Ngẫu Ngộ Thành Tiên

chương 85: rời tiểu bí cảnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai ngày sau đó, một bóng áo xanh xuất hiện tại lối vào tầng của không gian bí cảnh. Người đó không ai khác chính là Hoàng Trần. Hắn nhất quyết bỏ qua tầng thứ để tới tầng , dù sao tầng thứ chỉ là nơi để rèn luyện tâm cảnh, trước mắt hắn cũng chữa cần thiết, đã năm trong tay quyền không chế đối với pháp bảo Long đan, Hoàng Trần không cần phải lo lắng về thời gian hạn chế nữa, cái cần bây giờ là tăng trưởng thần thức để chuẩn bị cho đại hội luyện đan sắp tới.

Theo như biện pháp thông thường thì muốn vào tầng để tu luyện thần thức bắt buộc phải vượt qua tầng , là không gian ảo cảnh. Đa phần đệ tử của Đông long trong bao nhiêu năm nay đều không thể vượt qua được tầng . Chính vì thế nên theo kinh nghiệm trong ngọc giản của Nguyễn sư phụ để lại thì ở tầng phải biết lượng sức, dừng lại đúng lúc, nếu không có thu hoạch được gì thì phải tận dụng thời gian còn lại bế quan mà đột phá.

Hoàng Trần bước vào tầng , toàn bộ không gian nơi đây là một khoảng bóng tối mờ ảo, thần thức tu sỹ ở nơi đây bị hạn chế rất lớn, mặc dù hắn đã phóng xuất toàn bộ thần thức của mình thì phạm vi cũng chỉ đạt được khoảng cỡ mét.

Tuy nhiên đó cũng không phải là điều đáng nói, cái quan trọng là sự xung kích liên tục của các con sóng thần thức đối với tu sỹ. Đây mới chỉ là khu vực lối vào của tầng , các con sóng thần thức còn thưa thớt, đối với thần thức của Hoàng Trần thì việc chống lại những con sóng này cũng chưa phải việc lớn, tuy nhiên sau nửa canh giờ Hoàng Trần đã tiến vào sâu khoảng gần một nghìn mét.

Không gian lúc này càng trở nên nặng nề, thần thức của hắn cố gắng lắm cũng chỉ phóng xuất được một vòng bảo hộ quanh đầu khoảng cách chừng mét. Mặt khác sức ép từ bốn phương tám hướng bắt đầu tăng mạnh.

Tần số của các cơn sóng công kích cũng không ngừng gia tăng cả về tần số và độ mạnh. Hoàng Trần lúc này đã vô cùng chật vật. Nếu như chỉ một vài đợt thì không có gì khó khăn, nhưng đằng này liên tục không ngừng khiến cho tiêu hao thần thức vô cùng lớn không thể nào bổ xung kịp.

Không thể tiến thêm được nữa, Hoàng Trần quyết định ngồi xuống để rèn luyện. Sau thời gian khoảng canh giờ, vòng thần thức bảo hộ quanh đầu của hắn đã suy yếu đến vô cùng, rồi nhanh chóng bị phá vỡ. Các con sóng thần thức liên tục thúc ép tấn công vào trong thức hải của hắn. Hoàng Trần, nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt biểu lộ một nét thống khổ vô cùng, mồ hôi túa ra đầy mặt. Đang khiêu chiến giới hạn thần thức của chính mình, chỉ có bằng cách đó thì thần thức của hắn mới có thể tăng tiến được.

Lại gần một canh giờ nữa trôi qua, Hoàng Trần vẫn ngồi đấy nhưng lúc này trên khuôn mặt hẵn nét thống khổ đã không còn, giường như còn biểu lộ một chút thoải mái. Trong thức hải của hắn lúc này, không gian thức hải trước đây chỉ là một không gian mờ ảo cỡ trăm mét vuông thì lúc này khoảng không gian đó đã bị các con sóng thần thức xung kích dồn nén lại tạo ra một vùng hơi nước vô cùng đậm đặc, cảm giác có thể cầm nắm được.

