Ngạo Thị Thiên Địa

chương 435: trước khi đến thiên thánh cốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Phỉ Vân tuy rằng biết được thực lực của mình không thể nào đánh lại được với Mạnh Hùng nhưng lại không nghĩ được bản thân dĩ nhiên lại bị bại nhanh như vậy. Phải biết rằng Mạnh Hùng cũng mới chỉ xuất ra ba thành thực lực mà thôi.

Nhưng chỉ cần ba thành thực lực cũng đã có thể đơn giản đánh bại được bản thân mình, điều này không khỏi khiến cho Lâm Phỉ Vân cảm thấy uể oải, khuôn mặt cũng xị ra.

Mạnh Hùng thấy thế, tiến lên mấy bước cầm lấy thanh đoản kiếm đưa cho Lâm Phỉ Vân, tiện thể cũng nhẹ giọng an ủi nào:

- Vân nhi sư muội, không cần phải ảo não như vậy. Nên tin tưởng vào thực lực của mình, những đệ tử lúc trước lên đài cũng không có ai bức được ta phải dùng ba thành thực lực đâu.

Lâm Phỉ Vân nghe vậy thì cũng không có khá hơn, ánh mắt vẫn chán nản nhìn Mạnh Hùng, tiếp nhận lại thanh đoản kiếm từ trên tay Mạnh Hùng, rồi sau đó xuống đài ly khia.

Nhìn thấy Lâm Phỉ Vân như vậy, Mạnh Hùng cũng phải phiền muộn đến nhức đầu. Hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.

Trông thấy Lâm Phỉ Vân chán nản ly khia, Tiêu Linh ngồi trên khán đài quan khán cũng có chút lo lắng nói:

- Nha đầu dường như bị đả kích không ít, muội qua xem nàng như thế nào!

Bất quá Tiêu Linh vừa mới đứng dây thì lại bị Hàn Phong ngăn lại rồi nhẹ nhàng nói:

- Không có việc gì. Nên để bản thân nàng hảo hảo suy nghĩ một chút. Mấy năm nay nàng được cưng chiều quá sinh hư. Lần này hãy để Phỉ Vân tự mình ngẫm nghĩ lại. Hôm nay Vân nhi thua bởi Mạnh Hùng cũng không phải là một chuyện xấu, chỉ cần có thể tỉnh ngộ thì sau này mới không có chịu thua thiệt bởi người ngoài.

Tiêu Linh ý thức được lời nói của Hàn Phong cũng có ý nghĩa nên cũng ngồi xuống không đi nữa.

Bởi vì thực lực của Lâm Phỉ Vân ở trong hàng ngũ đệ tử đồng lứa đứng đầu cho nên khi nàng lên sân thi đấu thì đại bộ phận các đệ tử khác cũng đã hoàn tất được khảo hạch.

Vì vậy mà không lâu sau thì đại hội giao lưu thi đấu của Huyền Thiên tông lần này cũng đã kết thúc.

Lúc này cũng chỉ còn chờ nhóm người Huyền Cở Tử thống kê lại biểu hiện của các đệ tử, rồi tuyển chọn ra mười người xuất sắc nhất đại diện cho Huyền Thiên tông tham gia đại hội lần này.

Sau khi đại hội chấm dứt thì Hàn Phong và Tiêu Linh cũng không nói lại lời nào với Huyền Cơ Tử mà lặng lẽ rời đến sau núi Tử Trúc Lâm.

Đi tới Tử Trúc Lâm, Hàn Phong liếc mắt một cái đã thấy được một đạo thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn trốn ở đằng sau một khóm trúc.

Hàn Phong chạm rãi bước đến trước thân ảnh. Thân ảnh kia ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phong rồi ngồi dịch qua một bên rồi quay mặt đi không để ý tới hắn. Hàn Phong trông vậy thì cảm thấy giống như hai hài tử đang chơi đùa với nhau mà Lâm Phỉ Vân thì đang hờn dỗi. Hắn không khỏi cười rộ lên rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. Đồng thời cũng giơ tay vuốt mái tóc đen tuyền của nàng vừa cười vừa nói:

- Thế nào! Lớn như vậy rồi mà vẫn còn giống như tiểu hài tử sao?

