Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 55: không lâu đâu, một vạn tám ngàn năm là đủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đồng thời, trên mũi kiếm không ngừng phát ra một loại lực lượng vô cùng quỷ dị, không ngừng bồi bổ cho kinh mạch của Sở Dương. Mà trong kinh mạch của hắn, lực lượng của Kim Huyết Huyền Sâm vốn đang nằm lặng yên bảo vệ cho thành kinh mạch cũng đột nhiên thức tỉnh, nương theo lực lượng của Cửu Kiếp kiếm mà dung hợp hoàn toàn vào trong kinh mạch của Sở Dương.

Sau khi vận hành xong một chu thiên, trên mũi kiếm đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, làm cho kinh mạch của Sở Dương căng phồng lên, tạo nên cảm giác vô cùng sướng khoái!

Bên ngoài cơ thể, quần áo Sở Dương không ngừng lay động, một màn sương mù đen nhánh mơ hồ theo miệng và mũi hắn đồng thời bắn ra ngoài. Sở Dương lập tức cảm thấy cơ thể mình vô cùng nhẹ nhõm.

Cao lão đầu đang đứng đối diện với hắn, lúc này đang trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc!

Ta vừa nhìn thấy gì thế này? Thần ơi…! Cứu ta với… Ta bị bệnh rồi! Ánh mắt của ta thật sự có vấn đề rồi…

Tiểu tử này, vừa đặt mông xuống liền nhập định thì tạm thời không nói đến, nhưng chưa hết một vòng thổ nạp mà đã khôi phục lại thương thế? Tiếp đó, thời gian chưa qua một tuần trà liền đột phá tu vi? Điều này có thể sao?

Hiện tượng quỷ dị này đã khiến cho vị Liệt Hỏa Đao Tông nổi danh một thời hoàn toàn mất định hướng…

Sở Dương chậm rãi mở to mắt, trong mắt thoáng hiện một đạo kiếm ảnh vô cùng sắc bén, sau đó khôi phục lại bình thường.

Nhưng thời khắc hắn mở to mắt ấy, gã đại hán cùng Cao lão đầu khi nhìn vào hắn thì liền có cảm giác trong con ngươi của mình vô cùng đau đớn, giống như ai đó dùng cây kim nung đỏ rồi lạnh lùng đâm vào mắt mình vậy.

Hai người bọn họ đều là loại người coi trời bằng vung, nhưng trong khoảnh khắc này, khi đối diện với Sở Dương thì không hiểu sao trong nội tâm bọn hắn chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi! Cảm giác này giống như phải đối diện với một ác ma từ thời thượng cổ đột nhiên xé toạc phong ấn, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa tới nơi đây.

Một lần nữa đột phá: Vũ sĩ cấp bốn!

Nếu như Cao lão đầu biết được bốn năm ngày trước Sở Dương mới vừa vặn đột phá từ Vũ đồ tiến lên Vũ sĩ cấp một, thì e rằng cặp mắt của hắn sẽ rơi ra ngoài, sau đó lên tăng xông, tắc nghẽn mạch máu đi đời nhà ma cũng chưa biết chừng…

"Như vậy cũng có thể đột phá? Ta thật sự bó tay!" Cao lão đầu không hiểu tại sao hai mắt cứ trợn tròn, tay chân run rẩy. Hắn nhìn Sở Dương với ánh mắt tràn đầy ghen ghét.

Cũng là con người, sao lại bất công thế, thật sự là tức chết mà! Lão tử đây mỗi lần đột phá thì cảm giác giống như bị ai đó lột da, khó chịu vô cùng. Còn hắn, đột phá mà cứ như là đang hưởng thụ lạc thú…

"Cảm giác ra sao?" Cao lão đầu lòng như lửa đốt mà hỏi.

"Chỉ mới đột phá một cấp." Sở Dương chép miệng tặc lưỡi, nhíu mày: "Không hiểu sao lại chậm như vậy? Cái này không đúng a…"

Cao lão đầu hơi lảo đảo, run rẩy hỏi: "Lần đột phá trước đó của ngươi diễn ra khi nào?" Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng này lâm vào bình cảnh đã nhiều năm rồi sao? Nếu đúng là như vậy thì còn có thể giải thích nổi.

Sở Dương gãi gãi đầu, nhướng mắt trả lời một cách không chắc chắn: "Chắc là bốn hoặc năm ngày trước gì đó. Lần này khoảng cách thời gian quá dài cho nên ta mới thấy có chút kỳ lạ…"

Cao lão đầu hai mắt trợn trắng, bờ môi run rẩy, đưa ngón tay khô gầy run run chỉ vào Sở Dương, rồi đột nhiên hắn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt sưng đỏ một cách lạ thường, dường như máu huyết toàn thân lúc này đều xông lên đỉnh đầu mất rồi.

