Một tay gạt cỏ dại cao hơn đỉnh đầu qua một bên, giơ tay lên lau chùi mồ hôi trên trán.
Mặc dù mặt trời buổi sáng không có gay gắt như giữa trưa, nhưng chiếu vào trên da vẫn thấy đau rát. Đứng ở khe núi trống trải này, bắt đầu đánh giá chung quanh, một sơn động màu đen bị cỏ dại che phủ hấp dẫn tầm mắt của nàng.
Tầm mắt hơi chùng xuống: Chẳng lẽ đây chính là động Thánh Huyền trong lời nói của Tam Huyền sao?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng mà vẫn chậm rãi đi tới. Lông mày nhíu chặt, rút Trường kiếm ra vung tay lên, hai đường sáng âm u màu tím quay một vòng xung quanh cỏ dại, vầng sáng màu tím vừa biến mất cỏ dại cũng hóa thành tro bụi, bị gió thổi tan.
Lăng Tuyệt Trần thăm dò phía trước một chút, bên trong lộ ra một vùng tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy. Hơi mím môi, mặc kệ là có nguy hiểm gì, nàng chỉ có thể tiến lên phía trước.
Mới vừa bước vào một góc cửa động, ‘ ầm ’ một tiếng, tiếp theo phía trước một vùng đèn đuốc sáng trưng, mùi đèn dầu xông vào mũi.
Chỉ thấy chỗ nàng đang đứng là một con đường nhỏ chỉ đủ cho một người đi, dọc theo đó là bậc thang thật dài, đầu bên kia con đường sâu không thấy đáy. Khẽ xua tay muốn giảm bớt một chút mùi đèn dầu gay mũi, nhưng không gian thực sự quá mức nhỏ hẹp, hơn nữa nhất định phải có những thứ dầu hỏa này đèn mới có thể cháy.
Lăng Tuyệt Trần nhíu nhíu mày, một tay bịt mũi cứ như vậy đi dọc theo bậc thang thật dài xuống dưới.
Không biết đi bao lâu, Lăng Tuyệt Trần dừng bước lại ngẩng đầu nhìn ánh nến hóa thành những điểm sáng nhỏ trên đỉnh đầu, khẽ lắc đầu, lau mồ hôi tiếp tục đi xuống dưới.
‘ Tí tách, tí tách ’
Ước chừng đi dọc theo cầu thang xoay tròn xuống dưới được hai khắc đồng hồ, bên tai của nàng truyền đến tiếng giọt nước rơi trên tảng đá, trong lòng cảm thấy vui mừng, cuối cùng cũng đi tới đáy! Lập tức không khỏi bước nhanh hơn, cuối cùng cũng đi tới bậc thang cuối. Dựa vào ánh nến yếu ớt nhìn bãi đất trống chỉ chứa được hai người cùng nhau kề vai chiến đấu ở trước mắt, trên trán của nàng trượt xuống vô số vạch đen.
Đột nhiên, ánh nến ở sau lưng lắc lư, toàn bộ bị dập tắt. Nàng lại rơi vào trong một vùng tối tăm bất tận. Giơ một ngón tay lên, chỉ thấy ngọn lửa màu tím bùng lên, nhảy múa ở trên ngón tay nàng, trở thành ánh sáng duy nhất trong nơi tối tăm này.
‘ Ầm ’ một tiếng vang thật lớn, Lăng Tuyệt Trần quay người nhìn lại, chỉ thấy trên Thạch bích bên trái, một hòn đá vừa lớn vừa nặng chậm rãi lăn về phía bên phải, Lăng Tuyệt Trần theo bản năng giơ tay lên, ngăn cản ánh sáng đột nhiên chiếu vào. Cho đến khi mắt thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đột ngột xuất hiện, lúc này mới đưa cánh tay xuống. Chỉ thấy không gian vốn dĩ tối tăm nhỏ hẹp, trên Thạch bích trong nháy mắt liền xuất hiện một lối đi chỉ có một người có thể thông qua, tức khắc không còn là một vùng tối tăm nữa, mà là sáng như ban ngày.
Âm thanh rất nhỏ của tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, Lăng Tuyệt Trần hơi cong môi một cái, bước nhanh rời khỏi cái không gian làm cho người ta hít thở không thông này.
Đầu tiên, là một làn không khí trong lành tràn đầy xoang mũi của mình, giẫm xuống cỏ xanh mềm mại ở trên mặt đất, gió nhẹ lướt qua, hoàn toàn không còn cái nóng bức của mùa hè, giống như gió xuân nhẹ nhàng khoan khoái khẽ vuốt ve da thịt của nàng. Muôn loài bướm vui vẻ bay lượn vây quanh những đóa hoa tươi, đóa hoa khắp nơi màu sắc khác nhau nhưng đều là chưa từng thấy qua, làm cho người ta vừa nhìn liền không nỡ giẫm xuống, chỉ sợ giẫm lên ý xuân trên mặt đất.
