Ngập Tràn Trong Tâm Trí Ta

chương 9: conditinhiu.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Louis.

Các mảnh xương đầu Hoàng Tiến vẫn chưa lành hẳn, vậy nên anh tính toán tìm một cánh rừng khác để tiếp tục dưỡng thương. Trong rừng vừa thanh tĩnh thoải mái, vừa không cần bận tâm ánh mắt người khác nhìn vào, hoàn toàn tự do tự tại.Chọn một cánh rừng ưng ý để đáp xuống, anh đi tìm nơi tạm trú mới cho bản thân. Đi sâu vào trong rừng, anh liên tục quét trí nhớ của các loài động vật xung quanh, cuối cùng, anh thấy một nơi khá kín đáo, ít có loài động nào lui tới trong trí nhớ của một con cáo, anh vui vẻ thẳng tiến đến đó.

Đó là một cây lim cổ thụ, thân cây phải chục người ôm mới xuể, nó có một cái hốc cỡ vừa, cách đất tầm cm. Vị trí nó khuất, lại thêm những chiếc rễ ngoằn ngoèo trồi lên trên mặt đất như những con trăn thời tiền sử và vô tình che khuất lối vào nên hầu như chẳng có con vật nào biết cây lim này có cái hốc như vậy cả.

Vừa mới chui vào trong, hai mắt Hoàng Tiến hoa hết cả lên kèm theo một số phản ứng khác như miệng đắng, lưỡi khô, nghẹn ngào, không thốt nên lời, trái tim trong lồng ngực thì đập thình thịch rộn ràng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, da dẻ thì đỏ ửng, trong lòng ngập tràn cảm giác hưng phấn và linh hồn anh xuất hiện dao động.

Cái cảm giác này, Hoàng Tiến tuy chưa từng thử qua nhưng đã thấy qua, không ít là đằng khác, nó mang tên conditinhiu. Xuyên suốt cuộc đời gần nửa thế kỉ hoàn toàn độc thân của Hoàng Tiến, anh đã bị thồn không biết bao nhiêu bữa "cơm chó", từ trường học đến cơ quan, từ trong nhà ra ngoài ngõ, đâu đâu cũng có cái cảnh các cặp đôi chim chuột với nhau.

Thông qua quá trình quan sát một cách không tự nguyện, Hoàng Tiến nhận ra bản thân chẳng có rung động với bất kì ai cả, không một ai. Thế nên, một trong những mục đích tìm kiếm người đột biến của anh là tìm bạn đời, nhưng như đã thấy, mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Anh cũng từng thử đi xem mắt các thứ nhưng cũng chẳng có hiệu quả, điều này càng làm củng cố vững chắc kiếp độc thân của Hoàng Tiến , thôi thì yêu đương gì tầm này, ở đây chỉ có yêu thương gia đình mà thôi.

Mà về Việt Nam thì Hoàng Tiến cũng nào có thoát các tiết mục ghép đôi được khởi xướng bởi hai anh em đâu, và tất nhiên anh đi cho có lệ và lịch thiệp từ chối. Muốn tiến đến mối quan hệ bạn đời bền vững, Hoàng Tiến quan niệm, đầu tiên hai người cần phải là bạn, là người mà bên còn lại có thể hoàn toàn tự nguyện chia sẻ hết những tâm tư, những mối nhọc lòng và những gánh nặng người đó phải một mình chịu đựng. Hiển nhiên, Hoàng Tiến không có một người bạn nào có như thế.

Sở hữu sức mạnh siêu nhiên, là sự tồn tại có một không hai trên thế giới ấy, có khả năng di truyền lại siêu năng lực rất cao và đe dọa đến sự an toàn của gia đình nếu siêu năng lực bị phát hiện là những lý do mà Hoàng Tiến chẳng thể sẵn lòng nói ra cho người thân ruột thịt nhất, huống hồ là một người ngoài hay một người "bạn". Những mối ngổn ngang trong lòng ngăn cản anh yêu người khác, với anh, tình yêu đôi lứa chưa bao giờ là một sự lựa chọn. Quay trở lại với hốc cây, khi hai mắt Hoàng Tiến đã có thể nhìn được, đập vào mắt anh là một nam thanh niên trong tư thế tọa hóa.