Thần thức của hắn đã đạt tới trạng thái hóa hơi, vùng sương mù ấy chỉ chiếm khoảng một phần năm diện tích của thức hải. Lúc này mọi sự tấn công của các con sóng thần thức đã không thể dồn ép hơn nữa đối với vùng sương mù đó. bên đã tạo ra một thế cân bằng, nhưng trong đó thần thức Hoàng Trần đã có một sự biến đổi vi diệu, hắn không hề cảm thấy khó chịu trước sự tấn công của những con sóng thần thức nữa, ngược lại sự tấn công đó dường như cung cấp một luồng năng lượng thần thức vô cùng tinh khiết giúp thần thức của hắn nhanh chóng tăng tiến.

Phải biết rằng đối với tu sỹ Trúc cơ kỳ mà nói, việc thần thức hóa hơi cũng đã là cảnh giới mơ ước, thông thường phải đạt tới Trúc cơ hậu kỳ thì thần thức mới bắt đầu hóa hơi, cho tới khi đạt Kết Đan kỳ thì thần thức mới hóa hơi hoàn toàn, quá trình từ Kết đan hậu kỳ nếu cơ duyên tốt thì bắt đầu quá trình thần thức ngưng thực, tức là khi đó sẽ bất đầu xuất hiện các giọt thần thức, còn khi đạt tới Nguyên Anh kỳ thì thần thức sẽ dần hóa lỏng, số lượng hóa lỏng tùy thuộc vào cường độ thần thức của mỗi người. Khi đó chỉ cần một giọt thần thức cũng có thể bằng cả một biển sương a.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã hơn một năm kể tử ngày Hoàng Trần tiến nhập không gian bí cảnh, thời gian còn lại trong thời hạn hai năm cũng chỉ còn khongả hơn một tháng.

Thần thức của Hoàng Trần liên tục được rèn luyện, hết lần này tới lần khác tiến tới trạng thái tới hạn, rồi lại tới hạn. Không biết đã trải qua bao nhiêu lần như thế. Chỉ biết lúc này hắn đã tiến vào tới vị trí trung tâm của của tầng .

Vị trí này cũng là vị trí có mức độ sóng xung kích thần thức cao nhất, bình thường một tu sỹ Kết Đan chưa chắc đã tiến tới nổi nơi này. Chỉ thấy không gian xung quanh Hoàng Trần lúc này cường độ sóng thần thức cực lớn, liên tiếp phóng tới vị trí của hắn, thi thoảng lại có một tia sét từ trong không gian đánh xuống vị trí hắn ngồi. Nét mặt Hoàng Trần lúc này đang vô cùng thụ hưởng, mỗi lần có một tia sét giáng xuống rồi theo sóng thần thức truyền vào trong thức hải là một lần thần thức Hoàng Trần như được gột rửa rồi nhanh chóng tăng trưởng như là cây cối sau mưa vậy.

Trong thức hải của hắn lúc mới bắt đầu tiến tới nơi này cách đây khoảng gần một năm thì chỉ ngưng thực chỉ được có giọt chất lỏng, nhưng trải qua thời gian liên tục rèn luyện và tăng trưởng lúc này đã trở thành một vũng nước màu xanh thẳm. Vũng nước này chỉ to cỡ một thìa canh, tương đương với số lượng giọt nước khoảng giọt. những con sóng thần thức tấn công vào đây gặp phải vũng nước này thì đều nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một chút sóng lăn tăn. Với mức độ thần thức hóa lỏng hoàn toàn này thì thông thường phải là tu sỹ Nguyên Anh kỳ mới đạt được, tuy nhiên số lượng thì đối với tu sỹ Nguyên Anh kỳ còn xa xa hắn mới có thể đạt được, nhưng về chất thì coi như đã có bước nhảy, chỉ cần tu vi của hắn tăng lên, thì lượng này cũng sẽ tăng. Nhưng chỉ cần với mức độ thần thức bây giờ thì Hoàng Trần cũng không có thua kém một tu sỹ Kết Đan kỳ nào. Nếu như giao chiến với tu sỹ Kết đan Sơ kỳ thì hắn hoàn toàn tự tin có thể diệt sát.

