Tiếp tục hành trình về phía trước, không khí càng lúc càng trở nên lạnh giá hơn, cũng thật không may cho Hoàng Trần là hắn lại xuất hiện tại rìa phía bên kia của Băng địa, nên nếu muốn không phải xuyên qua trung tâm của băng địa thì hắn buộc phải đi vòng, như thế sẽ xa hơn không ít. Mặt khác ở rìa của băng địa thì yêu thú cũng sẽ ơ cấp thấp hơn, nên khi tiêu diệt thì lượng bạch quang mà Hoàng Trần hấp thụ được cũng ít đi. Qua mấy lần chém giết yêu thú Hoàng Trần đã rút ra kinh nghiệm. Đồng thời theo ghi chép thì ở tầng yêu thú mạnh nhất cũng chỉ dừng lại ở cấp trung kỳ mà thôi có nghĩa là cũng tương đương với Trúc cơ trung kỳ tu sỹ, vì thế hắn không sợ mà quyết định xuyên qua tâm của Băng địa.
Cùng lúc Hoàng Trần đang tiến dần về trung tâm Băng địa, thì ở rìa ngoài của Băng địa phía Nam có một bóng người đang khá chật vật chiến đấu với một đàn yêu thú băng hệ. Người này có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng , hiển nhiên chính là Chu Đạt, hắn cũng thật không may mắn rơi vào vị trí tận cùng phía tây của Băng địa, tuy nhiên vì tu vi mới là Luyện Khí Kỳ tầng , mặc dù nhiều thủ đoạn thì hắn cũng không giám liều mình mà xông vô trung tâm của Băng địa như Hoàng Trần. Hắn cẩn thận quyết định tiến về trung tâm của tầng thông qua đường vòng, vì thế yêu băng mà hắn gặp được tuy đông nhưng cũng chỉ vào cấp yêu thú và thi thoảng có con cấp mà thôi. Tuy bị vây khốn nhưng hắn không hề nao núng, vì dù sao trên người hắn còn khá nhiều thủ đoạn để tự vệ. Sau một hồi kịch chiến cuối cùng hắn cũng tự mình thoát khỏi vòng vây mặc dù cũng bị thương không hề nhẹ.
Phía Hỏa địa, nơi mà Hoàng Trần đang cố gắng tiến tới thì một bóng người có thể nói là vô cùng chật vật chiến đấu với một con hỏa xà yêu thú cấp trung kỳ. Hắn chính là Đình Kiên, mặc dù có tu vi Trúc cơ sơ kỳ đỉnh xong hắn lại không may mắn lọt vào gần trung tâm của Hỏa địa. Vừa xuất hiện tại đó, còn đang khó khăn lắm mới chống cự được cái nóng tại nơi này thì gặp phải yêu thú Hỏa xả, vì thế hắn bị hỏa xà truy đuổi suốt gần canh giờ, trong khi linh lực trong cơ thể không được bổ xung, còn hỏa xà thì được địa lợi, không hề có dấu hiệu suy yếu. Càng chạy càng lo, nên biết rằng đây mới là ngày đầu vào trong bí cảnh, còn chưa thu hoạch gì đã gặp phải cường địch khiến hắn ảo não vô cùng. Nếu như để hắn có thời gian thuận lợi để ổn định trạng thái thì không phải chật vật như thế này. Lúc này hai mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt cũng không còn bình tĩnh nữa, một cỗ sát ý bùng lên mãnh liệt, mặc dù trước khi vào trong bí cảnh thì mỗi người đều được cấp tấm phù lục. nếu như trong tình thế nguy cấp có thể trực tiếp sử dụng sẽ ngay lập tức được truyền tống về trung tâm cửa ra ở tầng . Nhưng cái đó là vạn nhất mới sử dụng vì mỗi lần sử dụng thì tu vi cũng sẽ bị giảm sút đi một ít. Ví dụ như hắn đã là Trúc cơ sơ kỳ viên mãn, khi sử dụng tấm phù lục đó sẽ trực tiếp xuống Trúc cơ sơ kỳ, để hồi phục lại cũng phải mất cả tháng trời bế quan tu luyện tại đây mới hồi phục được nên hắn không cam lòng.
