Mà Võ Hoàng thành laaoj ra Võ Hoàng điện lúc đó là muốn đối phó với Triệu Vô Cực. Mà Võ Hoàng cũng cực kỳ thông minh, hắn không dó chính diện đối kháng mà không ngừng ở sau lưng làm điều mờ ám.
Lúc đó Võ Hoàng không ngừng gây xích mích giữa Đại Viêm đế quốc đối với các nước xung quanh. Đồng thời cũng thu mua lãnh thổ của một lượng lơn các thế gia và tông môn.
Trải qua hai mươi năm khổ tâm kinh doanh thì cuối cùng Võ Hoàng cũng đã tìm được cơ hội. Với hai mươi năm kinh doanh này thì Võ Hoàng cuối cùng cũng đã phát lệnh cấn tông Đại Viêm Đế Quốc.
Lúc đó Đại Viêm đế quốc có thể nói là bá chủ đại lục. Nhưng cũng chỉ vì âm mưu của Võ Hoàng mà trong một đêm liền sụp đổ. Năng lực của Võ Hoàng quả thực rất đáng sợ.
Mà lúc đó Triệu Vô Cực cũng đang được uỷ tháng của đế vương đi ra ngoài, cho nên mới có thể tránh thoát được một kiếp nạn này. Sau đó Triệu Vô Cực ôm mối hận này trong lòng bế quan rồi khổ tu , đồng thời lợi dụng huyết mạch mà đế quốc lưu lại để điều tra chân tướng việc đế quốc bị diệt vong.
Từ đó về sau Triệu Vô Cực cùng với Võ Hoàng điện trở thành tử địch.
Mà Triệu Vô Cực cũng là dám dựa vào sức một người để khiến cho Võ Hoàng điện không ngừng gặp phiền toái. Mà Võ Hoàng sau một loạt đại kế thành công tiêu diệt Đại Viêm đế quốc thì cũng là lúc triệt để kích phát dã tâm tiềm tàng trong tâm hắn.
Cho đến cuối cùng, Võ Hoàng muốn triệt để khống chế cả đại lục này cho nên Triệu Vô Cực mới tiết lộ thân phận hắc ám thuật sĩ của Võ Hoàng.
Cũng chính vì Triệu Vô Cực một đường điều tra, phá án nên mới phát hiện ra trụ sở của Võ Hoàng điện. Hơn nữa còn nắm giữ được thực lực của đối phương. Mà Võ Hoàng tự nhiên không muốn để cho Võ Hoàng điện bại lộ trước mặt người đời.
Nên đối mặt với việc nhiều lần Triệu Vô Cực phá hư thì Võ Hoàng tự nhiên không thể nào chịu được việc Triệu Vô Cực đang không ngừng tiêu diệt thành viên của Võ Hoàng điện. Cuối cùng Võ Hoàng cũng không thể nào làm khác hơn là tự monhf động thủ.
Lúc đó tuy rằng phương pháp tu luyện của Võ Hoàng khác với thường nhân cho nên thucjw lực cũng thâm bất khả trắc. Chỉ là hắn quá tự phụ cho nên đã hạ chiến thư với Triệu Vô Cực.
Hắn hi vọng có thể sau một hồi chiến đấu để giải quyết ân oán giữa hai bên.
Chẳng qua Võ Hoàng cũng thật không ngờ lòng tin tuyệt đối của mình cuối cùng lại thua bởi Triệu Vô Cực.
Hơn nữa sau khi Triệu Vô Cực đánh bại Võ Hoàng thì cũng không có niệm tình xưa mà đau đớn hạ sát thủ. Đáng tiếc cuối cùng vẫn là để cho Võ Hoàng giảo hoạt chạy thoát.
Nhưng Triệu Vô Cực biết lúc đó Võ Hoàng thụ thương vô cùng nghiêm trọng. Chỉ sợ là Võ Hoàng điện với những bí thuật quỷ dị cũng khó có thể bảo trụ được mạng của hắn chứ đừng nói tới việc khôi phục tu vi.
