Bên cạnh người phục vụ là một đôi nam nữ, nhìn qua có lẽ là vợ chồng, khoảng tầm 40 tuổi.
Người phụ nữ chưa nói gì nhưng tính khí của người đàn ông lại không được tốt lắm, mặt nặng mày nhẹ nói với người phục vụ: “Dù sao cũng là nhà hàng năm sao, ngay cả chỗ ngồi đặt trước cũng bị người ta ngồi, các người làm ăn kiểu gì đấy!”
“Rất xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi, ban nãy chúng tôi không để ý” Người phục vụ vội vàng xin lỗi.
Chung Tĩnh Di chủ động đứng dậy nói với người đàn ông kia: “Ngại quá chúng tôi không biết đây là chỗ ngồi được đặt trước."
Dứt lời cô đã đứng dậy đi tới bên cạnh.
Giang Chí Thành cũng đứng lên chuẩn bị đi cùng cô, ai ngờ mới đi được vài bước đã nghe được người đàn ông kia quát măng người phục vụ: “Xin lỗi là được sao? Chỗ chúng tôi định ngồi bị người khác ngồi rồi, cậu không cảm thấy rất buồn nôn à? Tôi đâu biết bọn họ là ai, trên người có bệnh truyền nhiễm hay không? Gọi giám đốc của các người tới đây, tôi muốn khiếu nại! Thật là, khách hàng thiếu phẩm chất thì thôi đi, ngay cả chất lượng dịch vụ cũng kém như vậy, thế mà còn dám tự nhận là nhà hàng năm sao?”
Vốn dĩ Giang Chí Thành đã đi rồi nhưng nghe được lời này. lại lập tức quay người về.
Đi tới trước mặt người đàn ông kia, Giang Chí Thành lạnh mặt nói: “Tôi không biết chỗ kia đã có người đặt trước cho nên mới ngồi, chuyện này thì buồn nôn chỗ nào. Cũng không rõ lắm tại sao việc chúng tôi đứng dậy ngồi chỗ khác lại bị cho là thiếu phẩm chất. Nhưng tôi biết, người dùng ác ý suy đoán người khác là hành vi cực kỳ vô đạo đức, mới là loại người thiếu phẩm chất.”
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh người đàn ông quan sát Giang Chí Thành trên dưới một lướt, từ cách ăn mặc có thể đoán ra đây không phải kẻ có điền thì trong mắt người phụ nữ trung niên dần hiện lên chút ưu việt.
Bà ta chép miệng n: Bọn tôi còn chưa nói gì mà cậu đã vội vã bước lên ngậm miệng há miệng đều là thiếu phẩm chất, đúng là kẻ nghèo hèn.”
Bởi vì nghe được tiếng động ồn ào phía sau cho nên Chung Tĩnh Di quay đầu, vừa thấy Giang Chí Thành đang tranh luật với hai người kia cô vội vàng đi tới kéo Giang Chí Thành: “Anh làm gì đấy, họ nói gì kệ họ, đi maul”
“Nghe thấy chưa, làm sai trước cho nên mới bị dạy dỗ, đúng là ngay cả phụ nữ cũng không bằng!” Người phụ nữ trung niên kia nói.
Lời này quá khó nghe, hơn nữa khách hàng xung quanh bị tiếng động bên này thu hút sự chú ý cho nên đa phần đều nhìn về phía bọn họ.Cho dù bây giờ cô đang ly thân với Giang Chí Thành nhưng bất kể thế nào hai người cũng là vợ chồng.
Ở bên ngoài gặp chuyện, bản năng của Chung Tĩnh Di vẫn là che chở người một nhà.
Cô quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia nói: “Mong bà đừng nói chuyện khó nghe như vậy, có lẽ chúng tôi sai, nhưng cũng không phải là lỗi sai quá lớn, sao phải cắn chặt không bỏ như vậy.”
“Ai cắn chặt không bỏ? Đúng là người xấu xí thích gây. chuyện!” Người phụ nữ trung niên nói lời ác độc.
So về dung mạo, dung mạo của bà ta chắc chắn kém xa Chung Tĩnh Di. Một nửa mặt của bà ta bị rỗ, có thể là vì hồi còn trẻ nặn mụn nhiều quá.
Nhiều năm qua có không ít người nhắc tới vấn đề vẻ ngoài với bà ta cho nên bà ta cảm thấy khá tự ti về phương diện này. Cho nên bình thường nhìn thấy cô gái xinh đẹp, bà ta sẽ làm theo bản năng tìm kiếm khuyết điểm của đối phương, tốt nhất là nói cho đối phương trở thành kẻ có phẩm chất thấp kém.
Giống như hôm nay vì gương mặt xinh đẹp của Chung Tĩnh Di khiến bà ta ghen ghét cho nên mới nói ra những lời không có lý lẽ như vậy.
“Bà nói ai!" Chung Tĩnh Di tức tới mức cả người phát run, không tự chủ được bước lên trước một bước để thể hiện sự tức giận của mình.
Mà hai người đối diện lại nghĩ hành động này của cô là có ý muốn ra tay.
Người đàn ông trung niên lập tức giơ tay lên muốn đẩy Chung Tĩnh Di, miệng hét lên: “Cô muốn làm gì?”
