Editor: Jesse Tran
Buổi chiều Trác Diễm còn phải tham dự hội nghị kinh doanh, buổi trưa tùy tiện chợp mắt một chút trên ghế sa lon, anh đặt tài liệu cần dùng vào buổi chiều lênbàn trà, một phần dùng bút ký tên viết chi chít, phần kia lại hoàn toàn sạch sẽ. Anh ngủ rất sâu, cô nhìn thời gian không chênh lệch liền lắm layanh tỉnh dậy.
Cô đang định đỡ Trác Diễm lên lầu, thì bị anh cự tuyệt: “Để người khác thấy có chút khó coi, anhtự đi lên là được rồi, dù sao hội nghị cũng không kéo dài quá lâu.”
Lúc đi bộ còn có thể dùng gậy chống, nhưng đến lúc phát biểu vẫn phải đứng, hết sức vất vả. Nguyễn Tương Nam ngồi nhàm chán, liền nghịch điện thoại di động giết thời gian, đột nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Trưng: “Cuối tuần này anh sang Đức.”
Cô có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
“Cũng không nhanh, tính từ lúc anh nói chuyện này với em, cũng gần được một tháng rồi. Sao không chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió?”
“Chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió.”
“Vậy anh muốn được voi đòi tiên có được hay không, ra sân bay tiễn anh?”
Cô quen biết Diệp Trưng cũng gần mười năm rồi, bọn họ vẫn luôn là cộng sự tốt của nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Chỉ vì có một người, những người khác có tốt hơn nữa giỏi hơn nữa, cũng chỉ là bạn bè: “Đương nhiên có thể, hễ gọi là tới.”
Diệp Trưng chưa nhắn lại.
Cô lại đợi nửa tiếng, Trác Diễm trở lại phòng làm việc, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Cô đứng lên đỡ anh, anh chuyển hướng đến cổ tay cô, nắm lấy tay của cô, ngồi xuống ghế dựa, cười giỡn nói: “May mà gần đây không cầntham dự sự kiện quan trọng gì, nếu không thì thật là mất mặt.”
Nguyễn Tương Nam cười nói: “Vậy sao, em còn tưởng anh sẽ nói rằng dù chống gậy thìđộng tác nhanh nhẹn.” Côngập ngừng một chút, rồi mới nói: “Ngày mai Diệp Trưng sẽ ra nước ngoài, em muốn tới sân bay tiễn anh ấy.”
Trác Diễm ừ một tiếng: “Chân anh bị thương, lái xe cũng bất tiện, sẽ không đưa em đến sân bay được. Đến lúc đó thì bảo anh đưa chìa khóa xe cho.”
Nguyễn Tương Nam kinh ngạc nhìn anh, phản ứng này của anh hoàn toàn khácso với dự liệu của cô, quả thật cũng khiếncô cảm thấyhôm nay anhnhư thay đổilinh hồnvới ai đó.
Trác Diễm thấy nét mặt này của cô cảm thấy rất thú vị, giơ tay lên nhéo mácô: “Anh phát hiện, thỉnh thoảng em cũng rất đáng yêu.”
——
Sâu trong nội tâm Nguyễn Tương Nam cảm thấy chuyện Trác Diễm cho cô đến sân bay một mình thật là quá không thực tế, đợi đến Chủ nhật thì cô vừa mới nói với anh một lần, anh liền vứt chìa khóa xe cho cô, sau đó quay người lại tiếp tục đi chăm sóc hai chậu hoa lan.
Tuy nói làm vườn vô cùng tốt cho việc tu thân dưỡng tính, nhưng anh còn trẻ cũng đã bắt đầu có loại sở thích này, có phải đang già đi rồi hay không?
Nguyễn Tương Nam lái xe chạy tới sân bay, mau chóng tìm đến cổng sân bay của chuyến bay quốc tế, tập trung tìm kiếm trong dòng người hối hả, liền thấy Diệp Trưng. Anh ngồi trên hàng ghế trong khu chờ, hai tai đeo tai nghe, đang cúi đầu đọc sách.
Cô đi tới, hỏi “Không có ai đến tiễn anh sao?”