Cuối cùng tuy rằng Triệu Vô Cực cũng không biết được thương thế của Võ Hoàng có thể khôi phục hay không nhưng từ sau lần hai người giao thủ thì Triệu Vô Cực lại phát hiện Võ Hoàng điện biến mất không thấy đâu.
Mặc dù hắn nỗ lực tìm kiếm nhưng cũng không thể nào tìm được.
Theo thời gian trôi qua cho đến tận hôm nay đã không còn có một ai nhớ tới tổ chức thần bí đã tiêu diệt cả một đại đế quốc nữa.
Đương nhiên trong chuyện này cũng không có tính tới Triệu Vô Cực. Bởi vì Triệu Vô Cực đối với Võ Hoàng cũng đã xác định rõ ràng nếu như Võ Hoàng không chết thì hắn không từ bỏ ý định. Mà suy nghĩ này của Vô Cực quả nhiên không sai.
Qua một ngàn năm Võ Hoàng điện cũng đã bắt đầu hành động.
Chẳng qua để Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc chính là dù là Triệu Vô Cực cũng đoán không ra được ý đồ của Võ Hoàng điện là cái gì. Điều này khiến cho Hàn Phong có phần thất vọng.
Bất quá dù sao thì tối thiểu Hàn Phong cũng đã hiểu rõ được sự tình của Võ Hoàng điện.
Mặc dù đối với thực lực của Võ Hoàng điện hôm nay vẫn còn là một ẩn số thì Hàn Phong tin tưởng chỉ cần Võ Hoàng điện không chịu thu tay thì ngày nào đó tất cả sẽ được phơi bày.
Sau khi Triệu Vô Cực nói xong thì Hàn Phong cũng trầm tư đứng lên. Hắn cần phải tiêu hoá những chuyện này.Dù sao thì tồn tại của Võ Hoàng điện đối với Huyền Thiên tông vô cùng nguy hiểm. Điều này làm cho hắn càng thêm cẩn thận.
Lập tức hắn lại liên tưởng được tới kiếp trước, Võ Hoàng điện đánh bất ngờ bốn diệu các, cái này là vì sao?
Đương nhiên những điều này là phát sinh ở kiếp trước, Hàn Phong tự nhiên không thể nào nói ra. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mờ mịt nên mới nói ra ý định của Võ Hoàng điện muốn đối phó với bốn diệu các.
Mà tin tức này của Hàn Phong cũng khiến Triệu Vô Cực không thể nào giải thích được. Hiển nhiên là hắn đối với Võ Hoàng điện hiện nay không rõ lắm.
Đúng lúc này Hư Không trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Triệu Vô Cực, ngữ khí lãnh đạm nói:
- Nói cho ta biết năm đó ở vùng Hoá Ngoại Chi Cảnh đã phát sinh chuyện gì?
Hư Không đột nhiên phát biểu khiến cho Triệu Vô Cực cũng hơi sững sờ. Một bên Hàn Phong thấy Hư Không hai mắt lãnh đạm, trong lòng rõ ràng một nghìn năm cô tịch cũng không phải là có thể tuỳ tiện hoá giải được.
Cho nên hắn đối với vấn đề của Hư Không cũng có thể lý giải phần nào.
Mà Triệu Vô Cực thoáng ngây người trong chốc lát cũng lập tức kịp thời phản ứng. Trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng Hư Không muốn nói cái gì.
Trước đây khi nghe Hàn Phong kể về tao ngộ giữa hắn và Hư Không thì trong lòng Triệu Vô Cực cũng cảm thấy thập phần áy náy.
Bởi vì hắn biết rõ, lúc đó nếu như không phải vì hắn thì Hư Không tuyệt đối cũng không có trở nên như vậy. Tuy rằng trong chuyện này hắn cũng không có biết rõ tất cả.
Trong đầu không ngừng hồi ức lại tất cả. Một lát sau Triệu Vô Cực mới nhìn Hư Không mà trả lời:
- Kỳ thực sự tình năm đó ngay cả chính ta cũng không biết rõ.
