Một bộ quần áo màu trắng, chân đạp lên ảo mộng hư vô, vầng sáng màu trắng hình dáng hoa sen hơi trong suốt vây lượn ở bên người nàng không ngừng di động. Phía trước thân hình đứng thẳng, là một viên Thủy Tinh Cầu lấp lánh ánh sáng màu trắng đen không ngừng thay đổi đan xen lẫn nhau, xoay tròn ở trên lòng bàn tay bằng phẳng của nàng.
Mặt cầu nhẵn bóng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, lông mi khép chặt khẽ run, đường nét khuôn mặt lại kiên quyết như thế.
Huyền Khí bắt đầu liên tục lan ra từ lòng bàn tay của nàng không ngừng, giống như ngọn lửa chạy tán loạn bao vây quanh Thủy Tinh Cầu. Thủy Tinh Cầu vốn dĩ là màu trắng đen không ngừng thay đổi đan xen lẫn nhau, vậy mà lại đang chậm rãi trở nên trong suốt.
Mồ hôi trên trán nàng càng lúc càng dày đặc, trượt xuống bên sườn mặt. Cho đến khi Thủy Tinh Cầu hoàn toàn trở nên trong suốt, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trên bề mặt Thủy Tinh Cầu chậm rãi xuất hiện gương mặt đặc biệt quen thuộc, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt bị che phủ còn chưa kịp hiện ra. Một bóng dáng mất đi tri giác đã trôi lơ lửng ở giữa không trung, nhanh chóng rơi xuống.
Màu đỏ tía thoáng hiện lên, bay người lên, một tay ôm ngang eo nàng, xoay tròn rơi xuống đất. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, hơn nữa trong tay vẫn không quên nắm chặt Thủy Tinh Cầu, trong mắt Tiêu Vũ Cô lóe lên một tia đau lòng, nâng cánh tay run rẩy lên, khẽ vuốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, vung tay lên, bóng dáng lập tức biến mất ngay tại chỗ cũ, chỉ để lại lá rụng đầy trên mặt đất, bị gió cuốn lên bay về phía phương xa.
Rèm che màu xanh lam vẫn còn đang khẽ bay lượn, trong căn phòng an tĩnh này chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
Nam tử ngồi ở bên giường, mi mắt hạ xuống vẫn tiếp tục săn sóc thiên hạ đang ngủ say, trong mắt hiện lên tình cảm dịu dàng không ngừng. Môi mỏng mấp máy, một tay buông xuống bên người nắm thật chặt, rồi lại run rẩy nâng lên, khẽ vuốt ve gương mặt của người kia.
Trần, nàng cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại, đúng không? Tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, về sau sẽ không bao giờ cần mệt mỏi như vậy nữa rồi.
Bởi vì chấp niệm của nàng, hắn không có thân thể, vẫn có thể sống lại, đây là một kỳ tích!
"Đừng!"
Lăng Tuyệt Trần vốn dĩ đã rơi vào giấc ngủ say, kêu lên một tiếng, lập tức ngồi dậy, hai tay chống lên giường, tóc dài rơi xuống tán loạn trước người.
"Trần, muội cuối cùng cũng tỉnh lại!" Nam tử mừng rỡ không thôi, lập tức vươn tay ôm nàng vào trong lồng ngực, ôm thật chặt, vùi đầu ở bả vai của nàng, nàng còn có thể cảm thấy được chất lỏng ấm áp, trong khoảnh khắc đã ướt đẫm trên cổ của nàng.
Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, nhưng lại không nói ra được cái gì. Nước mắt chảy xuống không hề báo trước, ướt đẫm lưng của hắn. Sắc mặt trong phút chốc trở nên cực kỳ tái nhợt, ngay cả một chút huyết sắc cũng không có, gần như trong suốt tái nhợt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi thật xa.
"Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, Trần, thật xin lỗi!" Cái gì cũng đều không nói, chỉ ở bên tai nàng không ngừng nói lời xin lỗi.
"Tại sao, ngươi nói đi, chàng ấy ở đâu?" Lăng Tuyệt Trần cắn môi, hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình, nhưng lại khàn khàn như thế, không ngừng run rẩy.
Thân thể đang ôm nàng nháy mắt trở nên cứng ngắc, đột nhiên mở hai mắt ra, trong lòng khổ sở, hóa ra không biết từ lúc nào, hắn đã bị nàng loại bỏ ra khỏi tim, đổi lại bóng dáng của một người khác.
Nhận thấy được người bên cạnh trở nên cứng ngắc, nhưng nàng lại không lo được nhiều như vậy, hai tay đẩy người trên người nàng ra, gần như kêu khóc đau khổ: "Ngươi nói cho ta biết đi, chàng ấy ở đâu? Chàng ấy đi đâu! Tại sao là ngươi mà không phải là chàng ấy, tại sao, ngươi nói cho ta biết đi!" Cơ hồ đã dùng hết hơi sức toàn thân, rống to về phía khuôn mặt khổ sở của hắn, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Dạ Minh chưa từng thấy nàng mất khống chế như thế, trong mắt lóe lên một tia bối rối, hai tay nắm chặt bả vai của nàng: "Trần, muội bình tĩnh một chút!" Hắn sống, vẫn còn sống, nhưng đối mặt Trần trở nên như vậy, hắn tình nguyện người còn sống không phải là hắn.