Đang chìm đắm trong cảm nhận sự tăng trưởng của thần thức,tâm thần Hoàng Trần chợt máy động, thần thức truyền vào trong quả cầu khống chế không gian bí cảnh. Hai thân hình quen thuộc đang vô cùng chật vật ở tầng .

Hiển nhiên đó là Chu Đạt và Đình Kiên, hai người cùng vào bí cảnh với Hoàng Trần. Kể từ khi nắm được quyền khống chế không gian này thì Hoàng Trần luôn luôn để mắt tới hai vị đồng môn sư huynh đệ của mình, với mục đích chính là trợ giúp họ khi cần thiết.

Cũng chính vì sự quan tâm đó mặc dù ban đầu khá chật vật, xong thời gian hơn một năm về sau hai người khá thuận lợi trong việc rèn luyện và bế quan đột phá cảnh giới. Khó khăn nhất vẫn là Chu Đạt, đúng ra hắn không thể đột phá được do thương thế cũng như tâm cảnh không vững, khi đột phá Trúc cơ lần liền thất bại, cho đến cách đây tháng, hắn còn viên Trúc cơ đan cuối cùng quyết tâm một lần nữa đột phá, nhưng khi đến thời điểm mấu chốt thì tâm ma của lần thất bại đã khiến hắn tý nữa thì tẩu hỏa nhập ma.

May mắn lúc đó Hoàng Trần kịp thời điều động linh lực của không gian xung quanh giúp hắn bảo vệ một tia thanh tỉnh nên đã thoát hiểm trong gang tấc.

Còn Đình Kiên thì dưới linh lực dồi dào hắn hoàn toàn dễ dàng đột phá lên Trúc cơ trung kỳ.

Lúc này cả người đều đang chìm trong ảo cảnh tại tầng mà không thể thoát ra được nên pháp bảo mới báo hiệu cho hắn biết. Qua xem xét tình hình thì hiển nhiên là có ở lại thêm tháng nữa thì người kia cũng chẳng thể thu hoạch được gì thêm. Hoàng Trần nhanh chóng có quyết định của mình.

Sau khi ổn định lại thân thể, tâm thần hắn máy động, toàn bộ không gian bí cảnh rùng rùng rung động.bg-ssp-{height:px}

Phía bên ngoài Đông Long phái, lúc này thời gian bí cảnh mở ra cũng chỉ còn khoảng ngày nữa, tất cả đều đã sẵn sàng cho công tác đón nhận đệ tử thí luyện trở ra. Tâm trạng ai nấy đều hết sức chờ mong, nhất là mấy người đường chủ như Hồ Trần Tuấn, Đặng Thế Phong, Nguyễn Lão. Vì người thí luyện đều là những đệ tử trẻ tuổi tâm đắc do chính tay họ bồi dưỡng lên.

Trong đại điện môn phái, lúc này đang có mặt khá đông đủ các trưởng lão, ngồi phía trên chủ tọa hiển nhiên là Chưởng môn Trần thế Hào. Hôm nay chính là buổi họp trù bị cho việc tổ chức lễ tổng kết năm của tông môn.

Kể từ mấy trăm năm nay, cứ mỗi năm sau khi kết thúc thí luyện cũng là lúc môn phái sẽ tổ chức một buổi tiệc tổng kết năm, nhằm khích lệ động viên các đệ tử. Trong buổi lễ cũng sẽ có mời một số đại diện của mấy môn phái thân cận như Hoàng Long, và một số gia tộc có thực lực trong khu vực. Chính vì thế công tác tổ chức phải được họp để làm công tác chuẩn bị.

“Buổi họp tới đây kết thúc, các vị hãy trở về thực hiện theo kế hoạch đã thống nhất”, Trần thế hào cất giọng sang sảng, rồi sau đó đứng dậy chuẩn bị đi vào thư phòng.

Đúng lúc này thì biến cố xuất hiện, không gian phong ấn hậu sơn rùng rùng dao động, một tiếng động, dư chấn làm cho cả đại điện cũng rung lên, nhưng chỉ sau thời gian mấy hơi thở thì rung chấn giảm dần rồi yên tĩnh trở lại.

