy trăm năm qua cũng không có mấy người vượt qua đủ bậc thang cuối cùng này. Người cuối cùng vượt qua đủ bậc thang này khi đang ở Trúc cơ hậu kỳ còn lại duy nhất taị môn phái Đông Long chính là Trần Lãm thái thượng trưởng lão, còn đa phần đều chỉ leo được khoảng - bậc là đã hết thời gian, và cũng không thể leo thêm được vì áp lực quá lớn không thể chịu đựng được.

Truyện Chữ Hay