"Nhược Thủy không cần khách khí, gọi ta là Vũ Cô là được rồi!" Hắn chính là người trong lòng Lăng Tuyệt Trần vẫn nhớ mong đi, nhìn bộ dáng này, thật không thẹn khi gọi là Hoa Nhược Thủy!
Mọi người vốn cũng không phải là cái loại người bụng đang đói có người mời ăn còn từ chối kêu no rồi, Hoa Nhược Thủy lập tức cũng chỉ cười nhạt gật đầu.
"Thân thể của huynh còn có chỗ nào không khỏe không?" Lăng Tuyệt Trần nhìn sắc mặt của hắn đã hơi hồng nhuận, cũng yên lòng không ít.
Lúc này Hoa Nhược Thủy mới khẽ thu hồi nụ cười xinh đẹp trên mặt, xoay người nhìn Lăng Tuyệt Trần, nét mặt nghiêm túc: "Trần Nhi, lần này, thật cám ơn muội!" Vì một gốc cây thảo dược này, thiếu chút nữa liền mất tính mạng.
"Không trách huynh, chỉ là bản thân ta không cẩn thận mà thôi!" Nhìn thấy một tia tự trách thoáng hiện lên trong mắt hắn, Lăng Tuyệt Trần khẽ cười một tiếng.
Mặc dù Lăng Tuyệt Trần nói rất nhẹ nhõm, nhưng Hoa Nhược Thủy vẫn không thể bỏ được, trong mắt lại xuất hiện một tia ngoan độc tàn nhẫn: "Nguyệt Ma Giáo, ta nhất định phải cùng hắn đối kháng tới cùng!" Hai tay buông lỏng ở bên người nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ.
"Nhược Thủy huynh, Nguyệt Ma Giáo không chỉ là kẻ địch của một mình huynh, hơn nữa còn là kẻ thù chung của người trong thiên hạ chúng ta!" Ánh mắt của Tiêu Vũ Cô lóe lên, nhìn Hoa Nhược Thủy đáy mắt lộ ra một tia tán thưởng.
Tự động xem nhẹ lời nói của Tiêu Vũ Cô, Lăng Tuyệt Trần cau mày nhìn Hoa Nhược Thủy: "Nhược Thủy, huynh sao phải như vậy?" Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Dạ Minh sao? Không, dứt khoát là không đơn giản như vậy.
"Ta nghiễm nhiên nhớ rõ, năm đó Diệp Gia bị diệt môn thì sau lưng Chung Kiền còn có một đôi hắc y nhân ( người áo đen)!" Giờ khắc này, trong mắt Hoa Nhược Thủy chỉ còn lại màu đỏ tươi bao trùm toàn bộ.
Mấy chục hắc y nhân này, thân hình giống như cái bóng xuyên qua giữa tất cả mọi người, dùng tốc độ khiến người ta phản ứng không kịp, tàn nhẫn cắt lấy đầu của người khác. Khi hắn chạy tới thư phòng của gia gia, lại chỉ nhìn thấy khắp phòng hỗn loạn, mà vị gia gia luôn luôn nghiêm cẩn kia, trợn to hai mắt, hai cánh tay mở rộng ngồi ở trên chiếc ghế bành duy nhất còn nguyên vẹn ở trong nhà, trên người chằng chịt vết thương do kiếm gây nên, còn có một nhát chí mạng ở trên cổ kia, vẫn còn thấy chút máu sót lại đang chảy nhỏ giọt, từng giọt, từng giọt dọc theo cánh tay đang rũ xuống, nhỏ xuống trên sàn nhà, nhuộm đỏ khắp sàn nhà.
Thân thể nhỏ bé run rẩy đi ở trên hành lang bị thấm ướt bởi máu tươi, lộ ra cảnh tượng không có chút sinh khí nào. Đường đất nhỏ, trên vách tường, trên cây cột, ngay cả trên mặt hồ sen kia tất cả đều là máu tươi. Một trận gió thổi qua, toàn bộ mùi máu tươi nồng nặc tràn đầy xoang mũi.
Không có thi thể nào còn nguyên vẹn, xác chết chồng chất khắp Diệp Phủ, còn có rất nhiều đầu lâu tìm khắp nơi không thấy. Từng cái đầu lâu trợn to hại mắt, chết không nhắm mắt, lăn đầy đất, miệng hơi mở ra, ngay cả một tiếng hét hoảng sợ cũng không kịp hô lên, đã bị kết thúc tính mạng.
Ở trong phủ đã bị san bằng tìm kiếm mấy trăm lần, hắn tìm được phụ thân toàn thân y phục và trang sức hoa lệ, nhưng bên cạnh hắn lại không phải là mẫu thân của hắn, một màn kia, buồn cười đến cỡ nào nha. Mặc dù như thế, hắn vẫn chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, tìm được đầu của phụ thân, một cái đầu bị cắt làm hai nửa.
