"Lăng Tuyệt Trần, ý ta không phải như vậy, thật ra thì độc này cũng không phải là không có cách giải!" Yến Nam Hiên khẽ cau mày, sau đó ngồi xổm xuống, tay của hắn khoác lên bả vai Lăng Tuyệt Trần giống như đang an ủi nàng.
Đột nhiên Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu lên, nước mắt cũng đã ngừng rơi không còn thấy nữa, nếu như không phải là hốc mắt của nàng vẫn còn ửng đỏ, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng mới vừa rồi chỉ là ảo giác của mình mà thôi, giọng nói có chút khàn khàn mở lời: "Ý ngươi là sao?" Hắn có thể chữa trị sao?
"Nam Hiên ngươi tốt nhất vẫn nên đem mọi chuyện nói một lần cho xong hết đi!" Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Kiếm Vũ có chút trách cứ quét về phía Yến Nam Hiên nãy giờ vẫn luôn tỏ vẻ bâng quơ hời hợt, người này không dưng lại làm hại Lăng Tuyệt Trần đau lòng như vậy. Nhưng mà, Lăng Tuyệt Trần đau lòng thì mắc mớ gì tới hắn, hắn tại sao phải sốt ruột lo lắng như vậy chứ? Hắn tự nói với mình, chẳng qua là hắn đang lo lắng cho Sở Dạ Phong mà thôi, đúng vậy, chỉ là lo lắng cho Sở Dạ Phong.
Rõ ràng bãi đất trống vốn dĩ đang rất yên tĩnh bỗng nhiên lại xuất hiện một tiếng động nhỏ, bóng người đang ẩn thân trong bóng tối thấy rõ tất cả mọi người đều đã bỏ xuống mọi suy nghĩ trong lòng thì ánh mắt bỗng lóe lên, tay khẽ vung áo choàng lên, bóng người lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Ta nói là ta không có năng lực, chứ không có nói là Sở đại ca không có thuốc nào chữa được!" Yến Nam Hiên liếc Kỳ Kiếm Vũ một cái, người này đúng là không có việc gì thì liền thích gây ồn ào ầm ĩ mà, thật không biết trong đầu của tên này chứa những thứ gì nữa. Chẳng lẽ không nhìn thấy được là hắn đang cố gắng tìm phương án chữa trị hay sao? Nhưng tại sao trong lòng hắn lại có chút khó chịu như vậy.
"Vậy phải cần cái gì, năng lực Thủy có thể cứu được hắn không?" Lăng Tuyệt Trần khẽ cau mày, trong lời nói Yến Nam Hiên cũng đã khẳng định việc này rất khó, nếu không dựa vào giao tình mấy chục năm làm huynh đệ của bọn họ hắn cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu như vậy, chỉ là, cho dù là khó hơn nữa nàng cũng nhất định phải cứu Sở Dạ Phong, thử hỏi trong thế gian cái gì là khó nhất, có lẽ tình cảm chính là thứ khó hoàn trả lại nhất!
Yến Nam Hiên nhìn thẳng vào hai mắt của Lăng Tuyệt Trần thật lâu, dường như muốn nhìn thấu toàn bộ con người của nàng. Lăng Tuyệt Trần lại càng không né tránh, thản nhiên để mặc cho hắn nhìn, nàng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao phải sợ hắn nhìn chứ.
"Như vậy thì tốt, ta hỏi ngươi, Sở đại ca ở trong lòng ngươi có bao nhiêu cân nặng?" Con ngươi trong mắt Yến Nam Hiên hiện rõ sự suy tư, mặc dù trong lòng sẽ rất đau, nhưng có những chuyện không thể không làm, đó là lý do hắn tồn tại.
Nặng bao nhiêu? Trước tiên, Lăng Tuyệt Trần tự hỏi chính mình, nhưng hình như nàng cũng không biết được đáp án, có lẽ là nàng không muốn đối mặt, không muốn suy nghĩ. Cúi đầu xuống nhìn Sở Dạ Phong: "Điều này không liên quan tới việc cứu hắn!" Đây là chuyện riêng của nàng, không cần thiết phải nói ra cho bất luận người nào biết.
Lôi Hỏa nhìn chằm chằm Tuyệt Trần, giống như tất cả mọi người cũng đang cẩn thận nhìn nàng không rời, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất bất kỳ một biểu cảm nhỏ nhặt nào đó của nàng. Nghe thấy câu trả lời của Lăng Tuyệt Trần, hình như có người thở phào nhẹ nhõm, lại giống như có người cau mày thật chặt, cũng có người nghi ngờ không hiểu, lại cũng có người hình như ở trong lòng đang nổi lên sự căng thẳng khác thường.
