Có lẽ là vì trừng phạt hắn nói quá nhiều, hoặc cũng có lẽ là sự khác thường trong cơ thể không an phận kia rốt cuộc cũng không chịu ngồi yên, bắt đầu tán loạn bốn phía, sau khi ho nhẹ hai tiếng ‘ khụ khụ khụ ’, phụt lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, nhiễm đỏ cả mặt bàn bằng đá kia.
"Hoa Nhược Thủy!" Lăng Tuyệt Trần vội vàng đứng dậy, dường như nàng cảm thấy có hai cỗ hơi thở đang chạy tán loạn trong cơ thể hắn. Một tay khoác lên trên cánh tay của hắn, rồi lại đột nhiên thu về. Nóng! Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.
Sở Dạ Phong đứng dậy, muốn vỗ lưng cho Hoa Nhược Thủy, nhưng một tay mới vừa chạm vào bờ vai của hắn, cánh tay không khỏi khẽ phát run: "Tại sao lại lạnh như thế?" Thật sự là rất lạnh.
"Lạnh?" Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc nhìn Sở Dạ Phong, Sở Dạ Phong nhìn nàng khẽ gật đầu. Hai hàng lông mày của Lăng Tuyệt Trần nhíu chặt, một lạnh một nóng, thân thể của người bình thường làm sao mà chịu được.
So với họ, vẻ mặt của Hoa Nhược Thủy ngược lại trấn định hơn nhiều, vẫn chỉ lạnh nhạt lau chùi khóe miệng: "Huynh không sao!" Phát bệnh như vậy cũng không biết đã chịu đựng qua bao nhiêu lần, cho nên, hắn cũng đã quen rồi. Chỉ là, hai bàn tay ở dưới tay áo đột nhiên nắm chặt, móng tay hung hăng cắm sâu vào lòng bàn tay của hắn. Mặc dù nhẫn nại như vậy đã gần hai mươi năm, nhưng thật sự là đến giờ khắc này, vẫn còn cần một sức chịu đựng cực lớn.
Đột nhiên nhớ tới một màn đêm qua lúc hắn đang ngồi thiền trên giường băng Hàn Ngọc, dứt khoát đỡ lấy cánh tay của hắn: "Đi, muội dẫn huynh tới giường băng Hàn Ngọc!" Lăng Tuyệt Trần không để ý đến thân nhiệt cực nóng trên cơ thể hắn, nắm lấy cánh tay của hắn, sau đó đi về phía nơi ở của hắn.
"Được!" Lần này Hoa Nhược Thủy không có cự tuyệt, bởi vì chỉ có ở nơi này, hắn mới có thể tiếp tục chịu đựng, hiện tại, hắn còn không muốn chết, thật sự là không muốn.
Sở Dạ Phong theo sát ở phía sau, mặc dù hắn có sở thích nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, không tới gần nữ nhân nhưng cũng như không tới gần nam nhân, thế nhưng vẫn cắn răng, đỡ lấy cánh tay của Hoa Nhược Thủy: "Tuyệt Trần, chúng ta đi thôi."
Lăng Tuyệt Trần hơi giật mình, thế nhưng vẫn gật đầu một cái, hai người đỡ Hoa Nhược Thủy đi về phía tòa lầu các kia.
"Nhiều năm như vậy, huynh cũng chưa từng đi tìm đại phu chữa trị sao?" Lăng Tuyệt Trần từ đầu đến cuối vẫn luôn nhíu chặt lông mày.
"Ha ha ha, vô dụng, huynh đi tìm mấy tên Dược Sư, cuối cùng cũng đều không công mà trở về!" Hoa Nhược Thủy lắc đầu, ở cái thế giới này Luyện Dược Sư vốn đã hiếm thấy, hắn đã đi tìm mấy vài người tất đều đều chỉ hao tốn sức người và thời gian quan sát. Luyện Dược Sư có thực lực trên căn bản đều là đam mê chế thuốc, ẩn cư trong rừng núi rồi.
"Không cần bi quan như thế, thật ra thì muội cũng biết luyện dược." Chỉ là nàng không biết bản thân đã đạt tới cấp thứ mấy trong luyện dược.
"Ừ." Hoa Nhược Thủy nhàn nhạt gật đầu, khẽ nhắm mắt lại dựa vào bả vai mảnh khảnh của Lăng Tuyệt Trần, rơi vào hôn mê.
Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong hai người hợp lực đỡ Hoa Nhược Thủy đã sớm trở nên hôn mê bất tỉnh đặt ngồi xếp bằng trên giường băng Hàn Ngọc đang tỏa ra khí lạnh mỏng manh, nhanh chóng cởi áo ra cho hắn. Chỉ thấy trên cơ thể của Hoa Nhược Thủy bên trái hoàn toàn nóng đỏ bốc hơi nóng, cánh tay phải bên kia lại giống như có một tầng băng thật mỏng kết lại tỏa ra hơi lạnh.
Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên!
Cùng tồn tại bên trong thân thể của một người làm sao mà chịu được!
"Ngân Nhược, ngươi có thể giúp huynh ấy tạm thời ngăn lại sự tán loạn đang lan ra của băng và lửa không?" Khẽ nhắm mắt lại, lợi dụng thần thức dò hỏi Ngân Nhược đang bế quan tu luyện ở phía bên kia, nàng biết vào thời khắc mấu chốt này không thể quấy nhiễu hắn, nhưng mà tình hình lúc này rất cấp bách đành phải làm như vậy.
