Triệu Vô Cực nghe Võ Hoàng nói vậy thì trong lòng có chút bi thương, trầm mặc một lúc hắn đột nhiên như có hứng thú nói:
- Một ngàn năm nay ta vẫn nghĩ chúng ta tình như thủ túc, cuối cùng lại thành sinh tử đại địch, ta vẫn nghĩ hoài không ra, nhưng hôm nay nghe ngươi nói những lời này, ta đã hiểu được nguyên nhân thật sự!
- Hảo! Ngươi hiểu là tốt!
Lúc này Võ Hoàng đã khôi phục lại bình tĩnh, vừa rồi phát tiết một phen đã giúp hắn giải toả tất cả oán khí đã tích góp hơn một ngàn năm qua ra ngoài.
Nương theo một tia cảm tình nhân loại cuối cùng này tiêu thất, có thể nói Võ Hoàng lúc này đã chân chính trở thành ma.
Đột nhiên, Triệu Vô Cực tiếp tới hai bước, hai mắt nhìn thẳng Võ Hoàng, nhàn nhạt nói:
- Nói cho cùng tất cả mọi việc đều do nội tâm ngươi bị méo mó, có thể ta đã không hề cảm thụ được cảm giác của ngươi nhưng không ngờ ngươi lại biến thành bộ dáng như lúc này. Vẫn là câu nói trước kia: tất cả đều là người gieo gió gặt bão!
Dừng một chút, Triệu Vô Cực nói tiếp:
- Ngươi nói là ta đã biến ngươi thành như bây giờ, vậy thì hôm nay ta sẽ đích thân đem ngươi gạt bỏ.
- Ha ha ha!
Võ Hoàng cười giống như nghe được chuyện gì buồn cười nhất thế gian vậy, hắn dùng nhãn thần khinh miệt nhìn Triệu Vô Cực, lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng người cũng xứng sao? Không ngại nói cho ngươi biết, trong khoảnh khắc ta tiến vào Tứ diệu tháp đã giết chết ma vật kia!
- Cái gì?
Triệu Vô Cực nghe vậy thì sửng sốt thốt lên.
Đám người Hàn Phong ở phía sau cũng giật mình kinh hãi.
- Sao có thể? Ma vật kia làm sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?
Phản ứng mạnh nhất chính là Mộ Tuyết, lời Võ Hoàng nói đả kích nàng quá lớn, khiến nàng nhất thời trong đầu trống rỗng.Võ Hoàng thấy phản ứng của mọi người thì khinh thường cười nói:
- Hừ! Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì, lúc trước các ngươi nghĩ là ta sẽ phóng thích đầu ma vật kia, mượn tay nó tiêu diệt các ngươi đúng không?
Dừng một chút, Võ Hoàng nói tiếp:
- Các ngươi cũng quá coi thường Võ Hoàng ta rồi. Nếu chỉ đơn giản muốn phóng thích đầu ma vật kia ta có rất nhiều phương pháp căn bản không cần cái gì Tứ diệu thạch. Không ngại nói tiếp cho các ngươi biết, mục đích chính của ta chính là muốn dung hợp lực lượng của đầu ma vật kia để giúp ta đột phá bình cảnh Thiên giai bát phẩm.
Nói tới đây, thân thể Võ Hoàng hởi đổ về phía trước, một đạo khí tức bá đạo trong nháy mắt bao phủ toàn trường, ép mọi người gần như thở không nổi.
- Ngay vừa nãy ta đã thành công tiến vào Thiên giai cửu phẩm! Thiên hạ này ngày sau sẽ là thiên hạ của Võ Hoàng ta! Nếu có người nào dám phản kháng, thì chỉ có một con đường … CHẾT!
Thanh âm của Võ Hoàng giống như từ Cửu U vạn trượng vọng lại.
Nhưng so với những lời này thì bốn chữ Thiên giai cửu phẩm trong lời Võ Hoàng càng khiến đám Hàn Phong khiếp sợ hơn.
"Thiên giai cửu phẩm!"
Đây chính là tồn tại trong truyền thuyết, mọi người đều biết một điều là nếu ai có thể tiến vào Thiên giai cửu phẩm thì người đó chính là thần trên mảnh đại lục này!
Nhưng bất hạnh là người đó lúc này lại chính là Võ Hoàng, nếu gọi hắn là thần thì cái tên Huỷ Diệt thần có lẽ là hợp với hắn nhất.
Lúc này Hàn Phong cũng đã hiểu tại sao lúc nãy chỉ bằng một cái liếc mắt của Võ Hoàng mà đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Trừ giải thích Võ Hoàng là Thiên giai cửu phẩm ra, không còn giải thích nào hợp lý hơn cả!
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.
Võ Hoàng lại có thể điên cuồng như vậy, ẩn nhẫn lâu như thế cuối cùng bày ra mục đích không ai có thể ngờ tới được.
Tuy rằng thân là sinh tử cừu địch nhưng đám Hàn Phong vẫn rất bội phục Võ Hoàng.