Diệp Trưng ngẩng đầu lên, tháo một bên tai nghe xuống xuống, khẽ mỉm cười: “Không muốn phiền toái, tiễn đi tiễn lại cũng rất nhàm chán.”
“Vậy sao anh còn bảo em tới?”
“Em tới, không phải là có người tiễn anh rồi sao?” Diệp Trưng cười nói, “Chúng ta là quan hệ gì, ngay cả tiễn lên máy bay cũng không tới, em không cảm thấy thật sự quá bạc tình phụ nghĩa sao?”
Đột nhiên Nguyễn Tương Nam cảm thấy đối mặt anh cũng không có mất tự nhiên nhiều, cái kia sao hàm súc, rốt cuộc vẫn không có trực tiếp đâm thủng tầng giấy cuối cùng: “Anh đang nghe bài gì vậy?”
“You took my heart away.”
Nguyễn Tương Nam cứng họng một chút, mới vừa rồi còn cảm thấy may mắn anh không có ý định đâm thủng tầng lá chắn cuối cùng, kết quả là lúc này cho cô một đòn phủ đầu. Cô nhíu nhíu mày, vừa cười: “Thật chua.”
“Lời ca rất hay.” Diệp Trưng đứng lên, “Đã đến lúc, anh phải qua cửa an ninh rồi.”
Cô đi cùng với anh tới cửa kiểm tra an ninh, liền dừng bước lại: “Hẹn gặp lại.”
Diệp Trưng nhìn cô, hơi mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại.”
Anh nói lời bài hát rất hay, là nói câu “love will nev¬er lie” sao?
Thật ra, tình yêu của bọn họ cũng không có lời nói dối.
——
Cô ra cửa không bao lâu, Trác Diễm nhận được điện thoại của Diệp Tỷ. đầu tiên Diệp Tỷ lôi một câu chuyện rất vô bổ ra nói nhảm, đợi đến lúc Trác Diễm không còn nhẫn nại mới thần thần bí bí nói: “Cậu có biết, hôm nay anh hai của tôi đi nước Đức tu nghiệp, tại sao tôi lại có thời gian rảnh rỗi gọi cho cậu?”
Cậu ta đúng là không có việc gì làm nên rảnh rỗi quá rồi.
Cậu ta học kinh doanh bốn năm, quả thật giống như là tốt nghiệp quan hệ xã hội, trừ cái này ra, những cái khác không biết gì cả.
Trác Diễm mở máy vi tính ra, tìm tòi bí quyết chăm sóc hoa lan, thuận miệng hờ hững nói: “Tại sao?”
“Bởi vì anh hai tôi không để chúng tôi tiễn lên máy bay!” Diệp Tỷ đề cao âm lượng, “Vợ cậu lúc này có ở bên cậu không?”
“Cô ấy không có ở đây, đi ra sân bay rồi.”
Diệp Tỷ lập tức hả hê cười nhạo anh: “Tôi biết ngay mà, anh không nhanh đi sân bay giữ người lại, anh không sợ anh hai nhà tôi lừa Tương Tương nhà anh chạy trốn sao?”
Trác Diễm không hề để ý nói: “Lừa chạy? Chạy thế nào? Ra khỏi nước là phải có hộ chiếu, kể cả cô có hộ chiếu cũng phải xin được visa, coi như bây giờ cho cô ấy đến Lãnh Sự Quán xin, cũng chưa chắc xin được.”
“Nếu như đột nhiên, tình cảm ngày xưa tro tàn lại cháy, chậc chậc chậc, nghĩ như thế nào đều rất rung động lòng người.” Từ nhỏ Diệp Tỷ đã đi nước ngoài du học, mãi cho đến thời đại học mới trở về nước định cư, thành ngữ cậu ta sử dụng luôn khiến người ta không thể chịu nổi, “Cậu thử tính thời gian họ quen nhau xem, đó mới là thiên trường địa cửu.”
“Theo như ý cậu, thời gian tôi quen cô sớm hơn, vậy là tuyên cổ bất biến rồi sao? Huống chi, trước kia anh hai cậu có nhiều cơ hội như vậy cũng đâu có thành?” Ngay khi anh đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng mở khóa, anh tùy tiện nói vài câu rồi ngắt điện thoại.