- Ngươi còn nhớ rõ lúc đó ta và ngươi tiến nhập Hoá Ngoại Chi Cảnh sao?
Triệu Vô Cực hỏi Hư Không.
Hư Không nghe vậy thì lạnh giọng nói:
- Tự nhiên nhớ kỹ, nếu như không phải như vậy thì ta thế nào lại biến thành bộ dạng như thế này.
Nghe Hư Không nói như vậy thì Triệu Vô Cực cũng chỉ biết cười khổ, tiện đã nói:
- Chuyện này bắt đầu nói thì xác thực ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Chẳng qua nếu như ngươi muốn hỏi ta năm đó đã xảy ra sự tình gì thì ta thật xin lỗi. Bởi vì ta cũng không rõ chuyện gì đã phát sinh.
Hư Không nhướng mày, hiển nhiên không có tin Triệu Vô Cực, hắn lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng ta tin lời ngươi nói?
Triệu Vô Cực bất đắc dĩ nhìn Hư Không thở dài nói:
- Kỳ thực lúc trước ngươi và ta cùng nhau tiến nhập Hoá Ngoại Chi Cảnh , sau khi đến được giải đất trung tâm thì liền phát hiện ra năng lượng từ trong Hoá Ngoại Chi Cảnh không ngừng tiết xuất ra ngoài.
Cuối cùng Triệu Vô Cực nói tiếp:
- Chẳng qua, lúc ta và ngươi bước vào giải đất trung tâm đó thì sương mù bao phủ. Ta cũng mất đi tri giác. Mà khi ta tỉnh lại thì cũng phát hiện ra mình đang ở tại một địa phương xa lạ.
Triệu Vô Cực nói, còn biểu tình của Hư Không cũng là sửng sốt. Mà Hàn Phong cũng kinh nghi. năm đó hai người một người là Thiên giai thất phẩm, một người là Thiên giai lục phẩm. Hai người có thực lực bậc này đặt chân ở đại lục chính là không thể tìm ra đối thủ.
Nhưng hết lần này tới lần khác dĩ nhiên lại lọt vào Hoá Ngoại Chi Cảnh mà xảy ra điều ngoài ý muốn.
Thậm chí cho đến tận ngày hôm nay cả hai người vẫn không thể nào biết được chuyện gì đã xảy ra.
Theo như lời nói của Triệu Vô Cực thì tình hình của hắn và Hư Không lúc trước giống nhau như đúc.
Lúc trước Hư Không cũng không phải là bất tri bất giác mà bất tỉnh nhân sự sao. Mà sau khi hắn tỉnh lại cũng là gặp được Hàn Phong.
Một bên Hư Không không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Là địa phương nào?
Triệu Vô Cực cũng không có giấu diếm mà nhàn nhạt đáp:
- U Ám Sâm Lâm!
Lập tức Triệu Vô Cực nhớ lại tình cảnh lúc đó, cũng cảm khái không ngớt nói rằng:
- Kỳ thực nói ra thì ta may mắn hơn ngươi một chút. Ngươi cũng biết rõ được tu vi của ta lúc đó tự nhiên cũng minh bạch ma thú ở trong U Ám Sâm Lâm có thể chân chính tạo thành nguy hiểm đối với ta cũng thập phần thưa thớt.
- Hừ! Hư Không hừ lạnh một tiếng, mặc dù không có trả lời Triệu Vô Cực nhưng cũng coi như là thừa nhận lời hắn nói.
Triệu Vô Cực không thèm để ý tới mà nói tiếp:
- Lúc đó khi ta tỉnh dậy thì cũng không biết là nơi nào ở U Ám Sâm Lâm, hoặc có thể nói ta cũng biết được rằng mình có phải là đang ở U Ám Sâm Lâm hay không nữa.
- Vậy là thế nào?
Hàn Phong đột nhiên nói xen vào.
U Ám Sâm Lâm, Hàn Phong cũng đã ở trong đó một thời gian, nhưng hiển nhiên là không có biết được ý tứ mà Triệu Vô Cực muốn nói.