Tiếp nối những cảm giác mới mẻ trước nay chưa từng có, nhìn thấy cảnh này, Hoàng Tiến càng thêm sửng sốt bởi cái cách cả cơ thể và linh hồn bản thân phản ứng như trên. Tất nhiên Hoàng Tiến không có sợ, mà là nhìn nhiều nên thấy... quen. Nhờ những tháng ngày lăn lộn cùng đoàn khảo cổ, anh thấy tận mắt và đích thân khai quật nhiều di hài, xác ướp hay chiêm ngưỡng các vị mạt-la viên tịch nhiều năm mà vẫn "nguyên vẹn như một người còn sống", thế mà còn không quen thì thế nào mới gọi là quen?

Một điều khác khiến anh bối rối là sự dao động đến từ linh hồn, nó thường chỉ xuất hiện trong lúc anh có những phút giây thực sự hạnh phúc bên người thân, anh chưa từng ghi nhận trường hợp nó xảy ra rung động với "vật chết" cả. Thế nhưng những rung động đều đặn đến từ sâu trong linh hồn Hoàng Tiến thì lại phản bác điều đó. Cái cảm xúc rạo rực này, nó như thể muốn hét lên nó không có nhầm lẫn gì hết, người bạn đời của anh đang ở đây, nếu giờ mà không mau nắm chắc cơ hội thì "còn gì nữa đâu mà khóc với sầu" và "còn cái nịt".

Mờ mịt nhìn về phía di hài, Hoàng Tiến giờ này mới có dịp nhìn kĩ hơn ngoại hình của người thanh niên. Đây là một nam thanh niên điển trai với làn da lúa mạch, cậu có khuôn mặt tiệm cận tỉ lệ vàng với trán cao, mày rậm, mũi dọc dừa, môi dày vừa phải, gương mặt đầy đặn. Mái tóc đen dài, mượt như nhung, được đơn giản vuốt ngược ra sau. Trên người cậu là một bộ áo gấm trực lĩnh màu xanh lục bảo ôm gọn cơ thể, vừa sang trọng vừa tôn lên dáng người của người thanh niên, ừm, mặc lót trong là viên lĩnh đơn y trắng. Và cả cái cách cậu ngồi đó, thực sự, thực sự chẳng khác nào một bức tượng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Sau một lúc quan sát, Hoàng Tiến nhận ra có lẽ anh đã hiểu nhầm thông điệp của linh hồn rồi. Linh hồn anh đang cộng hưởng với một thứ gì đó mang bản chất có sự sống chứ không phải với "vật chết" mang tên di hài trước mặt. Anh đánh bạo bước lại gần, càng đến gần, anh càng thấy linh hồn bản kích động hơn, hay cụ thể hơn, linh hồn Hoàng Tiến xảy ra phản ứng với một vật phía sau lớp áo của di hài này. Hoàng Tiến kiểu: tôi năm nay gần tuổi mà chưa gặp cái trường hợp nào như này. Rối rắm một lúc lâu, thôi thì, đâm lao phải theo lao, anh hít vào một hơi thật sâu rồi đánh bạo thò tay vào trong ngực bộ di hài lấy vật đó ra, lòng thì liên tục mặc niệm: "Xin lỗi, đã quấy rầy rồi."

Sau khi lôi vật đó ra, Hoàng Tiến ngạc nhiên khi thấy nó là một bức tượng ngọc lục bảo sáng màu, tone sur tone với bộ quần áo cậu thanh niên. Vật này không lớn, dài khoảng cm, độ dày khoảng cm, bề ngang tầm cm, được chạm khắc tinh xảo, giống hệt ngoại hình của cậu thanh niên. Điểm nổi bật của nó không chỉ đến từ thần thái ngút ngàn đi kèm sự bất phàm tỏa ra trong tư thế thiền định, mà còn từ một vết nứt xấp xỉ cm ở phần ngực bụng. Vết nứt đó đang có xu hướng không ngừng mở rộng, chính những khe nứt giải phóng ra một loại sóng cộng hưởng với linh hồn anh.

Ngắm nghía tượng ngọc trên tay, Hoàng Tiến chợt khựng lại rồi trợn tròn mắt trước giả thiết lóe lên trong đầu, thứ phát cộng hưởng với linh hồn anh là một thứ gì đó giống linh hồn và miếng ngọc hình người này có tác dụng như một vật chứa. Để kiểm chứng, anh lập tức xuất hồn rồi vận dụng tối đa năng lực ngoại cảm bao quanh tượng ngọc. Sau khi tỉ mỉ dùng linh hồn bản thân cảm nhận, anh quả thực thấy linh hồn cậu thanh niên trong đấy, linh hồn này đang chìm trong trạng thái ngủ sâu. Tượng ngọc hẳn là một pháp bảo có khả năng che chắn rất mạnh, nếu không nhờ năng lực ngoại cảm mạnh mẽ của Hoàng Tiến, chắc khó ai có thể nghĩ tượng ngọc nhìn chẳng có tác dụng gì ngoài trang trí này có thể chứa đựng linh hồn.