Cửa mở ra, Nguyễn Tương Nam cúi người xuống cởi giày.
Cô thay dép, ngẩng đầu hướng tới anh mỉm cười: “Trên đường có chút chuyện, cho nên hơi trễ một chút.”
Trác Diễm khép máy vi tính lại, lại chống gậy đi tới giàn hoa bên cạnh phòng khách, cúi đầu nhìn hai bồn hoa lan: “Nghe nói hai chậu lan này rất khó nuôi dưỡng, cũng không biết có thể nở hoa hay không.”
Nguyễn Tương Nam đi tới bên cạnh anh, chủ động ôm eo của anh, sau đó cảm giác anh dùng bàn tay của mình bao trùm hai tay của cô. Cô có chút không hiểu: “Anh gần đây đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.”
Trác Diễm nói: “Bây giờ anh sinh hoạt hơi bất tiện, không thể đi làm chuyện khác? Dĩ nhiên cũng chỉ có thể làm vườn chơi, cũng khá thú vị.”
“Thú vị ở chỗ nào?”
“...... Không thể nói.”
Nguyễn Tương Nam có nhiều nhất chính là tính nhẫn nại, thiếu thốn nhất chính là tính hiếu kỳ, nghe anh nói như vậy, cô cũng chẳng muốn hỏi. Không nói thì không nói, cô cũng không muốn biết.
——
Nguyễn Tương Nam lại trở về đến cuộc sống bình thường, ám ảnh từ chuyện ngoài ý muốn trên bàn mổ trước đó, cũng dần dần phai đi. Cô sửa sang lại bệnh án cho tới trưa, liền nghe có người bên ngoài gõ cửa, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Mời vào.” Bởi vì thường xuyên có người nhà bệnh nhân hoặc là bác sĩ khác đến nhờ vả, đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Kết quả lần này bước vào là Dư Hi.
Cô giơ hộp cơm lên, đặt hộp cơm trước mặt cô, cười hì hì nói: “Mời dùng.”
Nguyễn Tương Nam nhìn một chút hộp cơm trước mắt, có chút nhìn không ra ý của cô: “Đều là cho mình ăn?”
“Đó là đương nhiên, mình phát hiện dạo này cậu gầy đi nhiều quá, đương nhiên là muốn bồi bổ một chút.”
“Bổ thân thể cũng không phải là dựa vào ăn điểm tâm mà bổ chứ?”
Dư Hi bị trực tiếp vạch trần, cũng không giận, cười nói: “Vậy thì ăn rồi sau đo cho một ý kiến.”
Điểm tâm cô làm hình thức rất đẹp, bánh đu đủ lá nếp cũng làm được tinh xảo, hình dáng bánh đậu đỏ nhìn qua cũng khá đẹp, các loại màu sắc đặt ở cùng nhau như vậy, thật đúng là làm cho người ta thèm ăn. Nguyễn Tương Nam cầm lên một miếng điểm tâm, cắn một cái, bình luận: “So với y tá trưởng làm thì tốt lắm.”
Cô cũng từng ăn rất nhiều điểm tâm y tá trưởng làm, lúc này nói như vậy, thật là có chút không phải.
Dư Hi nói: “Mấy hôm trước mình vừa đăng ký một khóa học làm bánh, hơn nữa mình vốn có cơ sở tốt, rất nhanh sẽ đạt được thành quả.”
Nguyễn Tương Nam chỉ cười: “Nhìn cậu đắc ý chưa kìa.” Cô nghĩ cô cũng không cần hỏi, cô ấy chắc chắn không thể thờ ơ mãi với Cố Y Sinh, suốt một đời, mặc dù tình yêu chiếm tỉ trọng rất lớn, nhưng không phải là không thể thiếu. Tình yêu hoàn mỹ là thêu hoa lên gấm, mà cuộc sống phải dựa vào chính mình để tiếp tục.
Cô mang điểm tâm còn lại về cho Trác Diễm ăn.
Anh đang bận xem báo, cô đưa tới thứ gì liền trực tiếp ăn trên tay của cô, máy móc nhấm nuốt hai lần, bỗng nhiên nói: “Em làm à? Coi như là khá lắm rồi, hơi ngọt một chút.”
