Sở Dạ Phong một tay tụ tập Huyền Khí mãnh liệt đang vận sức chờ phát động, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi màu xanh lá cây khát máu của Ngân Lang, vẻ mặt đã không còn lạnh nhạt giống như ngày thường.
Hai tay mở rộng ngửa mặt lên trời hú dài, mái tóc bung ra rối tung bay loạn, giờ khắc này, liền giống hết như là đang đứng ở trong ngọn lửa cháy bừng bừng Dục Hỏa Trọng Sinh, mang theo một chút ít khổ sở có thể chịu đựng được. Đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi lóe lên tia sáng âm u nhìn chằm chằm trên đất: "Đều đi chết đi!" Thanh âm lạnh lẽo, vẻ mặt khủng bố, vừa dứt lời, trường biên bị Tử Minh Hỏa thiêu đốt đỏ bừng, lần nữa cuốn tới.
Trường tiên nhìn giống hệt như trường xà nhanh chóng đánh tới, Sở Dạ Phong lui về phía sau nửa bước, mũi chân chống đỡ vào khoảng không ở sau người, đôi mắt hơi hơi híp lại, tia sáng âm u kia chợt lóe lên cũng để lộ ra sự khẩn trương của hắn. ‘ Leng keng ’ một tiếng, roi sắt đánh vào trên kết giới trước người Sở Dạ Phong, trường tiên từ từng đường móc sắt tổ hợp lại mà thành dọc theo kết giới mà xẹt qua, phát ra tiếng tia lửa ‘ xì xì xì ’.
Lăng Tuyệt Trần khẽ cau mày, Sở Dạ Phong vì sao chỉ thủ chứ không tấn công? Chẳng lẽ là hắn muốn đánh giá thực lực của Ngân Lang sao? Muốn đánh bại một đối thủ không thấp, hiểu rõ đối phương là điều rất quan trọng, thật đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng mà, chẳng lẽ hắn không nhìn ra bây giờ Ngân Lang căn bản cũng không phải là người mà người thường có thể cân nhắc được sao?
Hai vị bệnh nhân Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy tất nhiên là gắt gao dựa vào đối phương để chống đỡ thân thể của mình, nhìn hai người giằng co ở giữa không trung cũng không nhịn được thoáng hiện lên một tia lo lắng.
Kết giới vô hình vây quanh toàn thân Sở Dạ Phong, mà cây roi sắt kia cũng xoay quanh kết giới bao quanh một vòng lại một vòng. Phần đuôi của trường tiên, giống như đuôi độc của con bò cạp, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh, dựng thẳng đứng trên đỉnh đầu Sở Dạ Phong một đường thuận lợi không gặp trở ngại.
Một tay khẽ vén vạt áo lên, một tay trong tay tụ tập Huyền Khí màu trắng từ từ trở nên lớn mạnh, một đôi mắt nhàn nhạt nhìn thời gian trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng, lâu lắm rồi trong cuộc đời của hắn mới có công đoạn dừng lại, ngoại trừ Mộ Dung Tư thỉnh thoảng cùng hắn so chiêu, cơ hồ hắn cũng không có đối chiến qua với cao thủ chân chính. Cho nên, giờ phút này hắn bắt đầu có một tia hăng hái.
Theo Huyền Khí Sở Dạ Phong ngưng tụ càng ngày càng mạnh, dòng khí ở xung quanh cũng khẽ thay đổi, nếu như là người bình thường, hoặc là người tu vi quá thấp, căn bản là không có cách nào chịu đựng được khí áp cường đại như thế.
"Băng Phong Thiên Lý!" Vẫn như cũ là một chiêu Băng Phong Thiên Lý, Băng Trụ theo lòng bàn tay của hắn nhanh chóng lan ra, bởi vì liên quan đến kết giới, hoặc là do hắn đặc biệt trút xuống, Băng Trụ chỉ dọc theo roi sắt kia mà lan ra. Lợi dụng thời cơ trong chớp nhoáng này, điểm nhẹ mũi chân, sau một chiêu Thuấn Di, tại chỗ cũ đã không còn thấy bóng dáng của hắn.
Tay áo bồng bềnh, màu đỏ rực rỡ kia chỉ trong nháy mắt, đã đứng ở sau lưng Ngân Lang vẫn còn đang nghi ngờ, không thể không nói, thiếu sót của vóc người to lớn lực lưỡng này chính là, không linh hoạt!