Chỉ thấy hào quang lóe lên, một tấm phù lục màu vàng được hắn cầm nơi tay, không phải là phù lục cứu mạng mà là phù lục chiến đấu, hắn cắn răng phun một ngụm máu lên tấm phù, tấm phù run lên bần bật rồi nhanh chóng huyễn hóa thành một con cự nhân khổng lồ, toàn thân cự nhân được bao phủ một lớp lông màu đen bóng, đôi mắt to đen đỏ ngầu. Cự nhân vỗ tay vào bộ ngực đầy lông lá rồi “Grào oooooo...” một âm thanh to lớn rung động toàn bộ không gian xung quanh.
Hỏa xà trước uy thế của cự nhân đã thoáng chùn bước, hiển nhiên cự nhân có tu vi tương đương với yêu thú cấp , uy áp tỏa ra đâu phải một yêu thú cấp như nó thể chịu nổi, nó quay ngoắt đầu định bỏ trốn, nhưng theo pháp quyết của Đình kiên, cự nhân đâu dễ gì buông tha cho kẻ địch, nó chồm lên phía trước phóng người đuổi theo. Mặc dù thân thể to lớn cồng kềnh nhưng tốc độ của nó lại rất nhanh chỉ mấy bước nó đã đuổi tới phía sau hỏa xả, hai tay của nó vươn mạnh về phía trước rồi vỗ xuống đầu hỏa xả, mặc dù cố gắng phun ra một đoàn hỏa diễm để chống lại xong cũng vô dụng, đôi cự trảo to lớn đã nghiền nát toàn bộ thân thể nó. Một đoàn tia sáng xuất hiện rồi nhanh chóng bay vào thân thể của Đình kiên. Cơ thể hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, đồng thời cự nhân cũng được hắn thu lại thành một lá bùa rơi vào tay hắn, có điều lá bùa lúc này đã khá ảm đạm. Tấm bùa này là một tấm thượng phẩm linh phù, khả năng chiến đấu tương đương một kích cua tu sỹ Kết Đan. Có điều tiêu hao cực nhanh, nhìn tấm bùa đã mất đi khá nhiều linh tính Đình kiên thở dài rồi cất nó vào trong trữ vật. Điều chỉnh lại trạng thái cơ thể một chút rồi tiếp tục hành trình tiến về trung tâm tầng .
Lại nói về Hoàng Trần, lúc này sau khi phi hành và chiến đấu liên tục hơn canh giờ, hắn đã tiến nhập vào khu vực trung tâm của Băng địa, lúc này đã lạnh quá giới hạn mà Hoàng Trần có thể chịu đựng được. Hắn vung tay, một chiếc bình ngọc màu xanh hiện ra, sau khi mở nắp, mộ mùi hương thơm nhẹ thoảng qua làm cho cái lạnh dường như giảm đi rất nhiều, hít vào một hơi rồi hắn trút ra một viên đan dược từ trong bình ngọc. Đó là một viên hoàn có màu trắng và đỏ, đây là loại đan dược có tên là Băng Hỏa đan, một trong số các đan dược cấp , nó giúp cho cơ thể chịu đựng được sự biến đổi của nhiệt độ môi trường cao hơn mức bình thường, tùy theo mức độ khắc nghiệt mà thời gian tác dụng của đan dược là bao lâu.
Sau khi phục dụng đan dược, Hoàng Trần dùng hết tốc lực lao vụt đi như một cơn lốc, hắn cố gắng vượt qua nơi này một cách nhanh nhất, vì dù sao số lượng đan dược mà Nguyên lão chuẩn bị cho hắn cũng chỉ có bình viên, còn phải để dành cho các khu vực khác. Nhưng khi di chuyển được thời gian chừng bữa cơm thì trước mặt hắn không gian chợt chao động, cuồng phong vù vù lướt tới, một cảm giác lạnh lẽo theo đó như xâm chiếm vào cơ thể Hoàng Trần. Hắn không kịp nghĩ ngợi liền chao mình rồi lướt sang một bên, vừa mới ổn định thân hình thì đúng vị trí lúc trước hắn đứng xuất hiện một đôi Băng trảo cực lớn, chỉ chậm một chút là hắn đã lĩnh trọn một chảo này, e rằng không hề đơn giản.