Từ trước đến giờ khẩu vị Trác Diễm rất khó chiều, khiến anh nói một câu không tồi, đã là khá lắm rồi.
Nguyễn Tương Nam nói: “Không phải em làm, là Dư Hi làm đó.”
Trác Diễm nhìn cô một cái: “Có chuyện gì muốn nhờ anh à?”
Cô giận dỗi nói: “Không có.”
“Chớ dùng mấy thủ đoạn nhỏ với anh, anh có thể dễ dàng vạch trần em.”
Nguyễn Tương Nam lại gần bên lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: “Như là em nghĩ cái gì, anh lại không thể biết tất cả, tại sao có thể vạch trần em?”
——
Thừa dịp Chủ nhật nghỉ ngơi, cô đưa Trác Diễm đi tái khám, xác định đầu khớp xương phục hồi tốt, cuối cùng tháo thạch cao ra. Kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi.
Ra khỏi bệnh viện, Trác Diễm bỗng nhiên nói: “Thứ bảy cục dân chính chắc vẫn có người trực chứ?”
“Chắc là có.”
Anh giọng nói bình tĩnh: “Vậy thì thuận tiện đi làm giấy kết hôn đi?”
Nguyễn Tương Nam dừng một chút, trả lời anh: “...... Hả, được.”
Trác Diễm đang lái xe về phía trước, trực tiếp quay đầu trở về, lần này cô quyết định phải nhanh gọn, đỡ tốn thời gian đấu võ mồm với anh. Lúc đỗ xe, anh lại xác nhận lần nữa: “ Bây giờ em có một cơ hội cuối cùng, sau khi đi vào thì không thể đổi ý.”
Nguyễn Tương Nam lại ừ một tiếng.
“Ngoài câu này anh không nói khác sao?”
Nguyễn Tương Nam cười chế nhạo anh: “Anh không phải là chỉ thích người hàm súc lại dịu dàng hiền thục sao. Em làm theo ý anh còn chưa đủ.”
Kết quả ngày nghỉ người tới làm chứng nhận cũng không phải là ít, tất cả quá trình cũng làm luôn trong một lần. Jesse-ddIeendAnnn Ngay cả chụp hình cũng chỉ là ngồi xuống lập tức nhìn thấy đèn flash thoáng qua, cũng không quan tâm hình chụp ra sao, liền đến phiên người kế tiếp.
Nguyễn Tương Nam nhìn hình vừa in ra, thở dài nói: “Trác Diễm, anh vẫn còn rất ăn ảnh.”
Cô lấy ví da từ trong túi của anh ra, định cho giấy chứng nhận kết hôn vào bên trong, thấy chỗ để hình kia lại đã có ảnh. Cô ngẩn người, bỗng nhiên nói: “Tấm hình này không phải là ——”
Trác Diễm nhanh chóng lấy lại ví da trong tay cô, nhét giấy kết hôn vào trong ví.
Thì ra là bọn họ cũng không phải không có chụp chung. Năm ấy vừa mới tốt nghiệp, bọn họ đứng dưới cây đại thụ trong trường cãi nhau bị máy ảnh chụp được. Anh đặt tấm hình lớn, cũng chỉ có hai người bọn họ. Cô cười má lúm đồng tiền như hoa, nhưng anh lại âm trầm nghiêm mặt, làm giảm độ anh tuấn xuống.
“Trăng mật đi du lịch xa đi, như vậy thì có thể chụp rất nhiều hình.”
“Chờ anh xếp được ngày nghỉ rồi hãy nói.”
“Em cũng cảm thấy hình của chúng ta quá ít, nói thế nào cũng nên chụp nhiều một chút, nhưng em lại không thích chụp ảnh cưới, cái loại hình đó tất cả mọi người dáng vẻ không khác biệt lắm, đoán chừng ngay cả mẹ em cũng không nhận ra em.”
“Chờ anh......”
“Anh thích đến đâu chơi? Nếu như anh không chọn được địa điểm thì để em chọn?”
“...... xếp được.”
“Thật ra thì em mới mua mấy bộ áo ngủ, muốn em mặc cho anh xem không?”
“Ngày nghỉ —— được rồi.”