Ngạo Thị Thiên Địa

chương 437: xuất thủ giáo huấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chẳng qua hắn không biết được thân phận của Hàn Phong. Mà đối với hai tông môn này thì Hàn Phong cũng hiểu biết dõ ràng. Chẳng qua bởi vì quan hệ với Địa Vực. Huyền Thiên tông cũng không có biểu hiện gì cho nên cũng không có giao tình.

Vả lại thế lực của Huyền Thiên tông hiện nay cùng với thực lực của Hàn Phong cũng không có sợ hai tông môn này. Tự nhiên cũng sẽ không để ý tới sự uy hiếp của hai tông môn.

Chẳng qua Hàn Phong cũng không muốn tìm lấy phiền phức vào thân. Vì vậy mà khi nghe thấy Sở Nam nói như vậy thì mi đầu không khỏi nhíu lại nhàn nhạt nói:

- Ta mặc kệ các ngươi là người của tông môn nào. Đối với ta mà nói thì đều giống nhau cả thôi. Ta cũng muốn nói với các ngươi một câu. Ta cùng với các ngươi cũng không có giao tình gì, cho nên các vị xin cứ tự nhiên!

Hàn Phong cũng không thèm để ý tới những người này nữa mà trực tiếp mang theo Lâm Phỉ Vân và những đệ tử khác đang chờ ly khai.

Mà câu nói này của Hàn Phong thực sự khiến cho Sở Nam trở nên vô cùng khó xử.

Chẳng qua những người ở đăng sau nghe thấy Hàn Phong không coi Thanh Thuỷ tông vào trong mắt, cùng với thái độ của hắn thì trong lòng bọn họ cũng cảm thấy giận giữ.

Nguyên bản những người này vốn ở đằng sau Sở Nam đều là những thanh niên trẻ tuổi, nhìn thấy Hàn Phong không có để ý tới bọn họ rời đi. Cũng không chờ mọi người phản ứng một thanh niên trực tiếp tiến lên định chụp vào vai Hàn Phong, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử cuồng vọng, dĩ nhiên lại miệt thị Thanh Thuỷ tông của chúng ta. Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì không thể ly khai nơi này.

Đằng sau những người này, thường ngày trong tông môn đều là những người vô cùng nổi bật. Trong lòng tự nhiên đều tồn tại một phen ngạo khí.

Tuy rằng lần này xuất môn đều được sự phân phó của trưởng bối phải lặng lẽ hành sự. Những thế lực tham gia Thiên Thánh đại hội này vô cùng rắc rối và phức tạp. Không nên nhất thời lỗ mãng mà rước lấy phiền phức.Bất quá Hàn Phong hiển nhiên từ đầu đến giờ vẫn không nể tình, cùng với việc hắn khong coi nữ tử mà bọn họ coi trọng ra gì thì cũng đủ để kích thích những thanh niên đầy nhiệt huyết này. Nhất thời bọn hắn cũng không có để lời dặn của trưởng bối ở trong đầu.

Nhất là thanh niên xuất thủ, trong lòng đối với Hàn Phong vô cùng tức giận với việc Hàn Phong bất kinh với tông môn của mình. Hơn nữa bọn họ ở trước mặt Tô Chỉ Ngọc cũng muốn biểu hiện một phen.

Lúc trước bị Sở Nam là ngoại nhân cướp đoạt một bước cho nên bây giờ hắn tự nhiên muốn ở trước mặt Hàn Phong ra oai. Như vậy có thể chiếm được chút ít hảo cảm của Tô Chỉ Ngọc.

Thanh niên này về điểm cẩn thận thì có thể nói là rất khác nhưng thực lực của Hàn Phong hiện tại thì những người như bọn hắn không thể động vào.

Ở phía sau truyền đến một cỗ khí tức yếu ớt, Hàn Phong thậm chí còn không có thèm quay đầu lại, chẳng qua khí tức trên người hắn đột nhiên bạo khỏi. Ngay sau đó một đạo đấu khí mà mắt thường rất khó có thể nhìn thấy từ trong tay ảo của Hàn Phong phóng ra ngoài bắn trúng thanh niên kia.

- Ui a!

Một tiếng kêu thảm vang lên, thanh niên kia không thể nào không chế được thân thể thối lui ra sau vài bước rồi lảo đảo ngã xuống đất.

Mọi người hướng hắn nhìn này thì thanh niên kia có biểu tình vặn vẹo khó chịu, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được. Một dòng máu tươi từ khoé miệng của hắn chảy xuống, đồng thời cánh tay của hắn bị không ngừng truyền đến những tia khí lạnh khó chịu.

Ai cũng không nghĩ tới thanh niên kia vốn muốn xuất thủ đả thương người mà trong chớp mắt lại mạc danh diệu kỳ thụ thương không nhẹ té nhào trên mặt đất.

Tô Chỉ Ngọc ở gần nhất, mặc dù không thể nào xác định được nhưng nàng hoài nghi thanh niên này thụ thương dường như là do Hàn Phong người không cho nàng mặt mũi gây nên.

Đôi mắt nàng không khỏi nhìn về phía Hàn Phong nghi hoặc.