Phía hậu sơn, không gian cấm chế rung động, người đầu tiên xuất hiện chính là Trần Lãm, vị thái thượng trưởng lão duy nhất của Đông long, lão sau lão chỉ mấy cái chớp mắt là vị tu trưởng lão tu vi Kết Đan kỳ cũng có mặt.

Sáu người mười hai con mắt tất cả đều đang căng ra như muốn thu lại toàn bộ quang cảnh nơi đây vậy. Trước quảng trường rộng lớn, thạch đài sừng sững trước đây bây giờ sụp đổ thành một đống đá vụn, thân hình người đệ tử tham gia thí luyện nằm rải rác xung quanh bất động, khóe miệng cả đều rớm máu.

“Còn chần chờ gì, mau kiểm tra xem tình hình bọn chúng”, tiếng Trần Lãm lão tổ vang lên trước hết.

Dứt lời, không ai bảo ai Hồ Trần Tuấn, Đặng Thế Phong, Nguyễn Lão cả đồng loạt lao lên, mỗi người vội vàng đỡ đệ tử của mình ngồi dậy sau đó vận linh lực truyền cơ thể chúng.

Những người còn lại thì nhanh chóng xem xét từng chút một khu vực này, nét mặt mọi người vô cùng khó coi, vì không còn một dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của pháp bảo tiểu bí cảnh truyền thừa của tông môn cả. Vốn thạch đài trước đây chỉ là một cái vỏ bọc để chứa đựng pháp bảo, bên ngoài có cấm chế nội môn bao phủ, nếu như không phải là Nguyên Anh kỳ tu sỹ thì đừng hòng có thể phá giải được cấm chế này.

Vậy mà sau dư chấn thì tất cả đều tan tành và biến mất không còn dấu vết, đến cả tấm lệnh bài cổ xửa trong tay Trần Thế Hào cũng trở nên ảm đạm vô quang và xuất hiện một vết nứt dọc chiều dài, coi như tấm lệnh bài đã bị hủy.

Sau thời gian chừng một tách trà thì người đầu tiên trong đệ tử tỉnh lại chính là Đình Kiên, người lúc này có tu vi Trúc cơ trung kỳ là cao nhất trong người.

Ngay tiếp sau đó là Chu Đạt cùng Hoàng Trần cùng lúc tỉnh lại.

- Cả ba đều bị chấn động làm thương tổn, tuy nhiên không có gì đáng ngại, chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ hồi phục, ba vị trưởng lão nhìn nhau rồi Nguyễn Lão đại diện lên tiếng.

- Ừ, rất tốt, cả các ngươi đều thành công đột phá cảnh giới, nhưng bây giờ có ai trong số các ngươi có thể nói cho ta biết sự việc cụ thể sảy ra như thế nào không? Thái thượng trưởng lão Trần Lãm lên tiếng.

Cả ba tên đệ tử nhìn nhau, rồi Đình Kiên lên tiếng:

- Khởi bẩm Thái thượng trưởng lão, cùng các vị sự phụ, thúc bá, quả thật lúc đó sự việc sảy ra quá bất ngờ, con cùng với Chu Đạt sư đệ đang bị vây khốn trong ảo cảnh ở tầng thì không gian chấn động kịch liệt, rồi sau đó xuất hiện ở đây ạ.

Trần Lãm đưa mắt nhìn sang phía Hoàng Trần rồi hỏi: “Hoàng Trần, lúc đó ngươi có phát hiện gì không?”.

- Khởi bẩm Thái thượng Trưởng lão, lúc đó đệ tử mới đột phá Trúc cơ, đang bế quan củng cố cảnh giới tại khu vực Hoả địa thì chợt thấy linh lực bỗng nhiên hỗn loạn rồi rung chấn rất mạnh, đầu óc đệ tử bỗng nhiên quay cuồng rồi khi tỉnh lại thì đã ở đây ạ.

Trần Lãm đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi cất tiếng hỏi: “Thôi được rồi, trong số các ngươi ai còn hỏi gì chúng nữa không, nếu không cho chúng lui về nghỉ ngơi, chuyện hôm nay tuyệt đối giữ kín, ai để lộ xử theo môn qui”.

Truyện Chữ Hay