Hoàng Trần hít một hơi khí lạnh, toàn thân linh lực vận tới cực hạn, một vòng bảo hộ xanh biếc bao trùm toàn thân thể hắn. Kẻ địch lần này có lẽ là mạnh nhất trong khu vực Băng địa này, một con Băng điểu yêu thú cấp trung cấp. Sải cánh của nó rộng tới hơn chục mét, quạt liên tiếp vào không gian tạo nên cuồng phong gào rít rợn người, cặp mắt đỏ lòm chăm chăm nhìn vào Hoàng Trần như muốn ăn tươi nuốt sống.bg-ssp-{height:px}
“Quác ccccc.... Quác ccccc...” đôi cánh Băng điểu đập mạnh, toàn thân lao vút về phía trước, cặp mỏ sắc nhọn như câu liêm mở ra, một đoàn Băng hỏa rùng rùng tiến tới bao trùm xuống chỗ Hoàng Trần, nếu như trúng đòn này thì có thể sẽ đông cứng đối thủ ngay tức khắc.
Hai chân Hoàng Trần đạp mạnh xuống nền đất, toàn bộ cơ thể phóng vọt lên cao chừng hai ba mươi mét, muốn tránh đi sự tấn công của đoàn Băng hỏa, nhưng điều bất ngời không như hắn tưởng, băng hỏa này vậy mà có linh tính, nó hóa thành hình một con Băng Hỏa điểu mờ mờ bám riết theo hắn như hình với bóng.
Đúng lúc Băng Hỏa điểu dường như chỉ còn trong chớp mắt sẽ nuốt trọn hắn vào thì không gian trước mặt Hoàng Trần chợt sáng lên, rồi một chiếc cổ đỉnh bất chợt xuất hiện và biến lớn cao cỡ hàng chục mét quay tròn trước mặt hắn. Trước biến cố bất ngờ ấy Băng Hỏa Điểu không kịp chuyển hướng liền đâm sầm vào đỉnh lô, “Oành hhh...” một tiếng nổ sắc nhọn vang lên như thể một tảng đá lớn vừa bị đập vỡ, toàn bộ ảo ảnh Băng Hỏa Điểu tan vỡ hóa thành muôn vàn khối băng hỏa nhỏ tung bay tứ tán. Cổ đỉnh chỉ chao lắc nhẹ vài cái rồi ổn định lại như không có chuyện gì sảy ra.
Phía đằng sau yêu thú Băng điểu chợt “Kre....éc” một tiếng rồi khóe miệng trào ra một chất dịch màu trắng ngà có lẽ là máu.
Hoàng Trần mừng rỡ khi đỡ được đòn công kích khủng bố của Băng điểu vừa rồi. Đúng ra nếu không phải lợi thế vì Băng linh khí nơi đây nồng đậm, có ưu thế không nhỏ cho Băng điểu thì hắn hoàn toàn có thể đấu ngang sức với nó, và cũng một phần do hắn chủ quan, không nghĩ tên yêu thú này vậy mà xuất sát chiêu ngay từ đầu, khiến cho hắn suýt ăn phải quả đắng.
Tâm niệm vừa động, cổ đỉnh lập tức được hắn thu vào thân thể, sau đó nhanh chóng hướng phía Băng điểu lao tới tấn công. Đã một lần sơ sẩy, lần này quyết không để mất tiên cơ, khi hỏa điểu còn đang bất ngờ bị thương trước đòn phòng thủ của Hoàng Trần thì một vệt sáng xanh hồng xé gió lao tới đỉnh đầu nó, đúng là Tụ Linh Phá kiếm Thức đã được hắn phóng xuất ra.