Chẳng qua bội phục thì bội phục, cũng không có nghĩa là Võ Hoàng sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Tuy Thiên giai cửu phẩm khiến da đầu mọi người tê dại nhưng đám người Hàn Phong cũng không có lý do để lui lại.
Tình hình trước mắt chỉ có thể đánh một trận.
Trước sau đều là chết vậy thì không bằng đánh một trận cho thống khoái.
Có thể giao thủ với cao thủ Thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết thì có chết cũng thoả mãn.
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Trác Minh hô to một tiếng:
- Toàn bộ những người đạt tới Thiên giai nghe đây, lúc này chúng ta đã không còn đường lùi nữa, hôm nay nếu không thể đánh bại người trước mắt thì chờ đợi chúng ta cũng chỉ có một con đường chết. Đã như vậy, tại sao mọi người không cùng thẳng tay một lần?
Mọi người nghe vậy thì nhất thời bình tĩnh lại.
Dù sao người có thể đạt tới Thiên giai không ai không từng trải, tự nhiên không thể khiếp đảm giống người thường được.
Vì vậy, dưới đề nghị của Trác Minh, mọi người cơ hồi đồng thời phát ra chiến ý càng cường đại hơn trước.
Võ Hoàng khinh miệt nhìn đám người không biết sống chết trước mặt một thoáng rồi mở miệng nói:
- Toàn bộ Võ Hoàng điện nghe lệnh, không có lệnh của ta, ai cũng không được manh động. Hôm nay ta muốn cho những tên ngu xuẩn trước mặt biết cái gì gọi là Thiên giai cửu phẩm.
Hàn Phong liếc nhìn Triệu Vô Cực và Hư Không, lúc này trong Liên minh tu vi của ba người là tối cao. Trong tình huống đối mặt với địch nhân hầu như vô pháp địch lại như lúc này thì tụa hồ chỉ có thể dựa vào liên thủ của ba người.
Như vậy may ra còn có một đường sinh cơ, còn những người còn lại tuy tràn ngập chiến ý nhưng ở trong mắt cường giả Thiên giai cửu phẩm thì thực lực của những người này còn không đủ để nhét răng.
Triệu Vô Cực và Hư Không bắt gặp ánh mắt của Hàn Phong thì cũng hiểu được đạo lý trong đó.
Vì vậy ba người đồng thời gật đầu, tuy ở chung không lâu nhưng lại rất ăn ý.
Ba đạo khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt đồng thời xuất hiện.
Không thể không nói khí tức ba người liên thủ mơ hồ có thể đối kháng với lực lượng của Võ Hoàng.
Chẳng qua đối với hành động của ba người, Võ Hoàng xem như không thấy. Hay nói cách khác là hắn căn bản không đem lực lượng của ba người để trong lòng.
Thân hình hắn khẽ động, xuất ra một quyền, tử khí mãnh liệt cuộn trào hoá thành một bàn tay thật lớn hung hăng phách về phía ba người.
Ba người Hàn Phong cảm thụ được khí tức khủng bố từ bàn tay kia thì trong lòng cả kinh, thân hình nhanh chóng động hướng về ba hướng khác nhau tránh né.
Nhưng mà công kích của Thiên giai cửu phẩm dễ dàng tránh né như vậy sao?
Võ Hoàng thờ ơ cười, không thấy hắn có bất luận động tác nào khác nhưng bà tay khổng lồ trên không trung như có linh tính tự động phân thành ba truy theo ba người.
Thế công của Võ Hoàng cực nhanh, mặc dù Hàn Phong là người có tốc độ nhanh nhất trong ba người cũng vô pháp né tránh chứ đừng nói hai người Triệu Vô Cực và Hư Không.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Ba âm thanh nặng nề vang lên, ba người Hàn Phong căn bản không thể chống đỡ thế công của Võ Hoàng, vô tận tử khí áp thẳng vào thân thể ba người ép ba người thẳng xuống mặt đất.
Hàn Phong cảm giác thân thể như vỡ vụn tới nơi.
- Lực lượng thật là khủng khiếp!
Hàn Phong thầm nghĩ.
Trong lòng Hàn Phong lúc này cũng dâng lên cảm giác vô lực, nếu như lúc trước hắn vẫn còn ôm một tia huyễn tưởng thì một chưởng tuỳ ý vừa rồi của Võ Hoàng đã trực tiếp đập nát cái huyễn tưởng của hắn.
Trong lòng hắn lúc này chỉ còn có sự tuyệt vọng.
Ngay cả Hàn Phong còn có suy nghĩ như vậy thì đừng nói những người khác.
Những đệ tử Liên minh ở phía sau nhìn thấy ba người cực mạnh bên mình vừa đối mặt đã bị một chưởng hời hợt của Võ Hoàng đánh nằm bẹp dưới đất sinh tử bất minh thì trong lòng càng lạnh lẽo, có người còn không khống chế được ma hai chân run rẩy.