Yến Nam Hiên trầm mặc, một tay cầm chiếc quạt không ngừng gõ nhẹ, một tay khác lại tiếp tục hạ xuống một chưởng, hai chưởng, ba chưởng •••••• không nhanh không chậm, ngược lại chỉ càng khiến cho người ta cảm thấy nôn nóng sốt ruột.
"Nam Hiên, nếu có biện pháp thì mau nói ra đi, mọi người đều đã là bạn bè mấy chục năm rồi, có gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết, cần gì phải làm khó •••••• Lăng Tiểu thư như vậy?" Bắc Thần Hàn tiến lên, có chút lo lắng nhìn xuống đỉnh đầu Lăng Tuyệt Trần, đây là câu nói dài nhất mà từ trước tới nay hắn nói ra.
Yến Nam Hiên có chút kinh ngạc liếc nhìn Bắc Thần Hàn, sau đó cắn răng một cái, móc từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ rất tinh xảo, giơ lên trước ngực: "Đây là giải dược có thể chữa khỏi vết thương của trăm loại độc, tuy có thể giải được trăm loại độc nhưng mà nó lại có một nhược điểm, đó chính là… máu. Máu tươi!" Nói xong chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt Trần, trong ánh mắt ẩn chứa hy vọng khó nói rõ thành lời.
"Như vậy, dùng ta để làm thuốc dẫn là tốt nhất!" Nghe xong, Kỳ Kiếm Vũ nhanh chóng gỡ miếng đai đeo bảo vệ cổ tay xuống dứt khoát ném sang một bên, một tay kéo ống tay áo lên, vạt áo nghiêm chỉnh dáng vẻ oai vệ nghiêm túc nhìn thẳng Yến Nam Hiên chờ hắn gật đầu đồng ý.
Lôi Hỏa bước nhanh về phía trước đi tới bên cạnh Yến Nam Hiên: "Nếu cần, ngươi cũng có thể dùng chúng ta làm thuốc dẫn, chỉ cần có thể cứu sống Sở Dạ Phong, Lôi Hỏa ta tuyệt đối sẽ không từ chối!" Chỉ cần Tuyệt Trần có thể vui vẻ, hắn cũng không tiếc dùng bản thân làm thuốc dẫn, huống chi hắn làm sao có thể để cho Sở Dạ Phong dễ dàng chiếm ưu thế như vậy được chứ, ấn tượng ban đầu sẽ giữ vai trò rất quan trọng đấy.
Lăng Tuyệt Trần nhìn Sở Dạ Phong hồi lâu: "Cần điều kiện gì?" Ngược lại, Lăng Tuyệt Trần rất nhanh đã khôi phục được một chút lý trí, với công nghệ tiên tiến ngày càng phát triển của thế kỷ muốn truyền máu còn cần phải có DNA cùng loại tương xứng mới có thể tiếp nhận, huống chi trình độ khoa học kỹ thuật của thời cổ đại vẫn còn rất lạc hậu, như thế lại càng không thể truyền máu lung tung được.
Khóe miệng Yến Nam Hiên nhếch lên vui vẻ, có phần hơi tán thưởng liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Nói chuyện cùng với người thông minh vẫn là đơn giản hơn nhiều!" Sau đó ánh mắt như có ẩn ý liếc về phía ống tay áo của Kỳ Kiếm Vũ vẫn còn chưa có kéo xuống.
"Ánh mắt này của ngươi là ý gì, giống như ta thật sự cùng một dạng với •••••• loại người ngu xuẩn vậy." Kỳ Kiếm Vũ nhìn ánh mắt của Yến Nam Hiên như vậy thì không tránh được có chút tức giận, hắn không nhịn được rống to.
"Ngươi vốn dĩ cũng không thông minh lắm, đây chính là chuyện mà mọi người đều biết, ngươi không cần phải giải thích!" Yến Nam Hiên nhún nhún vai tỏ vẻ đây chính là sự thật không thể chối cãi.
"Được rồi, ngươi vẫn nên nói tới điều kiện tiếp theo đi." Hình như Lăng Tuyệt Trần rất không thích nhìn thấy bọn họ cãi nhau, chẳng qua cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Yến Nam Hiên ở bên cạnh mà thôi.
"Cần phải dùng loại máu tương tự với máu của Sở đại ca." Yến Nam Hiên cau mày, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ rốt cuộc có thể thực hiện được hay không.
Hình như đã sớm nghĩ đến đáp án này, nên Lăng Tuyệt Trần cũng không có cảm thấy nửa phần kinh ngạc, trái lại còn phi thường bình tĩnh: "Nếu còn có lời nào muốn nói thì đem nói hết một lần luôn đi."
Tương tự? Thật nực cười, bọn họ cũng không phải là người thân cùng huyết thống với Sở Dạ Phong, ngay cả một phần vạn hi vọng cũng không có, hiện tại phải đi đâu tìm loại máu tương tự.