Thật là một bức tranh hoàn mỹ, ở thế kỷ hai mươi một thấy quá nhiều khói bụi bao phủ, một màn này không khỏi khiến cho tâm tình của nàng hoàn toàn chuyển biến tốt hơn, nhất thời cũng quên mất những đau buồn trong mấy ngày liên tiếp, hai tay mở rộng, điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng màu xanh lam lập tức bay múa trong cảnh xuân ở nơi này.
Nhìn tảng đá ở cách đó không xa, nàng cũng không nghĩ nhiều liền đáp xuống, cảm giác chân đạp lên tảng đá cứng rắn mới khiến cho lòng nàng cảm thấy có một chút thực tế.
Tiếc rằng hai chân mới vừa chạm xuống đất trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác trống không, dưới chân đột nhiên biến thành trống rỗng, nàng còn chưa kịp có chút phản ứng nào, thân hình đã nhanh chóng rơi xuống dưới, bóng dáng trên tảng đá vừa biến mất, vốn dĩ là trống rỗng trong nháy mắt đã được phủ kín, tảng đá lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Vươn tay ra muốn chống vào vách tường để giảm tốc độ chậm lại, nhưng mà một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, Thạch bích nhẵn bóng căn bản là không thể nào giúp nàng giảm tốc độ chậm lại. Trường lăng trong tay áo bay ra, men theo Thạch bích trên đỉnh đầu của nàng dọc theo đường đi bay lên, cuối cùng lại chỉ vô lực rũ xuống, không tìm được điểm tựa, Trường lăng không tìm được điểm gì nhô ra để quấn quanh.
Một tay vô lực buông thõng xuống, lại vừa vặn đụng trúng một vật cứng ở bên hông, đây là? Xoay bàn tay lại, bốn phía bị ánh sáng màu vàng lấp lánh của vỏ đao màu vàng bao vây. Hơi mím môi, dùng sức đâm chủy thủ đang ánh lên tia sáng lạnh vào Thạch bích cứng rắn, chủy thủ ghim vào Thạch bích, phát ra tia lửa màu vàng, lại thành công làm yếu bớt tốc độ rơi xuống của thân thể nàng.
"A ~" kêu lên một tiếng, đặt mông xuống, nơi này thế nhưng lại giống hết như một loại cầu trượt?! Khóe miệng co giật, chẳng lẽ người thiết kế nơi này cũng tới từ hiện đại sao?
Đã tới rồi thì cũng an tâm, thu chủy thủ lại, nắm thật chặt. Cũng may, trước khi đi Sở Dạ Phong đã len lén nhét chủy thủ này vào trong thắt lưng của nàng. này đem đem mang theo người chủy thủ len lén nhét vào nàng trong dây lưng. Ánh mắt hơi lóe lên, ‘ bùm ’ một tiếng, rất dễ nhận thấy, nàng đã tiến vào một đầm nước.
‘ ùng ục ùng ục ’
Ở trong nước qua lại mấy lần, cuối cùng cũng lộ ra khỏi mặt nước, vén một sợi tóc ẩm ướt trước mắt lên, chậm rãi bơi tới bên bờ ngồi xuống, hai tay vắt vắt y phục toàn thân đã ướt đẫm, cũng may đang là mùa hè, ngộ nhỡ gặp phải mùa đông chẳng phải là bị đông cứng mà chết sao?
Xoay nhẹ bàn tay, Hỏa Hệ Tử Minh Hỏa trong cơ thể đang chậm rãi sáng lên, chỉ chốc lát sau quần áo ướt dính sát trên người nàng đã được hong khô. Chậm rãi đứng dậy phủi phủi vạt áo hơi nhăn, lúc này mới bắt đầu quan sát. Chỉ thấy đây là một cái sơn động gần một trăm mét vuông, một chùm ánh sáng từ bên trái truyền đến, đoán chừng bên kia chính là cửa ra vào của sơn động.
Vách núi của sơn động vẫn còn đang thấm nước mưa, lại có thêm những điểm sáng màu trắng nhàn nhạt, chớp lóe chớp tắt giống như ánh sao.
Sau đó chính là âm thanh giống như tiếng thác nước hấp dẫn nàng, quay người nhìn lại, sơn tuyền chảy ra từ một chỗ không tính là lớn cũng không nhỏ trên Thạch bích, rơi xuống trong đầm nước này, theo rãnh nông ở hai bên đầm nước chảy về phía bên ngoài.
Mà hấp dẫn tầm mắt của nàng nhất, chính là hoa sen hơi trong suốt trên tảng đá hình hoa sen ở trung tâm đầm nước, chỉ thấy chỗ tâm sen đang khẽ lóe lên ánh sáng màu tím.
Lăng Tuyệt Trần nhịn xuống kích động trong lòng, dọc theo ven bờ tiến vào gần hoa sen, mũi chân mới vừa đụng vào mặt nước, chỉ thấy mặt nước có trật tự tản ra hai bên, một chiếc cầu đá rộng năm tấc chậm rãi dâng lên, từ bên cạnh chân của nàng thẳng tắp lan đến chỗ hoa sen.
Nhịn xuống sự run rẩy khó hiểu trong lòng, chậm rãi đi về phía đóa hoa sen có lực hấp dẫn rất lớn kia, càng đến gần nàng càng thấy thân quen.