- Hừ! Muội đang khổ sở như vậy mà sư huynh còn đến trêu đùa! Huynh thật là đáng ghét!

Lâm Phỉ Vân nghe vậy thì chu mỏ lên hờn dỗi nói.

Hàn Phong cũng không có khuyên bảo gì nàng mà chỉ nhẹ nhàng nói:

- Huynh tới để nói cho muội biết. Lần này muội nằm trong nhóm mười người đại diện cho tông môn tham dự đại hội Thiên Thánh lần này. Qua một tháng nữa ta sẽ mang mọi người tới Thiên Thánh cốc.

Bất quá biểu tình của Lâm Phỉ Vân không có hăng hái, nàng chỉ thì thào nói:

- Ta biểu hiện kém cỏi như vậy, tông chủ sao còn cử ta tham gia?

Hàn Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy sự thất vọng thì trong lòng cũng cảm thấy không vui, vì vậy cũng không thể làm gì khác hơn là thán khí nói:

- Vân nhi. Huynh thường ngày bất cứ chuyện gì cũng đều theo ý ngươi, cũng đã làm cho ngươi có tính ỷ lại. Điều đó không tốt chút nào cả. Huynh hi vọng muội có thể tự lực bản thân mà đứng lên. Lần này tông chủ nếu đã chọn ngươi chính là có kỳ vọng vào ngươi. Lẽ nào ngươi lại không có tự tin vào thực lực của bản thân mình, phụ sự kỳ vọng của tông chủ sao? Nếu như vậy thì ta sẽ đến gặp tông chủ nói rõ để hắn thay người khác vào thế vị trí của ngươi.

Hàn Phong nói xong câu cuối thì ngữ khí cũng trở lên cực kỳ nghiêm khắc.

Mà Lâm Phỉ Vân cũng là lần đầu tiên thấy Hàn Phong nghiêm khắc giáo huấn nàng, nhưng nàng cũng không tức giận mà ngược lại đối với những lời nói của Hàn Phong khiến cho tinh thần vốn đang sa sút trong nháy mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Nàng lại nghe được Hàn Phong có ý muốn đề nghị tông chủ thay người khác vào vị trí của nàng không khỏi nhảy dựng lên vội vã cầm lấy tay Hàn Phong gấp giọng nói:

- Sư huynh, ta sẽ nỗ lực nhất định sẽ không làm cho tông chủ thất vọng! Ngươi không nên kêu người thay người khác vào vị trí của ta.

Thấy Vân nhi gấp gáp như vậy, Hàn Phong cũng nhoẻn miệng cười. Trong lòng cảm thấy vui mừng.

Huyền Thiên tông giao lưu tỷ thí đại hội cũng đã kết thúc được mười ngày. Mà Triệu Vô Cực vốn ly khai Huyền Thiên tông đã nhiều ngày cũng đã trở về.

Lân này Triệu Vô Cực chạy ra ngoài cũng không biết nguyên nhân của hắn là gì mà ngay cả Tiểu Bạch cũng bị hắn lôi ra ngoài.

Càng kỳ quái hơn là Tiểu Bạch luôn chỉ nghe lời của Hàn Phong cũng đáp ứng yêu cầu của Triệu Vô Cực.

Mà cũng không biết Triệu Vô Cực dùng biện pháp gì mà có thể khiến Tiểu Bạch luôn luôn đối với hắn xa cách cuối cùng lại theo hắn ra ngoài như vậy.

Bất quá cho dù Hàn Phong có hỏi thăm như vậy thì Triệu Vô Cực đối với lần ra ngoài này cũng không có hé ra bất kỳ lời nào, thần thần bí bí ly khai.

Với lại Hàn Phong cũng không thể quá quan tâm nên cũng chỉ có thể tạm thời không để ý tới.

Mà lần này Triệu Vô Cực trở về cũng chỉ nghỉ lại có vài ngày rồi lại lần thứ hai mang theo Tiểu Bạch vội vã dời đi. Dường như Huyền Thiên tông chỉ là một nhà trọ trong mắt hắn.

Đối với những hành động thần bí của Triệu Vô Cực, Hàn Phong cũng không thể trách cứ mà hắn cũng không thèm để ý tới.