Một lúc sau, hắn vẫn còn đầu váng mắt hoa, khuôn mặt tái mét đứng lên xoay người rời đi, bước chân có phần tập tễnh.

Sở Dương kinh ngạc hỏi: "Cao lão đầu, ông sao thế?"

Cao lão đầu giống như đang bước đi trên mây, lầm bầm nói: "Lão phu đi ngủ, mấy hôm rồi không chợp mắt nên xuất hiện ảo giác rồi…"

Đại hán che mặt kia thì thổn thức lắc đầu, trong lòng không khỏi cảm thán nói: "Trước đây tại Thiết Vân thành, lão tử chứng kiến mấy tên tiểu bạch kiểm cố làm ra vẻ ta đây xem tiền như cỏ rác, điệu bộ rất đáng đánh đòn. Lão tử cứ ngỡ rằng bọn chúng cố tình giả bộ, nhưng đến hôm nay mới thực sự biết rõ cái gì mới gọi là giả bộ đúng nghĩa. Trời ơi! Trình độ cỡ này thì đám ranh con kia phải kính cẩn nghiêng mình mà gọi bằng tổ sư gia!"

Sở Dương vẫn không nói gì.

Ta vốn là nói thật mà! Vẫn nhớ như in lúc còn ở kiếp trước, ta không chỉ dừng lại ở mức độ tăng một cấp, mà thường xuyên thăng liền mấy cấp với tốc độ như tên bắn ấy chứ! Tuy nhiên, cảm giác lúc đột phá thì hoàn toàn bất đồng!

"Tu luyện theo chất lượng, tiến tới đâu chắc tới đó mới là vương đạo! Phải từng bước, từng bước cảm ngộ và tích lũy, như thế mới là đỉnh phong. Kiếp trước cưỡi heo phi thăng như vậy mà ngươi còn cảm thấy thoải mái sao đồ đần? Nếu không phải do bổn đại nhân áp chế giúp ngươi thì ngươi đã thăng cấp từ đời tám hoánh nào rồi. Ngươi có biết tại sao kiếp trước ngươi không bước lên đỉnh phong được không? Đó chính là bởi vì ngươi thiếu mất giai đoạn cảm ngộ từng bước một này! Ngươi mà cứ một lần nuốt trọn mọi thứ thì kết quả cuối cùng chính là chết nghẹn đó! Minh bạch chưa hả đồ đần?"

Trong đầu hắn chợt có một thanh âm vô cùng ngông cuồng và kiêu ngạo vang lên.

Sở Dương khẽ giật mình, lập tức minh bạch mọi chuyện. Không sai, tập luyện võ công cũng giống như quá trình trưởng thành của con người. Từ nhỏ đến lớn, theo thời gian dần dần hiểu chuyện, dần dần tích lũy, đó mới là chính đạo. Nếu như có loại thuốc làm cho em bé sơ sinh thoáng cái tăng trưởng thành ba mươi tuổi, chẳng lẽ thật sự có được suy nghĩ của người ba mươi tuổi hay sao?

Khó trách lực lượng cường đại lại chỉ có thể tăng từng cấp một như vậy. Hóa ra là do Cửu Kiếp Kiếm chế trụ, muốn lưu cho mình cảm ngộ theo thời gian.

"Ngươi bây giờ chỉ giống như nét mực chấm phá đầu tiên! Sao không tranh thủ tìm thêm thuốc bổ để bồi dưỡng? Cứ tốc độ như rùa bò thế này, lúc nào mới có thể cường đại được đây?"

"Thuốc bổ?" Sở Dương ngây ngốc: "Thuốc bổ gì?"

"Chẳng hạn như là Thất Tinh Bạch Dục Lan, Cửu Diệp Linh Sâm, Không Linh Tử Chi Niên Hoàng Tinh… tất cả đều miễn cưỡng chấp nhận được… Còn nữa…, không thì dùng Tử Tinh Dục, Huyền Kim Thiết, Tinh Thần Cương, Mộng Yểm Ngân, Kim Cương Sa cũng được, mỗi một loại chỉ cần một vạn tám ngàn cân là đủ rồi…"

Sở Dương tay chân run rẩy, lập tức té ngã xuống đất!