Tìm được thi thể của mẫu thân, liền đem nàng và phụ thân đặt chung một chỗ, lúc chết không có ở bên cạnh, vậy giờ tới Địa phủ, cũng sẽ không tách rời nhau. Trong lòng hắn chính là âm thầm nghĩ như vậy, bởi vì hắn nhiều lần thấy mẫu thân một mình rơi lệ trong đêm.
Đem toàn bộ thi thể có thể khâu, khâu lại thật tốt, mấy trăm thi thể chồng chất trên khoảng đất trống, hắn nắm cây đuốc đã được châm lửa đang bùng cháy ở trong tay. Khẽ nhắm mắt lại, chịu đựng sự lạnh lẽo cực lớn ở trong lòng, vung tay lên, cây đuốc rơi vào trên đống thi thể kia, trong nháy mắt dấy lên lửa lớn hừng hực. Lửa lớn rực đỏ phản chiếu khuôn mặt tươi cười tái nhợt, con ngươi trong mắt hắn từ đen chuyển sang đỏ, chính mắt nhìn thấy người thân của mình, từ từ biến mất hoàn toàn ở trong biển lửa kia.
Thiêu đốt thật lâu, thật lâu, đêm tối dần dần hạ màn, nắng ấm ban mai hiện lên, rốt cuộc cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh như băng của hắn. Nâng hai chân vừa tê rần vừa run rẩy lên, từng bước chậm rãi bước về phía bên ngoài phủ, chuyến đi này, cuộc đời của hắn liền thay đổi, tâm niệm duy nhất của hắn chính là báo thù, báo mối thù máu sâu như biển này.
Một đêm kia, chính là những người này dùng máu của Diệp Gia, nhiễm đỏ toàn bộ trí nhớ khi còn bé của hắn.
" Sát thủ Ảnh Tử của Nguyệt Ma!" Lăng Tuyệt Trần nghe vậy không nói, ngược lại Sở Dạ Phong kêu lên, điểm lợi hại của Sát thủ Ảnh Tử hắn cũng là đã gặp qua, lần đó, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của hắn và Lăng Tuyệt Trần, đến nay nhớ lại trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Hoa Nhược Thủy gật đầu một cái, khẽ nhắm mắt, trong nháy mắt màu đỏ tươi trong tròng mắt bị che giấu: "Đúng vậy, cho nên, ta và Nguyệt Ma Giáo có thù không đội trời chung!" Nói xong, mở mắt ra lần nữa thì màu đỏ tươi mới vừa rồi đã không còn nữa, liếc mắt nhìn qua, vẫn giống như cũ là một bộ mặt xinh đẹp nói cười như thường lệ.
"Ta nghĩ, chúng ta có thể liên thủ!" Ánh mắt kiêng dè của Tiêu Vũ Cô âm thầm lén nhìn nghiêng khuôn mặt Lăng Tuyệt Trần, nhàn nhạt mở miệng.
Hoa Nhược Thủy kinh ngạc nhìn hắn: "Tại sao?" Nguyệt Ma không phải là người của Quang Ảnh Thần Đảo sao?
"Chính vì hắn là người của Quang Ảnh Thần Đảo ta, cho nên, chúng ta có cùng chung kẻ địch!" Giống như hiểu được sự nghi ngờ của Hoa Nhược Thủy, Tiêu Vũ Cô quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Hoa Nhược Thủy. Hắn đóng vai Mộ Dung Tư lâu như vậy, không phải là vì chống lại Nguyệt Ma sao.
Hoa Nhược Thủy cũng cùng hắn nhìn nhau hồi lâu rồi im lặng, giờ khắc này, người mới vừa gặp mặt nhận thức, lại giống như bạn tốt lâu năm, giống như cái gì cũng đều đã thương lượng xong. Nghe vậy, ngay cả ánh mắt của Sở Dạ Phong cũng nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần ngồi ở một bên không nói gì.
Nhìn một màn này, trong lòng Lăng Tuyệt Trần ít nhiều cũng có điều hiểu rõ, nhưng nàng lại vẫn như cũ giữ vững trầm mặc, không có người nào biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, nhưng nàng lại hiểu, mặc dù nàng một câu nói cũng không có nói, nhưng mà, nàng lại chần chờ, nàng xiết chặt hai tay. Tầm mắt đang cúi xuống thoáng lóe lên một loại tâm tình không biết tên, nàng không có lựa chọn, nàng không thể, còn không nghĩ tới muốn ••••••
Thấy vậy, Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy liếc mắt nhìn nhau, khẽ nhún nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ. Sở Dạ Phong cúi mắt không nói, không ai biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Bữa cơm này, mọi người ăn đều cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, chỉ là im lặng lẳng lặng ăn phần của mình.