Kỳ thực trong một năm nay Triệu Vô Cực tuy ở lại trong Huyền Thiên tông không có mấy ngày nhưng phàm là những lúc nào hắn ở lại thì đều tìm cở hội cùng với Hàn Phong tham khảo tâm pháp .

Hai người đều tu luyện cùng một loại tâm pháp, mà Triệu Vô Cực là mộ Thiên giai bát phẩm cường giả, những lý giải của hắn đối với người đã sáng tạo ra Ngạo Thị Thiên Đụa bí quyết này thì Hàn Phòng không thể nào sao sánh được.

Mà khi hai người trong khi giao lưu với nhau thì hiểu biết của Hàn Phong đối với càng thêm tỉ mỉ, càng lúc càng gần tiếp cận được đến điểm mấu chốt, ý nghĩa sâu xa của tâm pháp.

Trước kia hắn cũng chỉ có thể hiểu được một ít nhưng từ khi được Triệu Vô Cực nhắc nhở thì cũng đã bắt đầu coi trọng nó. Do đó mà thời gian vận hành đấu khí của hắn so với trước kia đã nhanh nay lại càng nhanh hơn.

Đối với tu vi hiện tại của hai người thì một cải tiến nho nhỏ này chính là một ảnh hưởng vô cùng to lớn. Cho nên có được sự trợ giúp của Triệu Vô Cực thì đấu khí của Hàn Phong tuy không có tinh tiến nhiều lắm nhưng tổng thể cũng là tiến bộ không ít.

Rất nhanh ngày diễn ra Thiên Thánh đại hội càng lúc càng gần.

Hàn Phong lần này là người dẫn đầu Huyền Thiên tông, dẫn dắt chúng đệ tử đến Thiên Thánh cốc. Hôm nay, Huyền Cơ Tử đến tìm hắn tỉ mỉ phân phó tất cả mọi công việc, sau đó hướng tới mười danh đệ tử đại diện cho Huyền Thiên tông cổ vũ một phen.

Sau đó tất cả đệ tử còn lại của Huyền Thiên tông đều nhìn mười người đại diện cho tông môn với ánh mắt ước ao mà Huyền Cơ Tử và mấy vị trưởng lão cũng rất mong chờ vào biểu hiện của mười đệ tử này trong lần tổ chức Thiên Thánh đại hội này. Hàn Phong sau khi nói lời từ biệt thì dẫn theo mười danh đệ tử ly khai Huyền Thiên tông, hướng tới Thiên Thanh cốc xuất phát.

Với thực lực của Hàn Phong hiện nay tự nhiên có thể bảo hộ được những đệ tử này một cách an toàn. Vì vậy mà Huyền Thiên tông cũng không có phái thêm người nào nữa.

Vốn Hàn Phong muốn mang Tiêu Linh cùng đi theo nhưng Tiêu Linh lại lo lắng để Trầm Ngọc ở lại tông môn một mình không hay nên quyết định ở lại chiếu cho cho nàng.

Hàn Phong đối với ý tứ của Tiêu Linh tự nhiên không có nói gì. Chẳng qua cũng an ủi nàng không nên quá lo lắng, phải chú ý giữ gìn bản thân. Sau đó hắn cũng không có nhiều lời mà dẫn chúng đệ tử ly khai.

Nhưng Lâm Nguyệt sư phụ bởi vì lần Thiên Thánh đại hội này có Lâm Phỉ Vân tham ra dự thi. Mà đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phỉ Vân rời xa nàng.

Đối với Lâm Phỉ Vân mà nói thì Lâm Nguyệt chính là sư phó của nàng nhưng trong lòng Phỉ Vân thì Lâm Nguyệt giống như mẫu thân của nàng. Mặc dù Lâm Nguyệt vẫn còn trẻ tuổi nhìn qua so với Tiêu Linh cũng không lớn hơn bao nhiêu. Nhưng từ nhỏ Lâm Phỉ Vân đã được Lâm Nguyệt chiếu cỗ nên nàng đối với Lâm Nguyệt quấn quýt si mê cực độ. Thậm chí so với Hàn Phong chỉ có hơn chứ không kém.

