Kéo lại y phục màu đỏ, đường viền ngọn lửa rực rỡ được thêu bằng chỉ vàng, nam tử ngồi trên chiếu khẽ cúi tầm mắt xuống, đắm chìm trong thế giới do chính mình tạo nên, ngón tay thon dài tuyệt đẹp lưu loát sinh động giống như đang nhảy múa trên dây đàn, một khúc " Âm Khuynh Tả " trầm bổng vang lên. Lông mi dài trên khuôn mặt hình trái xoan, tạo thành đường cong mê hoặc, người theo âm mà động, thỉnh thoảng lại nâng đầu lên, làm cho người ta hô hấp căng thẳng, hé ra một khuôn mặt với vẻ đẹp phiên nhược kinh hồng []! Chỉ là trong cặp mắt kia vụt sáng một thứ gì đó rồi lại biến mất, làm cho người ta bắt không được, lại muốn thăm dò, bất tri bất giác liền bị hấp dẫn, cùng với tiếng đàn êm tai kia, cùng nhau say mê. Mày kiếm nhíu chặt giống như hắn mang theo tâm sự dày đặc, đôi mắt thỉnh thoảng lại thoáng hướng về phía cửa phòng đóng chặt kia.
[] Phiên nhược kinh hồng: chỉ vẻ đẹp kiều diễm, nhẹ nhàng, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.
Ở bên ngoài tường viện kia, bước chân vốn dĩ đang vội vàng, sau khi nghe thấy tiếng đàn thong thả khoan thai, sự căng thẳng trong lòng liền ngừng lại, cổ họng khẽ dao động lên xuống chợt thoáng qua một loại tình cảm không biết tên. Khóe mắt liếc về phía phát ra tiếng đàn cách tường viện kia, ánh mắt lấp lánh.
Nam tử cùng đi theo ở phía sau, cũng không khỏi ngừng lại, đây là một khúc nhạc quen thuộc. Ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn theo bóng lưng của nàng, hóa ra, rất nhiều chuyện ngay từ trong lúc vô tình liền đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ. Bọn họ có thể an bài tất cả, nhưng không cách nào khống chế nội tâm của người khác.
Cắn chặt môi của mình, hai tay ở dưới tay áo nắm chặt lại, thu lại tất cả tâm tình trên mặt, xoay người bước vào cửa viện, nhìn thấy một thân bóng dáng màu đỏ kia, bước chân của nàng liền run rẩy. Nhiều ngày không gặp, hình như đã trở nên gầy hơn rất nhiều.
Nam tử đang đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, nghe thấy tiếng bước chân, ngón tay đang thong thả gẩy đàn chợt dừng lại, đột ngột quay đầu lại, đập vào mắt chính là bóng dáng đã lo lắng nhiều ngày nay. Dây đàn vẫn còn khẽ dao động, nhưng chỉ thấy vạt áo tung bay, nam tử ngồi trên chiếu đã không còn thấy bóng dáng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem cô gái vừa mới bước vào cửa viện ôm thật chặt ở trong ngực, chỉ sợ vừa buông tay nàng sẽ giống như một loại ảo ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn động tác xảy ra bất ngờ này của hắn, nàng có chút không biết phải làm sao, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, vẫn như cũ để mặc cho hắn ôm, cái ôm trong ngực này khiến cho nàng cảm nhận được một chút an lòng, không nhịn được giơ tay lên, đặt trên vòng eo gầy gò của hắn, một tay mơn trớn bờ vai của hắn, khẽ nhắm mắt lại. Giờ khắc này nàng không cần ngụy trang nữa, ngụy trang quá mệt mỏi. Ở trước mặt hắn, nàng cứ làm chính mình, khóe mắt khép hờ, lóe lên một giọt nước trong suốt.
Cảm giác trong lòng được bổ sung không còn trống rỗng khiến cho hắn nhẹ nhàng buông xuống phần tâm sự dạt dào kia, nàng đã trở lại, cuối cùng đã trở lại. Mấy ngày nay, hắn lần đầu tiên nếm trải sự cô đơn nhớ nhung đầy tịch mịch, cảm giác này chưa bao giờ có, cũng không hề làm cho hắn mất tự nhiên, mà lại cảm thấy được trong nhớ nhung còn mang theo chua sót và hạnh phúc. Hóa ra, trừ việc lạnh nhạt đối với tất cả mọi chuyện, hắn còn có những thứ tình cảm khác. Lần đầu tiên, hắn cảm giác sinh mệnh của mình tồn tại có ý nghĩa, chính là vì cô gái trong ngực này.