Qua một quãng thời gian ngắn nghiên cứu, Hoàng Tiến đi đến các kết luận sau. Thứ nhất, linh hồn bên trong, phải gọi là thần hồn, bị thương rất nghiêm trọng, vị trí vết thương trên thần hồn trùng với vị trí trên tượng ngọc, nói cách khác, đây là một loại pháp bảo có khả năng mô phỏng lại vị trí vết thương của thần hồn. Thứ hai, thứ sóng tràn ra cộng hưởng với linh hồn Hoàng Tiến chính là những mảnh vụn của thần hồn bên trong. Những mảnh nhỏ này đang không ngừng nứt ra với tốc độ ngày càng tăng, phạm vi vết rách trên thần hồn ngày càng lan rộng. Điều cuối cùng, khi vết nứt hoàn toàn phá hỏng tượng ngọc, thần hồn cậu ấy sẽ hoàn toàn tan biến. Dựa theo tính toán của Hoàng Tiến, vết nứt bắt đầu xuất hiện trên tượng ngọc vào khoảng năm trước và sau khoảng ngày nữa, thần hồn này sẽ tiêu hao đến mức không thể cứu chữa được nữa.

Thấy vậy, Hoàng Tiến chẳng thể nào làm ngơ. Trước những cảm xúc dữ dội đầy mới mẻ từ linh hồn, rất có thể, đây chính là người bạn đời của anh. Chữa trị cho cậu là điều anh phải làm. Tiến tự nhủ, là điều bắt buộc phải làm cho bằng được. Anh không chỉ luyến tiếc dư vị cảm xúc kia, mà cũng bởi chính anh khao khát được yêu, có được hạnh phúc. Để đạt được nó, dẫu đau đớn trầy da tróc vảy, cực khổ đến mức nào anh cũng sẵn lòng.

—----------------------------

Louis: Chả là đợt trước mình có vài lần thất hứa với các bạn độc giả, từ từ mình sẽ đăng bù nhé. (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) (づ ̄ ³ ̄)づ

------------------------------

Góc chú giải:

- Trang phục "bạn đời tương lai" của Hoàng Tiến trong chương này có kiểu dáng như ảnh minh họa nhé, áo trực lĩnh là loại áo cổ thăng nói chung.

Link:

- Áσ ɭóŧ: Tất nhiên không thể để chiếc cổ ấy hở tông hốc thế kia, dễ viêm họng lắm, nên áσ ɭóŧ sẽ kiểu như này:

(Ảnh lấy từ bài báo giới thiệu cấu trúc cơ bản của cổ phục việt, link bài viết cho bạn nào cảm thấy hứng thú: )

- Về mặt màu sắc, màu xanh lục bảo là sự pha trộn giữa màu lam(blue) và màu xanh lá cây(green) ở các tỉ lệ khác nhau, thế nên màu xanh lục bảo là khái niệm chung bao trùm rất nhiều màu sau đây:

Cre: "ProArtSupply - Tools for Procreate, Digital Planners, & Instagram" trên Pinterest.

- Nước da lúa mạch của chàng tu sĩ sẽ kiểu dư lày:

Link:

- Nên để tôn màu da khỏe khoắn, áo trực lĩnh sẽ có màu lục bảo trầm như này nhé:

Link:

Ps: Nhiều nước Châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng hiện nay đang chuyển dần sang chuộng đàn ông với một làn da sáng màu , nó được du nhập văn hóa từ các nước khác. Ở nước ta, từ làn da lúa mạch, làn da màu bánh mật đến làn da màu đồng, làn da ngăm,... đều bị quy đổi bằng cụm từ "làn da đen", vừa đáng buồn vừa đáng cười. Hãy luôn yêu thương cơ thể các bạn, mặc kệ những lời khen chê bên ngoài về nước da, màu da hay ngoại hình của bản thân, bạn nhé.

Ps: Thi thoảng phải chèn ảnh Pokemon kẻo mọi người bảo treo đầu dê bán thịt chó. Bye Bye.

-------------------------------------------

//.

Truyện Chữ Hay