Mà Triệu Vô Cực dưới ánh mắt nghi hoặc của hai người thì giải thích:
- Ta cũng không biết tại sao sau khi ta tỉnh lại thì ta ở nơi nào. Nhưng khi ta trải qua thời gian suy nghĩ thì phát hiện xung quanh tựa hồ có thêm một đạo năng lượng vô hình ngăn cách ta với thế giơi bên ngoài. Mặc dù lúc đó với thực lực của ta cũng không thể nào thoát khỏi địa phương xa lạ đó.
Cuối cùng Triệu Vô Cực lại nói tiếp:
- Sau khi vận dụng tất cả các phương pháp mà ta có thể nghĩ ra lúc đó thì cũng không thể nào ly khai được. Lúc đó ta thực sự cảm thấy tuyệt vộng.
Hư Không nghe thấy Triệu Vô Cực cũng bị nhốt thì ánh mắt hiển nhiên cũng hiện lên một tia dị sắc. Bất quá hắn cũng không có nhiều lời, bộ mặt lãnh đạm vẫn như trước nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực lại tiếp tục nói:
-Sau một khoảng thời gian tuyệt vọng thì ta mỗi ngày chỉ có thể không ngừng tu luyện để mà kéo dài cuộc sống. Mà cũng không biết có phải là bị nhốt ở địa phương đó hay không mà ta có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tu luyện. Ta cũng tốn không quá nhiều thời gian để có thể trở thành Thiên giai thất phẩm. Nhưng đến khi đó ta cũng không thể nào thoát khỏi chỗ đó. Ta lại tiếp tục tu luyện.
Hàn Phong lần đầu tiên nghe thấy trong U Ám Sâm Lâm có một địa phương như thế thì cũng cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó Hàn phong từ Triệu Vô Cực biết được sau khi tiến nhập Thiên giai thất phẩm thì vẫn không thể nào thoát khỏi địa phương đó, rơi vào đường cùng. Triệu Vô Cực lại tiếp tục tu luyện, hắn chỉ còn biết chăm chỉ khổ tu, cho nên sáu trăm năm sau đột phát lên Thiên giai bát phẩm thì rốt cuộc có thể miễn cưỡng phá vỡ được đạo Ngũ Hành cấm chế kia, chạy ra ngoài.
Nhưng cũng bởi vì hắn vừa mới thăng cấp đấu khí cho nên thực lực cũng bị tiêu hao không ít, thân thể cũng bị Ngũ Hành cấm chế phản phệ mà nguyên khí đại thương. Tu vi cũng vì đó mà lại bị đẩy lui trở vể Thiên giai thất phẩm. Sau Triệu Vô Cực lại phải chuyên tâm tĩnh dưỡng chữa trị thương thế nhằm trong thời gian nhanh nhất có thể khôi phục lại như ban đầu. Cuối cùng khi thương thế khỏi hẳn thì hắn cũng một lần nữa tu luyện lại trở thành Thiên giai bát phẩm.
Mà Triệu Vô Cực nói đến lúc này thì Hàn Phong cũng nhìn sang Hư Không. Trong lòng hắn cũng cảm khái không ngớt, vốn là bản thân tao ngộ tuyệt cảnh thật không nghĩ rằng lại gặp Hư Không rồi hết quả lại được gặp mặt sư phụ.
Tiếp theo Triệu Vô Cực lại tiếp tục nói tiếp:
- Sau khi thoát khỏi địa phương đó thì ta liền đến một mảnh rừng rậm, qua mấy ngày quan sát thì mới có thể xác định được nơi đó là U Ám Sâm Lâm. Mà lúc đó ta thụ thương cũng rất nặng. U Ám Sâm Lâm lại là nơi tràn ngập nguy hiểm. Ta đương nhiên biết tình thế của mình lúc đó nên cũng không có dám đi loạn lên. Mãi cho đến khi thương thế khỏi hẳn thì mới ly khai khỏi nơi đó. Đến lúc này khi ra được thế giới bên ngoài thì ta cũng biết được thời gian trôi qua cũng đã là năm trăm rồi.