Lăng Tuyệt Trần dùng sức hất tay của hắn ra: "Ngươi nói ta bình tĩnh như thế nào đây! Tất cả là tại ngươi, nếu không phải là ngươi, làm sao ta có thể tới đây, nếu không phải là ngươi, làm sao chàng ấy có thể cứ như vậy mà chết chứ, nếu không phải là ngươi, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu không phải là ngươi, làm sao có thể •••••• tất cả những chuyện này làm sao có thể xảy ra!" Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ôm đầu gối của mình khóc rống không thành tiếng.
Đây chính là cảm giác đau lòng sao? Đây chính là nỗi đau mất đi tất cả sao? Ai có thể nói cho nàng biết, phải làm như thế nào, mới có thể đem chàng đổi trở lại, nụ cười tà mị kia, ánh mắt lạnh nhạt kia, phải làm sao mới có thể gặp lại, người nào có thể nói cho nàng biết!
Che giấu sự chua xót trong mắt, đè xuống khổ sở trong lòng, giơ tay lên ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, mang theo thanh âm nghẹn ngào, nửa dịu dàng nửa dụ dỗ: "Trần, huynh biết là muội khổ sở, muội có thể đánh huynh, có thể mặc sức phát tiết, nhưng xin muội đừng đối xử tàn nhẫn với chính mình."
Nghe tiếng tim đập của hắn, tồn tại rất chân thực, tiếng nức nở từ từ biến mất, nhưng nước mắt vẫn không cầm được rơi xuống: "Chàng ấy sẽ còn trở lại, đúng không, chàng ấy nhất định sẽ còn trở lại!" Giương hai mắt đẫm lệ lên, nhìn vào mắt của hắn, không cho phép hắn trốn tránh, hi vọng nhanh chóng từ trong miệng của hắn lấy được một chút chứng thực.
Cúi đầu nhìn cặp mắt gần kề kia mang theo cầu xin, hắn không đành lòng, hắn thương tiếc, mấp máy môi, thu lại tất cả biểu tình trên mặt, chậm rãi gật đầu: "Ừ, nếu như huynh ấy biết muội quan tâm huynh ấy như vậy, nhất định sẽ bất chấp tất cả để trở lại, bởi vì huynh ấy sẽ không nỡ nhìn muội khổ sở, không đành lòng nhìn muội đối xử với mình như thế, huynh ấy luôn muốn nhìn thấy muội là một người lạnh lùng lại cuồng vọng giống như lúc trước, cho nên, huynh ấy sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại!" Ánh mắt có chút mơ màng nhìn khuôn mặt của nàng, tựa như đang thuật lại ý nghĩ trong lòng mình.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn đổi lại, nếu như chết có thể đổi lấy sự nhớ nhung của nàng, quan tâm của nàng, như vậy hắn bằng lòng còn sống là người kia! Nhìn nàng như vậy, hắn đau lòng, xuyên qua hắn để nhìn bóng dáng của Sở Dạ Phong, hắn thật sự đau lòng.
Dường như trong lòng đã lấy được một chút xíu an ủi, Lăng Tuyệt Trần cười rộ lên, nâng ống tay áo lên lau nước mắt trên mặt, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, chàng ấy sẽ trở lại, ta chờ chàng ấy, quay trở lại lần nữa!" Dứt lời, hai tay theo bản năng nắm lại thật chặt, thế nhưng lại không có gì cả.
Trong mắt thoáng qua tia tuyệt vọng, thân thể không ngừng run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Dạ Minh thấy vậy, tâm trạng lập tức liền rối loạn, vội vàng đứng dậy, khom lưng nắm bả vai của nàng: "Trần, sao vậy? Đừng làm huynh sợ, có được không?"
Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu, thế nhưng đồng tử lại trở nên khát máu, cái ánh mắt này khiến cho Dạ Minh không khỏi lui về sau hai bước.
"Viên Thủy Tinh Cầu kia đâu?" Cắn chặt môi nhưng vẫn không ngừng được sự run rẩy trong giọng nói.
"Chỉ có viên Thủy Tinh Cầu kia mới có thể đổi muội về!" Mặc dù do dự, nhưng Dạ Minh vẫn nói ra sự thật, hắn tính kế nhiều như vậy, hôm nay cũng đã không thể tiếp tục nữa rồi, nếu không cả đời này hắn cũng không thể gặp lại nàng một lần nữa.
Chàng ấy không bao giờ có thể trở lại nữa!
Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, trong đầu không ngừng hiện lên một câu nói này, hai tay khổ sở ôm đầu, đột nhiên loạng choạng: "Không, không thể nào, không thể!" Trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm như cũ.
"Trần, muội ••••••" Dạ Minh tiến lên hai bước, vươn tay muốn an ủi nàng, nhưng lại bị nàng hung hăng đẩy ra.
"Ngươi đi đi, ngươi đi đi, oa oa, đi đi!" Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Dạ Minh, thoáng hiện lên một chút kích động, theo đó một ngón tay chỉ ra ngoài cửa, cặp mắt đỏ bừng.
Dạ Minh há miệng, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cắn răng rời khỏi phòng. Trong nháy mắt xoay người đóng cửa phòng lại, trong mắt không thể tiếp tục che giấu sự bi thương, sau đó dứt khoát xoay người, đi về phía khác.