"Cho nên, trong tất cả chúng ta cũng chỉ có ngươi mới có thể làm thuốc dẫn!" Ánh mắt Yến Nam Hiên chắm chú nhìn Lăng Tuyệt Trần, tất cả mọi người đều hiểu được ý vị sâu xa ở trong mắt hắn.
"Ta?" Lăng Tuyệt Trần nghi ngờ, tại sao hắn và nàng lại có quan hệ với nhau, không trách được trước đó hắn lại hỏi nàng: đối với nàng Sở Dạ Phong có bao nhiêu cân nặng.
Yến Nam Hiên gật đầu: "Sở đại ca có thể một người tu luyện tới ba thuộc tính Hỏa Hệ, Kim Hệ và Băng Hệ, trùng hợp lại có tới hai thuộc tính giống như ngươi, cho nên ngươi là người duy nhất thích hợp, chỉ cần ngươi đồng ý, như vậy Sở đại ca sẽ không có gì đáng ngại."
Nàng? Có lẽ nàng nên sớm nghĩ tới điều này, nếu như có thể cứu được Sở Dạ Phong như trong lời của hắn thì nàng chấp nhận, chỉ cần một chút máu thôi mà, không sao cả. Nàng lập tức gỡ miếng đai bảo vệ cổ tay xuống, kéo ống tay áo lên, một tay khác nắm chặt chủy thủ. Chủy thủ trong tay nàng khẽ xoay tròn nhẹ nhàng vẽ xuống một đường, trên cánh tay trắng nõn của nàng lập tức xuất hiện một vết thương nhiễm máu đỏ tươi. Nhìn động tác nhanh chóng của Lăng Tuyệt Trần, khóe môi Yến Nam Hiên hơi cong lên sau đó mở ra một hồ lô dùng đựng nước. Ngay lập tức, một dòng máu giống như chạy dọc theo quỹ đạo ở trên không trung vẽ ra một đường cong đẹp mắt rồi từ từ chảy vào trong cái bình nước đó.
Nhìn thấy một màn này, cũng không ai lên tiếng ngăn cản, mặc dù trong lòng bọn họ đều có chút không muốn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của Sở Dạ Phong, vì vậy mọi người đều cố gắng duy trì sự trầm mặc.
"Tuyệt Trần ••••••" Lôi Hỏa cau mày lại, nhìn thấy sắc mặt Lăng Tuyệt Trần từ từ tái nhợt, trong mắt hắn liền tràn ngập lo lắng, vội vàng gọi một tiếng.
Lăng Tuyệt Trần nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, chỉ là một chút máu thôi mà!" Nàng thật sự cũng không có để ý nhiều như vậy, trong quá khứ mỗi lần bị đạn bắn có lẽ vết thường còn chảy nhiều máu hơn thế này nữa.
"Tốt lắm!" Đợi đến khoảng năm phút sau, Yến Nam Hiên vội vàng đưa tay ra giữ chặt miệng vết thương đang chảy máu trên cánh tay của Lăng Tuyệt Trần, sau đó vội vàng đậy nắp của bình nước lại. Hắn xoay người ngồi xổm xuống sau đó đem một viên thuốc màu đỏ đút vào trong miệng Sở Dạ Phong, tiếp đó lấy bình nước đựng máu tươi của Lăng Tuyệt Trần đưa tới bên cạnh khóe miệng của Sở Dạ Phong, đợi cho đến khi hắn đã uống cạn chút máu còn lại trong bình, lúc này Yến Nam Hiên mới lau đi vết máu còn dính lại bên khóe miệng Sở Dạ Phong. Hình như thuốc này phát huy hiệu lực rất nhanh, chỉ trong nháy mắt sắc mặt Sở Dạ Phong đã từ từ khôi phục lại như bình thường, màu tím đen ở trên môi cũng từ từ nhạt dần sau đó trở lại màu đỏ thắn như lúc ban đầu.
Ánh mắt Lăng Tuyệt Trần khẽ chùng xuống, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, một chiếc khăn gấm đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng, làm cho nàng không nhịn được phải ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới tới.
"Cái này là của Thư Vũ, ngươi mau băng bó vết thương lại một chút đi!" Bắc Thần Hàn nhét khăn gấm vào trong lòng bàn tay của Lăng Tuyệt Trần, vẻ mặt hơi mất tự nhiên sau đó liền xoay người rời đi.
Băng Dật chắp hai tay ở sau lưng chậm rãi đi theo ở phía sau Bắc Thần Hàn: "Thì ra, người cũng không phải là người tuyệt tình giống như trong những lời đồn đãi kia." Trong giọng nói dường như còn có thêm một chút đùa giỡn.