Năm trăm năm đúng là rất, có lẽ đối với người thường mà nói thì họ cũng không có sống lâu đến như vậy.
Sau đó Hàn Phong lại biết được Triệu Vô Cực rời khỏi U Ám Sâm Lâm, cũng là đi du lịch khắp đại lục một phen. Sau khi xác định được không có hình bóng của Võ Hoàng điện thì trong lòng Triệu Vô Cực đối với U Ám Sâm Lâm lại trở nên tò mò vô cùng. Cho nên hắn bắt đầu tìm hiểu về phiến sâm này.
Chẳng biết tại sao khi hắn nghĩ đến thiên môn ở trong Hóa Ngoại Chi Cảnh cùng với cấm chế ở trong U Ám Sâm Lâm thì cảm giác như rằng hai địa phương này có quan hệ mật thiết với nhau.
Mà trải qua năm trăm năm điều tra, Triệu Vô Cực cũng mơ hồ tìm được một ít manh mối. Nhưng đại bộ phận cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, cũng không thể chứng minh điều gì.
Đối với thuyết pháp này của Triệu Vô Cực thì Hàn Phong cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá lập tức hắn nhớ tới tình hình Hóa Ngoại Chi Cảnh lúc đó thì Hàn Phong lại có cảm giác giống như trên đại lục có một bí mật nào đó mà chưa có một ai khám phá ra.
Có thể Hư Không sau khi biết được Triệu Vô Cực cũng từng bị nhốt tới năm trăm năm thì trong lòng cũng cảm động, coi như là một tia oán hận trong lòng hắn cũng đã giảm bớt xuống một chút.
Đối với ân oán của hai người lúc đó thì bây giờ Hàn phong cũng không có quan tâm, bây giờ điều mà hắn quan tâm chính là câu tiếp theo Triệu Vô Cực nói ra khiến Hàn Phong đứng ngồi không yên.
Triệu Vô Cực đang nói tới tình huống của bản thân thì cũng lập tức nói tới tình huống của Trầm Ngọc, chính là biện pháp có thể cứu tỉnh nàng:
- Kỳ thực ta lúc trước có nói là có biện pháp có thể khiến cho Trầm Ngọc khôi phục sinh cơ, điều đó cũng liên quan tới địa phương bí mật ở U Ám Sâm Lâm.
Bởi vì bí mật đó nếu như mà có nhiều người biết thì Triệu Vô Cực cũng không thể nào giải thích cho tất cả mọi người được. Cho nên hắn mới nói riêng cho Hàn Phong.
Bây giờ trước mắt hai người, thì Hư Không là người mà hắn đã quen biết từ ngàn năm trước. Tự nhiên đối với phẩm hạnh của hắn cũng có lý giải. Mà cũng bởi vì duyên cớ hắn và Hư Không đều bị nhốt ở những địa phương bí mật đến nỗi suýt mất mạng cho nên Triệu Vô Cực cũng không có giấu diếm.
Về phần Hàn Phong thì tuy Triệu Vô Cực mới thấy lần đầu tiên nhưng đối với việc hắn là người duy nhất trên đại lục tu luyện tâm pháp giống với mình cho nên Triệu Vô Cực từ lâu cũng coi Hàn Phong là đệ tử chân truyền.
Nhất là trải qua một khoảng thời gian nói chuyện thì Triệu Vô Cực đối với phẩm hạnh của Hàn Phong cũng biết được chút ít. Cho nên bí mật của bản thân mấy trăm năm nay cũng có thể nói cho Hàn Phong biết.
Mà lúc trước hắn sở dĩ đề cập tới vấn đề biền pháp cứu Trầm Ngọc thì về phần ý nghĩa cũng là có cũng như không.
Lúc trước Triệu Vô Cực bị nhốt ở cấm địa trong U Ám Sâm Lâm, trừ việc không thể nào thoát khỏi cấm chế ở nơi đó ra thì cũng không có gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.