Hắn nhịn không được mà chửi ầm lên: "Mẹ ngươi, nói thế là có ý gì? Ngươi cho rằng những thứ đó là rau cải sao? Đó đều là những dược thảo trong truyền thuyết! Có thể tìm được một lượng đã là diễm phúc tề thiên lắm rồi, thế mà ngươi nói chỉ cần một vạn tám ngàn cân? Có phải ngươi no cơm ấm cật rồi mê sảng hay không?"

Cao lão đầu cùng Đỗ Thế Tình dù đã đi xa, nhưng nghe Sở Dương gầm lên giận dữ như thế, đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Gã đại hán lúc này đang đối diện với Sở Dương, hắn giận tím mặt mà gào lên: "Hỗn đản! Lão tử muốn ăn mấy cân thịt bò! Lão tử đói bụng ngươi biết không? Ngươi…! Mẹ nó… Thật đúng là đối xử với lão tử như tù binh sao? Hồn đản, cái gì là dược phẩm trong truyền thuyết? Trong nhà của ngươi, thịt bò được coi là truyền thuyết sao? Chưa từng thấy qua cảnh đời hả đồ nhà quê?"

Thì ra là tên kia đang đói bụng, hắn vừa mới đưa ra yêu cầu với Sở Dương…

Sở Dương nghiêng đầu, nghiến răng, tức giận quát: "Câm miệng cho ta! Có tin ta đem ngươi lột sạch quần áo rồi quăng vào chuồng ngựa, sau đó cho toàn bộ chiến mã ăn xuân dược không?"

Trong một sát na sau đó, mắt Sở Dương thoáng hiện hung quang lập lòe.

Những lời Sở Dương vừa nói làm cho tên đại hán kia toàn thân run rẩy, tuyệt vọng há hốc mồm, sắt mặt thì trắng bệch. Trong nội tâm mặc dù đang nổi giận lôi đình nhưng lại không dám phát tác ra ngoài. Tới giờ phút này hắn mới hiểu được là mình đã rơi vào tay một tên lưu manh…

Những lời hắn vừa nói, một người bình thường có thể nói ra được sao?

"Những đồ vật đó là những thứ cần phải có khi Cửu Kiếp kiếm thăng cấp." Trong ý thức của Sở Dương, thanh âm kia nở nụ cười sảng khoái: "Xú tiểu tử, nói cho ngươi biết một tin tốt, để trước khi mở ra không gian của Cửu Kiếp Kiếm, ngươi cũng có được chút kinh hỉ. Ngươi thật là vô dụng, trải qua thời gian dài như vậy mà vẫn không khám phá được công năng thiên phú của Cửu Kiếp Kiếm!"

"Không gian của Cửu Kiếp Kiếm?" Sở Dương kinh ngạc.

"Đúng vậy, Cửu Kiếp Kiếm không gian!"

"Khoan đã! Nói như vậy… Ngươi không phải là Kiếm hồn?" Sở Dương buồn bực hỏi.

"Đúng vậy, ta chính là Cửu Kiếp kiếm. Nhưng hiện tại… ta vẫn không thể cùng với Cửu Kiếp Kiếm dung hợp làm một." Thanh âm lúc này tràn ngập sự buồn chán: "Hỗn đản chết tiệt, khảo nghiệm kiếm chủ cũng vậy mà thôi, vì sao còn đem hồn cùng kiếm chia lìa? Chết tiệt, chết tiệt…"

"Ai?" Sở Dương cảm thấy tim mình đập loạn xạ, có phải kiếm hồn đang chửi người thần bí đã chế tạo ra Cửu Kiếp Kiếm?

"Ta hiện tại cũng đã quên mất hắn là ai." Thanh âm kia ảo não thở dài nói: "Chỉ khi nào ngươi đạt được bảy đoạn kiếm thì kiếm và hồn mới hợp nhất. Đoạt được toàn bộ chín đoạn thì ta mới có thể khôi phục hoàn toàn."

"Kiên nhẫn đi tìm thôi, những vật kia cũng không khó tìm, trên thế giới này có rất nhiều."

"Nhưng… nếu chẳng may tìm không ra thì sao?" Sở Dương yếu ớt hỏi.

"Hy vọng Cửu Kiếm Kiếm sẽ không bị hủy diệt, ngươi cứ tùy thời mà tìm, cứ chịu khó tìm kiếm một vạn tám ngàn năm, chẳng lẽ cũng không thấy sao?"

Kiếm hồn nói xong những lời này thì không còn động tĩnh gì nữa. Nguồn:

"Ặc…một vạn tám ngàn năm…" Sở Dương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

Truyện Chữ Hay