"Chậc chậc chậc, thì ra đây chính là cái mà người ta nói tứ chi phát triển đầu óc ngu si sao?"
Thanh âm hài hước, từ phía sau truyền đến, lúc này mới kéo thần trí của Ngân Lang quay trở về, dứt khoát xoay người lại liền nhìn thấy bóng dáng màu đỏ rực rỡ một tay chống cắm nhìn không rõ biểu tình kia, giống như tiếc nuối lắc đầu mà thở dài.
Nhìn roi sắt trong tay bị Băng Trụ giam cầm, tạo thành một cỗ hình xoắn ốc trên không trung, đầu óc Ngân Lang vốn dĩ đã trực bạch ( có gì nghĩ nấy, có thể hiểu là không biết động não suy nghĩ) càng thêm không biết biến chuyển, cánh tay hất lên, mặc dù bị Băng Trụ giam cầm nhưng mà vẫn có thể lợi dụng sức lực của mình vung mạnh lên. Dòng khí màu đen từ lòng bàn tay tràn ra chỗ tay cầm đang nắm roi sắt, dọc theo roi sắt, đem Băng Trụ hòa tan từng tấc từng tấc.
Roi sắt mang theo tiếng gió sắc bén, chặn ngang hướng Sở Dạ Phong đánh tới ở giữa không trung.
Tròng mắt nguy hiểm nheo lại, một tay nắm quyền giơ cao lên qua đỉnh đầu: "Diệu Thiểm Quyết ~!" Theo lời Sở Dạ Phong vừa dứt, một cỗ ánh sáng màu vàng từ nắm tay của hắn liền nhanh chóng khuếch tán, xông thẳng vào tầng mây của bầu trời đêm, khiến cho màn đêm đen kịt lúc này sáng như ban ngày.
Ánh sáng màu vàng càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho tất cả mọi người không khỏi giơ tay lên cản lại kim quang chói mắt này. Động tác trong tay Ngân Lang hơi dừng lại, kim quang cũng khiến cho hắn không khỏi nhắm hai mắt lại.
Rất tốt!
Khóe miệng khát máu của Sở Dạ Phong nhếch lên, bóng dáng màu đỏ thoáng qua, biến mất tại chỗ cũ.
Kim quang từ giữa tầng mây trên trời cao từ từ biến mất, cho đến khi màn đêm khôi phục lại như trước, kim quang chỉ tồn tại trong nháy mắt, lại khiến cho tầm mắt của mọi người một hồi lâu sau mới khôi phục lại bình thường. Nhưng ~ nhìn Ngân Lang nghi ngờ giữa không trung, Sở Dạ Phong đâu?
Nhưng mà, chỉ ở một giây kế tiếp, liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Sở Dạ Phong từ từ xuất hiện ở sau lưng Ngân Lang.
Ngân Lang kinh ngạc, muốn quay đầu lại cũng đã không còn kịp nữa, bởi vì một thanh chủy thủ lóe sáng, đang để ở trên trán của hắn. Hắn là ma thú Ngân Lang, mặc dù có thân thể của loài người, cũng không thể lẩn tránh được sự thật hắn là một con thú, đặc biệt cũng có nhược điểm trí mạng của ma thú, đó chính là Tinh Thạch ở trên trán, đó là nơi tồn tại bổn mạng của mỗi một con ma thú.
Chỉ là, đột nhiên dòng khí lưu chuyển mãnh liệt, một mũi tên màu đỏ sậm, phát ra ánh sáng mờ ảo bay thẳng tới bên người Ngân Lang, Sở Dạ Phong một tay cầm chủy thủ để ở trên trán của Ngân Lang.
Tốc độ của mũi tên này, nhanh đến mức làm cho người ta cơ hồ không kịp nhìn thấy. Sở Dạ Phong quay đầu lại, cũng đã không còn kịp nữa, chỉ ở trong nháy mắt, mũi tên thẳng tắp hướng cổ họng của Sở Dạ Phong nhanh chóng bắn tới, thời gian vào giờ khắc này như bị bất động.