Mà Lâm Nguyệt cũng vô cùng cưng chiều Phỉ Vân. Chỉ cần không có đụng chạm đến môn quy thì Lâm Nguyệt cũng nhất nhất thoả mãn nàng. Mà nhiều năm qua Lâm Phỉ Vân luôn luôn ỷ lại cho nên lần này tiểu nha đầu ly khai không khỏi khiến cho Lâm Nguyệt lo lắng không ngớt.

Cho nên trước khi ly khai, Lâm Nguyệt đã kéo Hàn Phong đến nói chuyện, phân phó cả ngày trời.

Đại khái là muốn hắn ở bên ngoài chú ý đến tiểu sư muội một chút, ngàn vạn lần không được để cho nàng phải chịu bất cứ uỷ khuất nào, cũng không được để cho nàng đắc ý quá mức.

Nói chung từ đâu đến cuối Lâm Nguyệt nhắc đi nhắc lại không dưới mười lần khiến cho lỗ tai của Hàn Phong nghe đến phát chán. Mà Lâm Nguyệt cũng chưa chịu dừng lại.

Điều này khiến cho Hàn Phong chỉ còn biết cười khổ không ngớt, hắn thật chưa từng phát hiện ra sư phụ từ lúc nào lại trở nên lải nhải như vậy.

Bất quá, Hàn Phong cũng biết đây là bởi vì nàng quá mức khẩn trương, quá quan tâm tới Lâm Phỉ Vân.

Cuối cùng hàn Phong cũng không thể làm gì khác ngoài việc cam đoan sẽ không để cho sư muội của mình phải chịu nửa điểm uỷ khuất. Đến lúc này Lâm Nguyệt mới chịu để Hàn Phong ly khai.

Chẳng qua Tiêu Linh và Phỉ Vân từ xa thấy được bộ dáng chật vật của Hàn phong cũng cười thầm không ngớt.

- Sư huynh, người đang nghĩ gì vậy?

Thanh âm thanh thuý của Lâm Phỉ Vân truyề vào lỗ tai của Hàn Phong khiến cho dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt.

Sau khi phục hồi lại tinh thần thì Hàn Phong trông thấy vẻ mặt ngây thơ, thần sắc hưng phấn của Lâm Phỉ Vân, nàng đang ôm chặt lấy tay mình, Hàn Phong nhoẻn miệng cười nói:

- Không có gì. Ta chỉ là đang lo lắng suy nghĩ đến đại hội sắp tới mà thôi.

Lâm Phỉ Vân nghe vậy, tròng mắt vừa chuyển, nhất thời có chút hưng phấn nói:

- Sư huynh, người nói cho chúng ta biết năm đó huynh tham gia Thiên Thánh đại hội đã xảy ra những sự tình gì. Ta nghe Mạnh sư huynh nói qua sự tình năm đó những cũng không thấy nhắc tới huynh.

Lâm Phỉ Vân nói vậy nhất thời đưa đến một loạt những ánh mắt mong đợi của những đệ tử còn lại. Hiển nhiên hắn đối với sự tình năm đó của Hàn Phong cũng chỉ có loáng thoáng nghe qua. Đối với tình hỉnh cụ thể cũng không biết cho nên khi nghe được đề nghị của Phỉ Vân thì hiển nhiên cảm thấy hứng thú.

Thấy được ánh mắt chờ mong của mọi người Hàn Phong cũng chỉ cười trừ, lập tức vỗ vỗ đầu của Phỉ Vân, tiện đã nói:

- Cũng chẳng xảy ra chuyện gì quá to tất. Các ngươi nhớ kỹ lần này các ngươi tham gia Thiên Thánh đại hội cũng không nên cảm thấy gò bó. Các ngươi nên đem tâm tư phóng thoáng một chút. Cứ coi như lần này là đi du ngoạn đi.

Lời nói của Hàn Phong ở trong hàng ngũ đệ tử cũng có sự ảnh hưởng không nhỏ. Mười người nghe vậy cũng không có phản bác, đồng loạt gật đầu.

Duy chỉ có Lâm Phỉ Vân vẫn bất mãn, chu môi lên, đôi mắt thầm trừng lên liếc nhìn Hàn Phong vài lần.

Hàn Phong nếu đã đáp ứng Huyền Cơ Tử phụ trách công việc dẫn dắt chúng đệ tử tham dự đại hội Thiên Thánh lần này tự nhiên sẽ tận tâm tận lực.