Ngửi thấy mùi thơm ngát đặc biệt trên người nàng, lông mày đang nhíu chặt liền giãn ra, có nàng ở bên cạnh, sẽ luôn khiến cho hắn cảm thấy mình tồn tại, cảm thấy sinh mệnh của mình thật sự tồn tại. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến, hắn đều sẽ sinh ra ảo giác, quay đầu nhìn lại, nhưng mà không có gì cả, thế nhưng hôm nay nàng chân thật, đang ở trước mắt của hắn ở trong lòng hắn.
Cả hai đều cùng cảm nhận được tiếng tim đập của nhau, gần như vậy, gần trong gang tấc. Rồi lại xa như vậy, cách thân thể của hai người, cự ly cũng giống như trở nên xa hơn.
Màu xanh dương cùng với màu đỏ đan vào nhau, gió thổi lướt qua mái tóc dài của hai người, từng sợi từng sợi bay lượn rồi dây dưa quấn quýt chặt chẽ với nhau. Vạt áo tung bay, thân hình mảnh khảnh của nàng ở trong ngực của hắn, nàng bề ngoài kiên cường mạnh mẽ lạnh lùng thế kia trong chốc lát liền nhỏ bé giống như tiểu bạch thỏ, tìm kiếm một bến đỗ an toàn. Có lẽ là bởi vì đều cao ngạo và cô tịch như nhau, cho nên cũng đều trở thành bến đỗ của nhau.
Trong khoảnh khắc rơi xuống vách đá kia, nàng biết, mình sợ, bởi vì nam tử bên cạnh, nàng cư nhiên sợ hãi. Cho đến khi cảm thấy sự tồn tại chân thật, nàng mới thoáng giống như bỏ xuống được tảng đá trong lòng. Hóa ra, trong lúc vô tình, nàng cũng học được quan tâm, hóa ra, nàng tin tưởng không chỉ là chính mình.
Tại một khắc thời gian bị dừng lại kia, giống như truyền tới tiếng đàn du dương đã dừng lại. Đó cũng không phải là sinh ly tử biệt, so với sinh ly tử biệt càng làm cho người ta rối rắm hơn. Có lẽ là khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi, khiến cho nàng và hắn đều hiểu rõ được tâm tình lộn xộn trong lòng mình, giờ khắc này ngược lại cũng liền bình thường trở lại.
Hai người ôm nhau thật chặt giống như xung quanh không có người, trong trời đất này ở trong lòng bọn họ chẳng qua cũng chỉ có lẫn nhau.
"Nàng đã trở lại!" Thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng, mang theo một chút run rẩy, mang theo một chút nhẹ nhõm. Một tay khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, động tác này có chút xa lạ cũng rất tự nhiên, khiến cho hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác khác thường. ( TLT: đúng là ‘ tiểu biệt thắng tân hôn mà ‘, Sở ca đã xác định tình cảm nên từ chương này chuyển sang gọi Trần tỷ là nàng nhé!)
Bốn chữ đơn giản, lại xông vào trong lòng của nàng kích thích một tia gợn sóng, khẽ gật đầu: "Ừ, đã trở lại!"
Hai câu đơn giản, bất quá chỉ là trở lại! Hai người nhếch miệng lên, lại không có mở miệng, một cái ôm, vô thanh thắng hữu thanh, chỉ là một cái ôm đã biểu đạt rất nhiều cảm xúc.
Khoảnh khắc nhìn hai người này vô cùng tự nhiên, Tiêu Vũ Cô đi theo sau lưng không khỏi chớp chớp mặt. Một tay nắm quyền chống ở trên môi ho nhẹ hai tiếng: "Khụ khụ khụ, Tuyệt Trần!" Hắn đã bị bỏ qua rất lâu rồi, cho nên hắn không thể không lên tiếng cắt đứt hai người đang ‘ thâm tình ôm nhau ’.
Lúc này thế giới của hai người mới bị cắt đứt, nghe thấy giọng nam mị hoặc kia, Sở Dạ Phong đột nhiên giương mắt, đập vào mắt chính là một thân màu đỏ tía, một đôi mắt ưu buồn, trên gương mặt cương nghị kia không rõ là biểu tình gì.
Nguy hiểm!
Đây là ý nghĩ theo bản năng của Sở Dạ Phong, nhưng mà cánh tay đang ôm nàng vẫn như cũ không hề buông ra.
_________________