Người thanh niên bị thụ thương kia chính là đồng môn đệ tử với Tô Chỉ Ngọc, thực lực của hắn là Nhân giai thất phẩm cũng là một trong những đệ tử tham gia Thiên Thánh đại hội lần này.

Mà thực lưc của Tô Chỉ Ngọc cao hơn hắn một cấp chính là Nhân giai bát phẩm.

Có thể thấy được Tô Chỉ Ngọc không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà ngay cả thực lực cũng rất xuất chúng. Cho nên những nữ tử như nàng tự nhiên được nhiều người theo đuổi.

Mà nam tử kia tên là Thi Hạo cũng nằm trong số đó. Tuy rằng thường ngày đối với việc Thi Hạo hay lấy lòng mình mà cảm thấy chán ghét. Thế nhưng lần này xuất môn chính là đại diện cho Thanh Thuỷ tông.

Hôm nay lại bị người khác đả thương, chuyện liên quan đến mặt mũi của tông môn, Tô Chỉ Ngọc phải đứng ra, hướng về phía Hàn Phong lạnh giọng nói:

- Bằng hữu, chúng ta bất quá chỉ là cùng với ngươi thương lượng. Ngươi lại xuất thủ đả thương người. Như vậy có thể xem là coi thường Thanh Thuỷ tông của chúng ta hay không.

Tô Chỉ Ngọc nói đến đây thì trong lòng cũng cảm thấy buồn bực. Vừa rồi Hàn Phong đả thương Thi Hạo là một Nhân giai thất phẩm một cách mạch danh diệu kỳ. Cho dù là bản thân của Tô Chỉ Ngọc nàng cũng không thể làm được như vậy.

Nhưng Hàn Phong trước mắt lại có thể làm được. Nói như vạy không phải thanh niên này có thực lực vượt xa đam người bọn họ ở đây hay sao?

Trong lòng mặc dù đối với thực lực của Hàn Phong có chút kinh ngạc nhưng Tô Chỉ Ngọc cũng không có sợ. Dù sao thì ở đây cũng có rất nhiều người. Nàng không cho rằng Hàn Phong sẽ dám xuất thủ lung tung. Mà nàng chẳng qua chỉ là muốn thay đồng môn đòi lại công bằng mà thôi.

Chẳng qua Hàn Phong cũng không muốn cùng với những người này dâu dưa, chỉ lãnh đạm cười nói:

- Nếu như vừa rồi ta không ra tay thì chẳng phải bị hắn gây thương tích hay sao. Lẽ nào người của Thanh Thuỷ tông có thể xuất thủ đả thương người mà không cho phép ta xuất thủ phản kích?

- Này… Ta thừa nhận vừa rồi hắn xuất thủ là có chút lỗ mãng, nhưng cũng là bởi vì thái độ của bằng hữu khiến hắn tức giận. Nhưng bằng hữu xuất thủ tàn nhẫn như vậy, việc này không thể cho qua!

Tô Chỉ Ngọc bị Hàn Phong hỏi ngược lại cũng không nói ta lời. Nhưng nàng cũng phản ứng thật nhanh, đáp lại câu hỏi của Hàn Phong.

Hàn Phong cũng không có tức giận mà chỉ mỉm cười nói:

- Nếu muốn đả thương người thì dĩ nhiên cũng phải chuẩn bị tinh thần bị người đả thương. Chỉ trách hắn tài nghệ không bằng người, như thế nào lại trách ta. Ta đã cảnh cảnh cáo các ngươi không nên quấy rầy chúng ta. Ta là người có tính tình tốt, một khi làm ta tức giận thì ta mặc kệ các ngươi là ai, lúc đó thì tự nhận lấy hậu quả hậu quá!

Hàn Phong nói như vậy không thể nghi ngờ là vô cùng bừa bãi.

Đương nhiên, Hàn Phong cũng không có cảm thấy lời nói của hắn bừa bãi chút nào. Lúc trước hắn xác thực đã cảnh cáo những người này. Chẳng qua những người này lại cố tình dây dưa với hắn. Hàn Phong tự nhiên cũng không cần phải khách khí. Hơn nữa với thực lực của hắn cũng không cần phải nói nhiều.

Chẳng qua lời nói của Hàn Phong đối với Tô Chỉ Nhược và Sở Nam thì vô cùng chói tau. Vài tên thanh niên tương đối xung động. Không thể kìm nén nổi tâm tình liền nhảy ra. Đói với việc Hàn Phong khinh thường bọn họ thì những người trẻ tuổi có tâm cao khí ngạo này thì bất mãn vô cùng.

Mà Sở Nam đứng một bên cũng không nói chen vào. Lúc này nghe được Hàn phong nói vậy thì cũng cảm thấy bất mãn. Trước kia hắn vẫn biểu hiện bộ dáng ôn hoà tươi cười, đến lúc này cũng phải tức giận nhìn Hàn Phong là lạnh giọng nói:

- Ngươi cần phải có trách nhiệm đối với những lời nói của mình. Tuy rằng Thiên Nhất các và Thanh Thuỷ tông không thể nào so với Tứ Diệu các và Thiên Thánh cốc. Nhưng không thể bất cứ ai cũng có thể đơn giản vũ nhục.

Truyện Chữ Hay