Thấy vậy, Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại có chút kinh ngạc, trong tròng mắt duy nhất kia từng điểm tình cảm đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là oán hận tàn nhẫn độc ác! Chuyện giống như vậy, nàng tuyệt không cho phép xảy ra lần nữa! Thân hình hơi chuyển, vung tay lên, ‘ vù vù vù ’ từ bên dưới tay áo phát ra thanh âm rất nhỏ, khi ngẩng đầu lên lần nữa truy tìm thanh âm phát ra, chỉ có thể nhìn thấy một điểm xám xịt nào đó, so với tốc độ của mũi tên kia còn nhanh hơn, phóng về hướng mũi tên bay đi.
‘ Keng ’ một tiếng, mũi tên ở trước mắt Sở Dạ Phong bị chặn ngang cắt đứt, rớt xuống đất.
‘ Phập ’ đó là âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào thân thể.
Thì ra là Lăng Tuyệt Trần đã phóng ám khí hình dạng giống như Phi Luân thu nhỏ ra ngoài, sau khi chặn ngang cắt đứt mũi tên thế nhưng chia ra làm hai, lần lượt lấy tốc độ kinh người xuyên qua trán của Ngân Lang. ‘ Keng keng ’ hai tiếng vừa khẽ vang lên, Tinh Thạch ầm thầm mang theo màu đỏ sậm hơi mờ, trên mặt đất kéo lê một vệt thật dài, cuối cùng dừng lại tại bên cạnh một tảng đá, Phi Luân vẫn còn ở đó, chỉ là khối Tinh Thạch kia đã hóa thành bột.
Theo sự hủy diệt của Tinh Thạch, Ngân Lang chậm rãi lui bước cặp mắt màu xanh lá cây thăm thẳm lóe lên ánh sáng âm u, mà trở nên vẩn đục. Thân thể cao lớn cứ như vậy thẳng tắp ngã ra sau, cặp mắt trợn to nhìn một điểm nào đó trên mặt đất, thoáng qua một tia sáng âm u sau đó đã vĩnh viễn mất đi sự rực rỡ.
‘ Rầm ’ thân thể rơi xuống, cát bụi mù mịt bay lên chính là đưa hắn đoạn đường cuối cùng, mặc dù đã mất đi sinh mạng, thế nhưng cánh tay xuôi ở bên người, vẫn như cũ nắm chặt trường tiên.
Khi đó cảm giác được luồng sức mạnh kia rất mãnh liệt đến bản thân hắn cũng không cách nào kháng cự, hắn biết hắn cũng đang sợ hãi. Không ngờ là chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm nhận được sự áp bức khi đối diện với đường ranh sinh tử. Khiếp sợ nhìn thân thể Ngân Lang ngã xuống. Một chân điểm nhẹ vào lưng bàn chân của một chân khác, Hồng Y tung bay đã rơi xuống cùng đứng bên cạnh Lăng Tuyệt Trần.
Nhìn khuôn mặt nghiêng u ám của Lăng Tuyệt Trần, Sở Dạ Phong ngừng phủi ống tay áo tay, nhìn thấy sự vùng vẫy và một chút gần như tuyệt vọng trong con ngươi đang rũ xuống kia, trong tim của hắn không khỏi thoáng qua một tia đau lòng. Hắn biết, cảm xúc lúc này của nàng, là bởi vì mũi tên bắn lén kia, mày kiếm nhíu lại kéo cánh tay cứng ngắc của nàng qua: "Trần, ta không sao!"
Bàn tay ở bên dưới tay áo nắm thật chặt, khẽ nâng tầm mắt: "Nhưng chỉ kém một chút!" Khi nàng mở miệng nói chuyện thì mới phát hiện, thanh âm của nàng đang run rẩy.
Mặc dù mới vừa trải qua sống chết, nhưng nghe những lời này của nàng lại khiến cho khóe miệng của hắn nâng lên: "Không có việc gì!"
Quay đầu, nhìn nơi bắn ra mũi tên, ánh mắt trở nên lạnh băng. Giãy giụa, không thể tin được tất cả những gì hiện lên ở trong mắt của nàng.
Theo tầm mắt của nàng, chỉ nhìn thấy nam tử sắc mặt không chút biểu cảm giống như cũ.
Nhưng mà, có ai biết được lòng bàn tay của hắn đang nắm chặt, đã sớm thay đổi hoàn toàn ••••••