Tay ông ta còn chưa đụng được vào người Chung Tĩnh Di thì đã bị người khác túm lại.
Một tay Giang Chí Thành siết chặt cổ tay đối phương, tay còn lại kéo Chung Tĩnh Di ra sau lưng mình, hắn nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt lạnh lùng, Giang Chí Thành nói: “Chưa nói được hai câu đã muốn ra tay với phụ nữ, ông đúng là có khí phách đàn ông đấy. Chỉ có điều tôi khuyên ông nên bình tĩnh lại, nói cách khác, tôi không ngại đánh ông một trận trước mặt mọi người đâu!”
Năm đó sau khi Chung Tĩnh Di đốt nhà tự sát, tinh thần Giang Chí Hạo sa sút một thời gian rất dài.
Thời gian ấy hẳn đã từng nghĩ tới cái chết.
Lúc một người muốn chết chính là lúc người đó không sợ thứ gì.
Lúc uống rượu, đánh nhau với người ta, lúc đánh bài cũng đánh nhau với người ta, hơn nữa chỉ cần vừa động thủ thì phải đánh gần chết mới thôi.
Có một thời gian có rất nhiều người đều gọi hắn là tên điên, cho nên sau này không có kẻ nào dám tới trêu chọc hẳn.
Sau này khi kiếm được tiền, Giang Chí Thành còn cố ý đi học võ, tuy răng thời điểm sử dụng rất ít nhưng thân thủ cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Giống như lúc này, một bàn tay hẳn siết lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, ông ta chỉ cảm thấy cả cánh tay. mình tê rần, không thể động đậy.
Gương mặt ông ta đỏ lên, muốn rút tay về nhưng lại không thể động đậy được.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy chồng mình có điểm khác lạ lập tức la ầm lên: “Đánh người! Đánh người!”
Chung Tĩnh Di bị Giang Chí Thành kéo về phía sau có hơi giật mình, bởi vì trước đây cô chưa từng biết được cảm giác được chồng bảo vệ.
Hôm nay, người đàn ông trước mắt giống như một ngọn lúi lớn bảo vệ cô sít sao, cảm giác như thế khiến lòng cô khế run lên.
Nhưng lời nói của người phụ nữ trung niên lại khiến Chung Tĩnh Di nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô nhanh chóng kéo Giang Chí Thành ra xa, chỉ sợ làm lớn chuyện sẽ không dễ xử lý.
Nhưng mà hai vợ chồng trung niên vốn không muốn bỏ qua như vậy, cùng lúc đó, giám đốc của nhà hàng cũng nghe được tin báo, chạy tới.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên mà người đàn ông trung niên tới đây ăn cơm, vừa nhìn thấy giám đốc ông ta đã lập tức trách móc: “Nhà hàng các người làm ăn kiểu gì vậy, người nào cũng có thể tới đây ăn à. Không nói tới việc chiếm chỗ tôi đặt trước, lại còn muốn đánh người, hôm nay các. người phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”
“Thật xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi, xin hai vị hãy bớt giận” Giám đốc nhà hàng nói vài câu trấn an, sau đó nhìn về phía Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di nói: “Hại vị đây có chuyện gì thế? Lời của vị khách này có phải là thật không?”
“Đương nhiên là thật, còn nghi ngờ bọn tôi nói láo à? Nhiều người nhìn thấy đó!” Người phụ nữ trung niên chỉ vào cánh tay chồng mình nói: “Nhìn xem, cậu ta đánh cánh tay chồng tôi thành cái gì rồi này, thật quá đáng!”
Nhà hàng là nơi cần có bầu không khí yên tĩnh, một khi xuất hiện chuyện bạo lực thì còn buôn bán gì nữa chứ.
Điều quan trọng nhất là giám đốc nhà hàng cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt.
Hơi nhớ lại, anh ta lập tức nhớ ra đây là người mấy hôm trước đưa tôm hùm Boston cho bộ phấn bếp.
Vì chuyện này mà giám đốc đã bị Tổng giám đốc trừ một tháng tiền thưởng, mảng tới mức không ngóc đầu lên được. Bên phía bộ phận pháp luật còn nghi ngờ nhân viên đầu bếp và người đàn ông giao tôm hùm thông đồng với nhau lừa tiền khách sạn, còn gửi cả thư mời luật sư.
Những việc này giám đốc nhà ăn đều biết, bây giờ nhớ tới thân phận của Giang Chí Thành, anh ta nở nụ cười như có như không: “Tôi nhớ rồi, anh là người bán tôm hùm vào hôm trước đúng không?”
“Này, cậu đừng có vì chuyện mua thứ tôm hùm chó má gì của cậu ta mà thiên vị đó chứ!” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
“Bà cứ yên tâm, chuyện này, nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng.” Giám đốc nhà hàng giải thích với người phụ nữ trung niên, sau đó nhìn về phía Giang Chí Thành, trầm giọng nói: “Tới xin lỗi thì phải có thành ý, lừa chúng tôi một lần không đủ, còn muốn lừa lần hai à? Tưởng khách sạn Ngọc Diệp chúng tôi là quả hồng mềm à!”