Chẳng lẽ đây chính là sự dẫn dắt hai mươi vạn năm?
Đi tới bên cạnh hoa sen sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, hình như cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng, hoa sen rời khỏi tảng đá hình hoa sen chậm rãi dâng lên, xoay tròn ở trước mắt nàng.
Theo bản năng vươn tay ra, nhận lấy hoa sen đang lướt tới. Một luồng khí mát mẻ, từ bàn tay của nàng lan ra, một luồng khí lạnh xâm nhập vào toàn cơ thể nàng.
Mắt thường có thể thấy được khí lạnh màu trắng hơi mờ, từ bàn tay của nàng, dọc theo cánh tay nàng, lần lượt bơi về phía vùng đan điền của nàng. Tụ tập tại vùng đan điền của nàng, càng lúc càng lớn, từ từ lấp đầy không gian nho nhỏ tại vùng đan điền của nàng, lúc này hoa sen mới ngừng đưa năng lượng vào tiếp.
Trong lòng Lăng Tuyệt Trần mừng rỡ, khẽ nhắm mắt lại lập tức ngồi xếp bằng ngay tại chỗ. Thần thức tiến vào đan điền, bắt đầu hướng dẫn luồng năng lượng màu trắng này. Huyền Khí màu tím chậm rãi xuất hiện, cùng với luồng năng lượng màu trắng dung hợp. Vốn tưởng rằng hai luồng năng lượng xa lạ ở chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một chút bài xích, nhưng không nghĩ tới hai luồng năng lượng thế nhưng lại giống hệt như tỷ muội đã lâu ngày không gặp, nhanh chóng dung hợp tại cùng một chỗ, nhanh chóng xoay tròn ở vùng đan điền.
Cho đến khi màu tím và màu trắng hoàn toàn dung hợp, lúc này đóa hoa sen kia mới chậm rãi phóng thích dòng khí màu trắng, sau khi vừa chạy vừa quay xung quanh toàn thân Lăng Tuyệt Trần, liền từ đỉnh đầu của nàng chậm rãi tiến vào thân thể nàng. Dòng khí màu trắng quanh quẩn toàn thân nàng, nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho là tiên tử hạ phàm.
Vùng đan điền càng ngày càng được lấp đầy, Lăng Tuyệt Trần bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hai lòng bàn tay đặt đối nhau, nhanh chóng trao đổi, người bình thường căn bản là không thể nào nhìn ra được hai tay của nàng đôi đang dao động.
Theo năng lượng phát ra, hoa sen hơi trong suốt giống như khối băng bị lấy ra khỏi tủ lạnh từ từ tan ra, sương mù vấn vít xung quanh càng ngày càng nhiều, hoa sen biến mất trong đêm càng lúc càng nhanh. Cho đến khi hoa sen hoàn toàn biến mất ••• không, là hoàn toàn cùng với nàng hợp hai làm một, thân thể ngồi dưới đất chậm rãi bay lên, lơ lửng giữa không trung đồng thời xoay tròn.
Hai chân đứng lên, bay vút lên bậc thềm đi về phía trước mấy bước đứng ở trên khối đá hình hoa sen kia, một cột sáng màu trắng chói mắt từ trên tảng đá hình hoa sen phá đá thoát ra, vây nàng ở chính giữa. Khẽ ngẩng đầu nhắm mắt lại, tiếp nhận luồng năng lượng cường đại rót vào.
Ánh sáng màu trắng từ từ biến mất, Lăng Tuyệt Trần chậm rãi mở hai mắt ra, trong chớp mắt này, khuôn mặt còn chưa kịp hé ra giống như lập tức trưởng thành hơn rất nhiều, so với trước kia lại càng nhiều hơn vài phần quyến rũ hấp dẫn. Khẽ nhếch miệng, quả là một nụ cười khuynh quốc khuynh thành! Mái tóc dài màu xanh lam lại càng thêm mềm mại, theo gió mà bay lên. Một thân cẩm phục màu băng lam lại trở thành màu xanh nhạt tơ lụa bên trung di chuyển ra bên ngoài, sa y bên trong là màu trắng xen lẫn màu xanh lam nhàn nhạt, làm cho người ta vừa nhìn liền không khỏi cảm thấy đây là một tiên nữ mắc đọa rơi xuống phàm trần.
Bay vút lên bậc thềm chậm rãi đi xuống, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều là phong thái người đứng đầu lạnh nhạt ưu nhã, hồn nhiên thiên thành hiển thị rõ ràng không thể nghi ngờ. Đưa ngón trỏ ra, một luồng Huyền Khí gần như hoàn toàn trong suốt khẽ nhúc nhích. Nụ cười hiện lên rõ ràng, nhếch miệng lên, chưa từng nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, sau khi hấp thu năng lượng của hoa sen, cấp bậc tu vi của nàng thế nhưng nhảy một cái trở thành Thần giai cao cấp, nếu như không phải là bởi vì tình cảm trong lòng nàng quá mức chấp niệm, đoán chừng trở thành Thánh giai cũng không phải là không có khả năng.