Bắc Thần Hàn khẽ lắc đầu: "Ngươi cũng không lạnh lùng giống như trong lời đồn." Nhàn nhạt một câu nói, rõ ràng trong lời nói cũng có một chút đùa giỡn, muốn nói mát đúng không? Hắn cũng biết!
Băng Dật hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía xa: "Lăng Tuyệt Trần thật sự có thể một mình tu luyện ba hệ sao?" Cho đến hiện tại, hắn hình như vẫn còn có chút hoài nghi.
"Không chỉ có như vậy, nàng còn có thể tu luyện cả Kiếm khí!" Bắc Thần Hàn gật đầu, hắn vẫn chưa quên lần đầu tiên giao thủ với nàng, lúc đó nàng sử dụng cả Huyền khí và Kiếm khí nên mới có thể đấu với hắn đến không phân thắng bại.
Ánh mắt Băng Dật lóe lên, còn có thể tu luyện cả Kiếm khí? Chuyện này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện ở trên Thương Khung Đại Lục, không trách được lần này phụ thân lại cho phép hắn xuống núi đi tới học viện. Phải biết rằng Ngự Băng Phủ của bọn họ và Phong Trục Môn trước giờ đều không hỏi tới việc đời, vậy mà lần này lại cho phép bọn họ tới đây để xem rõ thật giả trong chuyện này.
"Không trách được Lục đạo sư và Mộ Dung đạo sư đều dung túng cho nàng như vậy, thì ra đây thật sự là một thiên tài hiếm có!" Băng Dật ẩn ý nói ra một câu này, ánh mắt như có như không nhìn về phía xa, dường như những chuyện này đều không liên quan tới hắn.
"A, nếu như hai đại Ẩn Thế Gia Tộc của các ngươi cũng có thể đào tạo ra một thiên tài như vậy, thì các ngươi cũng đã không từ nơi xa ngàn dặm chạy tới Ma Khải Vụ Lâm chịu khổ rồi." Nghe vậy, Bắc Thần Hàn hừ lạnh một tiếng trong lòng có chút khinh thường, thật sự coi hắn là kẻ ngu nghe không ra ý tứ châm chọc trong lời nói đó à.
Băng Dật cau mày: "Bắc Thần huynh lại nói đùa, thiên tài như thế này cũng không phải nói có là có, Ngự Băng Phủ chúng ta cũng không dám suy nghĩ nhiều đến những thứ không phải là thật." Tương truyền hắn bình thường đều luôn lạnh lùng như băng, nhưng Bắc Thần Hàn hình như còn lạnh lùng vô tình hơn hắn một bậc. Nhưng hắn cũng không phải là chiếc đèn đã cạn dầu, miệng lưỡi lợi hại của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào.
Ý tứ của hắn chính là muốn nói học viện Thánh Vực giở trò, còn Lăng Tuyệt Trần cũng không hề tài giỏi như vậy, đúng không? "Mặc kệ là Long hay là Phượng, thời gian lâu dài đều sẽ biết rõ." Bắc Thần Hàn nhàn nhạt nói xong câu này, liền xoay người đi về phía một tảng đá sau đó ngồi xuống, không để ý tới Băng Dật nữa.
Băng Dật có chút bật cười nhìn theo bóng lưng của Bắc Thần Hàn, dường như Bắc Thần Hàn đã coi hắn là kẻ địch. Ý tứ trong những lời này của hắn chắc không phải là đang hoài nghi mắt của mọi người đều bị mờ không thể phân rõ mọi chuyện đấy chứ? Quả nhiên sắc đẹp tuyện trần cũng không hề đơn giản. Nhưng mà hắn có thể không xem tên đó là kẻ địch được không, chẳng qua là tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi chung quy con người cũng không tránh được bởi vì một chút chuyện nhỏ và thể diện mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Nhìn xem, đây không phải là một ví dụ rất điển hình hay sao? Mặc dù lúc bình thường có là người lạnh lùng tới mức nào đi nữa, thì đến khi gặp phải vấn đề nảy sinh mâu thuẫn cũng sẽ không tránh được có chút tranh luận.
"Tỉnh!"
Không biết là người nào đột nhiên hét lên một tiếng, có lẽ là Kỳ Kiếm Vũ, cũng có thể là Lôi Hỏa, trừ hai người bọn họ ra đoán chừng cũng không có người nào đột nhiên sợ hãi kích động như vậy. Một tiếng thét kinh hãi lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, lúc này chỉ thấy hai mắt Sở Dạ Phong chậm rãi mở ra, vừa mới bắt đầu hình như cũng không có chuyện gì khác thường, ánh mắt có chút mê mang, cho đến khi •••••• hai tay giật giật, là vật gì mà có thể mềm nhũn như vậy? Chỉ chốc lát sau, Sở Dạ Phong giống như ‘chim sợ cành cong’ nhảy dựng lên.