"Chủ nhân, thật xin lỗi, Bích Hải Chi Châu của ta chỉ có hiệu quả đối với Băng Hệ và Thủy Hệ của người mà thôi!" Giọng điệu đầy bất đắc dĩ và thất bại của Ngân Nhược truyền đến.
Bích Hải Chi Châu vốn là dựa theo thuộc tính của hắn, chỉ có hiệu quả đối với Thủy Hệ, ngay cả Sở Dạ Phong ngày đó cũng chỉ là lợi dụng độ tương tự giữa Thủy Hệ và Băng Hệ, hơn nữa hiệu quả cũng không phải là rất rõ ràng, chỉ có thể coi như là miễn cưỡng cứu sống hắn, tiếp theo sau đó hoàn toàn đều phải dựa vào Sở Dạ Phong tự mình chữa thương, cho nên lúc ở Ma Khải Vụ Lâm, nội thương của Sở Dạ Phong cực kỳ nghiêm trọng, chỉ là hắn vẫn luôn gạt Lăng Tuyệt Trần, âm thầm chữa thương.
Lăng Tuyệt Trần nhìn về phía Sở Dạ Phong, hi vọng hắn có thể có biện pháp tốt hơn.
"Ta thật sự là không biết, cho dù muốn vận chuyển Huyền Khí giúp hắn trị liệu, cũng không thể gọi tới một cỗ Băng Hệ một cỗ Hỏa Hệ, đồng thời dẫn đường cho từng luồng khí lưu ở bên trong, sẽ gặp một luồng khí lưu càng thêm ngông cuồng, nhưng bản thân chúng ta căn bản cũng không thể đồng thời sử dụng hai cỗ Huyền Khí băng và lửa." Sở Dạ Phong nhíu chặt lông mày, nhìn nàng sốt ruột, hắn cũng sốt ruột, nhưng dù có sốt ruột thì cũng không có biện pháp.
Hai mắt Ngân Nhược đang nhắm chặt đột nhiên mở ra: "Chủ nhân, ngươi có thể cho gọi tinh linh Băng Hệ và tinh linh Hỏa Hệ, phụ giúp hắn chữa thương!"
Đúng vậy, sao nàng lại quên mất chứ.
Lăng Tuyệt Trần bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng ngồi ở một bên, một tay phủ lên ngực một tay đặt lên trán: "Băng tinh linh, Hỏa tinh linh, mau hiện!”"
Theo lời nàng vừa dứt, hai tiểu tử có màu đỏ rực như lửa và màu xanh lam giống như băng vỗ nhẹ chiếc cánh trong suốt xuất hiện giữa không trung trước mặt nàng. Nhìn Lăng Tuyệt Trần vui vẻ gọi: "Chủ nhân!"
"Nhanh lên, Băng Nhi dẫn đường cho khí lạnh trong cơ thể hắn, Hỏa Nhi dẫn đường cho khí nóng trong cơ thể hắn, đem tất cả toàn bộ dẫn dụ ra ngoài, truyền vào giường băng Hàn Ngọc!" Lăng Tuyệt Trần đứng dậy, vội vàng phân phó cho hai tiểu tử kia.
Tiểu tử gật đầu một cái, một tay phủ lên ngực, một tay nắm tiểu quyền trượng, nhắm mắt lẩm bẩm. Chỉ thấy hai luồng khí lưu nhàn nhạt một cái màu xanh lam một cái màu đỏ từ trong quyền trượng của hai tinh linh nhanh chóng tiến vào bên trong cơ thể Hoa Nhược Thủy.
Sở Dạ Phong thấy vậy, một tay phủ lên ngực một tay đặt lên trán, đang muốn kêu gọi tinh linh.
"Chủ nhân, không thể!" Hỏa Kỳ Lân thấy vậy, vội vàng hiện thân, một phát bắt trúng cổ tay của Sở Dạ Phong, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
"Hỏa Kỳ Lân, sao vậy?" Sở Dạ Phong mở hai mắt ra, vẫn như cũ cau mày nhìn Hoa Nhược Thủy.
Hỏa Kỳ Lân khẽ thở phào một cái, hoàn hảo tới kịp: "Chủ nhân, hiện tại đã có tinh linh Băng Hệ và tinh linh Hỏa Hệ của phu nhân ở trong cơ thể Hoa công tử, nếu như tinh linh của người đi vào đó, sẽ khiến cho tinh linh khác chủ đánh nhau ở bên trong cơ thể, không chỉ có không giúp được việc mà còn có thể hoàn toàn ngược lại, như vậy chính là hại Hoa công tử."
Nghe xong lời nói của Hỏa Kỳ Lân, Sở Dạ Phong vỗ ót của mình một cái, sao hắn lại có thể quên mất chứ? Xem ra hắn thật đúng là không thích hợp với tính tình nóng vội, một khi quýnh lên thì cái gì cũng đều quên.
Xoay người nhìn Lăng Tuyệt Trần đang chăm chú nhìn Hoa Nhược Thủy, Sở Dạ Phong không khỏi cười khổ một tiếng: "Muội không cần quá lo lắng, sẽ không có việc gì đâu." ( Hiz tội nghiệp Phong ca quá à! chấm chấm nước mắt )
Lăng Tuyệt Trần chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt một khắc cũng không có rời khỏi Hoa Nhược Thủy đang hôn mê bất tỉnh. Giờ phút này nàng cũng không biết thật sự là nàng chân chính quan tâm tới hắn, hay chỉ là vì muốn biết được nhiều chuyện hơn nữa từ trên người của hắn.