Trước khi rời khỏi Huyền Thiên tông, Hàn Phong cũng biết qua được thực lực của mười đệ tử đại diện cho tông môn. Ngoại trừ Lâm Phỉ Vân ra thì trong chín người còn lại có một người đạt được thực lực Nhân giai bát phẩm, thực lực xếp hàng thứ hai.

Hơn nữa điều mà Hàn Phong ngoài ý muốn chính là đệ tử này lại là một nữ hài mới có mười sáu tuổi. Nàng tên là Liễu Nham. Tuy rằng nhỏ hơn Lâm Phỉ Vân một tuổi nhưng khuôn mặt ngây ngô cũng không thể nào che giấu được thiên sinh lệ chất của nàng.

Một thân bạch y, trong rất hợp với khí chất xuất trần tự nhiên của nàng. Đồng thời cũng dị thường khiến cho nàng càng trở nên thanh tú.

Hàn Phong cũng mới biết trong hàng ngũ đệ tử tam hệ tựa hồ Liễu Nham và Lâm Phỉ Vân là hai đoá hoá kiều diễm nhất của Huyền Thiên tông.

Vô luận là dung mạo hay là thực lực của hai người trong hàng ngũ đệ tử không thể nghi ngờ chính là đứng đầu, thập phần xuất chúng.

Lúc này Liễu Nham lẳng lặng theo sát đội ngũ. Ở bên cạnh nàng có tới ba bốn danh đệ tử. Trên đường đi tựa hồ cùng với nàng đang nói gì đó.

Bất quá Hàn Phong cũng phát hiện ra thần sắc của Liễu Nham vô cùng bình tĩnh. Đối vơi những nam đệ tử này cũng chỉ lễ phép trả lời đôi câu. Đại lượng thời gian vẫn luôn trầm mặc.

Về phần Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh hắn thì không có bất kỳ một nam đệ tử nào đến quấy rầy. Cũng không phải vì Lâm Phỉ Vân không có nam đệ tử nào để ý mà vì người đang đi bên cạnh nàng chính là Hàn Phong.

Mặc dù mọi người đều là sư đệ sư muội nhưng dù sao thì Lâm Phỉ Vân và Hàn Phong cũng là đệ tử của Lâm Nguyệt. Mà mọi người tự nhiên biết được Hàn phong đối với Lâm Phỉ Vân vô cùng sủng ái.

Tồn tại một Hàn Phong chói sáng ở bên cạnh, đám nam đệ tử này sao dám này gì lỗ mãng chứ.

Bất quá cuối cùng Hàn Phong cũng không thấy thoải mái chút nào. Hắn quát lên khiến cho đám nam đệ tử đang vây quanh Liễu Nham không dám dây dưa với nàng nữa.

Dù sao thì bọn họ lần này đại diện cho Huyền Thiên tông tham gia Thiên Thánh đại hội lần này. Cho nên hắn hiển nhiên đem tâm tư đặt lên đại hội là trên hết. Hắn không muốn đám nam đệ tử này chỉ mải lo lấy lòng nữ hài tử mà không để ý tới đại hội.

Bị Hàn Phong quát bảo, mọi người cũng không dám lỗ mãng. Nhanh chóng ly khai khỏi Liễu Nham không có dây dưa làm phiền nàng nữa. Liễu Nham thấy không khí chung quanh trở nên yên tĩnh thì cũng cảm kích với Hàn Phong.

Hiển nhiên Liễu Nham nhìn qua có chút lãnh đạm những đối với những đệ tử hay dây dưa làm phiền nàng thì cảm thấy phiền muộn không thở nổi.

Lúc này có Hàn phong đứng ra ngăn lại cũng khiến cho Liêu Nham vốn đang cảm thấy phiền muộn cũng trầm tĩnh trở lại.

Lâm Phỉ Vân thấy thế cũng buông cánh tay của Hàn Phong ra nhảy về phía trước đi tới bên cạnh Liễu Nham. Đầu tiên chính là trừng mắt nhìn đám nam đệ tử xung quanh rồi nhanh chóng lôi kéo Liễu Nham nói chuyện một cách hồ hởi.

Truyện Chữ Hay