Nguyễn Tương Nam về đến nhà, lập tức ngã xuống giường, ngủ mê mệt, không biết trời đất gì. Lúc Trác Diễm xong việc trở về, mở cửa đi vào gọi cô dậy ăn cơm tối, cô vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ, đến phản ứng cũng không có.
Trác Diễm ấn tay lên động mạch cổ của cô, xác nhận mạch vẫn còn đập rồi mới đi ra ngoài.
Nguyễn Tương Nam ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau, mới hồi lại được chút sức lực, rời giường đi rửa mặt. Cô lấy cốc và bàn chải đánh răng đặt cùng một chỗ với Trác Diễm, tuần trước lúc đổi bàn chải đánh răng, mở ra hai cái giống hệt màu nhau, hơn nữa đến kiểu dáng cũng giống nhau như đúc, rất dễ dùng lăn lộn.
Nguyễn Tương Nam đứng ngẩn ngơ trước bồn rửa tay trong chốc lát, trực tiếp vứt hai cây bàn chải đánh răng này vào thùng rác, thay bàn chải mới, chọn màu sắc khác nhau.
Cách một lát, Trác Diễm đi tới phía sau cô, thấy cô lại thay bàn chải mới , có chút kinh ngạc: "Không phải tuần trước vừa mới đổi sao?"
Nguyễn Tương Nam mặt không chút thay đổi: "Thì hai cái màu sắc giống nhau rất dễ lẫn lộn, bây giờ cái màu hồng đó là của em, anh đừng dùng nhầm."
"Dùng nhầm rồi thì phải làm sao, anh cũng sẽ không ghét bỏ em." Anh đưa tay, muốn lấy cái màu hồng. Nguyễn Tương Nam vượt lên trước một bước, nghiến răng kèn kẹt: "Anh dùng cái khác đi, cái này là của em."
Trác Diễm sửng sốt một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ: "Em đúng thật là trẻ con." Anh soi gương rửa mặt, cách chốc lát lại nói: "Hạng mục buôn bán bất động sản đó đã khởi động, tình hình cũng không tệ, anh nghe nói mảnh đất miễn thuế này thuộc khu chính sách nên phải lập tức công bố. Tối mai vừa hay có buổi họp báo, em sắp xếp thời gian một chút, cùng anh tham dự."
Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng: "Được, mai rảnh em sẽ đi cùng anh."
Trác Diễm nhìn qua gương trên bồn rửa tay, nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Em làm sao vậy, sắc mặt trông không được tốt lắm?"
Nguyễn Tương Nam xoay người muốn đi ra: "Hôm trước phải phẫu thuật quá nhiều, mệt muốn chết." Di nd da nl Cô cảm thấy Trác Diễm đặt tay lên vai của cô, xoay người cô lại, bờ môi cùng gương mặt của anh còn mang theo hơi mát của nước. Cô vội vã ngăn cản động tác chuẩn bị hôn của anh: "Miệng em có chỗ bị nhiệt, vẫn còn rất đau."
Trác Diễm chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.
Nguyễn Tương Nam trên đường đi, nghe âm thanh của tiếng dao cạo râu từ trong phòng tắm truyền đến.
Cô, không biết sao lại gặp phải xui xẻo này, sao nhất định bị dính vào chuyện có xác xuất thấp tương đương người đang đi đường bị sét đánh vậy chứ. . . . . .
——
Ý tưởng của Trác Diễm lần này, rõ ràng là đã phá vỡ sự lũng đoạn thị trường bất động sản của Tạ thị. Trác gia liên thủ cùng cộng sự Chử gia trước đây, như xuất hiện lực lượng mới, là trước mắt kênh tài chính kinh tế sẽ đưa tin nóng. Hơn nữa lần này làm đủ các mánh khóe, người kế nghiệp Trác thị lại đích thân phát biểu, làm tăng thêm sức nóng của thương vụ lần này.
Mở màn buổi họp báo, quản lý bộ phận thì trường của tập đoàn phát biểu, thỉnh thoảng Trác Diễm cũng sẽ nói vài câu, ký giả phía dưới hội trường thi nhau bắn đạn về phía họ, đèn flash không một khắc nào ngừng léo sáng, tuy nói quản lý phòng thị trường chiếm nhiều thời gian hơn, nhưng máy ảnh lại hướng về phía Trác Diễm lâu hơn.
Nguyễn Tương Nam đứng ở góc xa nhất trong hội trường, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy phiền muộn trong lòng. Nhưng trực giác của cô từ trước đến giờ không cho phép, bây giờ một như người vụng trộm nóng nảy, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Cô cách một tấm thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy Trác Diễm từ trên sân khấu đi xuống, dù vậy, những ký giả kia bắt đầu chuyển sang đi theo anh —— tối nay là chiến trường của anh, anh là vương giả, cũng là tâm điểm rực rỡ chói mắt.
Vận khí của cô từ trước đến giờ đều không được như vậy, nhưng có thể gặp được anh, đã là may mắn lớn nhất trong đời cô.
Cô lấy điện thoại di động từ trong xách ra, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, là Diệp Trưng gọi tới. Cô gọi lại, còn chưa lên tiếng, đã bị Diệp Trưng cướp lời: "Tương Nam, em nghe anh nói hết. Chúng ta nói ngắn gọn."
Nguyễn Tương Nam nắm chặt điện thoại di động, tay có chút run rẩy: "Anh nói đi."
"Ngày đó có sự cố xảy ra ở phi trường, phần lớn đều là tạm thời gọi điện thoại cho người nhà, có sự đồng ý của bọn họ sau đó lập tức tiến hành cấp cứu khẩn cấp, vô cùng vội vàng, q uu ydo n cho nên đã bỏ qua những thủ tục thông thường, hiện tại kết quả xét nghiệm đã có, có có một bệnh nhân họ Thịnh dương tính với HIV, lúc ấy trong điện thoại, vị người nhà bệnh nhân này cũng không báo cho chúng ta chuyện này. . . . . ."
Nguyễn Tương Nam chỉ cảm thấy bên tai vang lên âm thanh sắc nhọn, cô từng không quá kiên định nghĩ rằng, vận khí của cô cũng sẽ không kém đến nỗi như này, nhưng thì ra là, cô đã sớm dùng hết may mắn cả đời này rồi.
Tay cô trở nên vô lực, ly thủy tinh rơi trên mặt đất, lập tức tan thành từng mảnh vụn.
Tiếng thủy tinh vỡ nát khiến cô cứu vãn chút lý trí trấn tĩnh cuối cùng, giọng nói cô phát ra khiến chính cô cũng cảm thấy xa lạ, hỏi: "Vị kia bệnh nhân họ Thịnh kia, lúc ấy bị tổn thương lá lách, có phải hay không?"
Diệp Trưng dừng một chút, giọng điệu trầm thấp: "Đúng, là anh ta. Anh điều tra ghi chép, trên danh sách giải phẫu hôm đó có em. Nếu như trên tay em có vết thương, anh đề nghị em, trong hai tuần tới, phải liên tục đi làm xét nghiệm kiểm tra HIV."
Nguyễn Tương Nam chỉ cảm thấy màn sương trắng trước mắt càng ngày càng nặng, vội vàng đưa tay vịn vào lan can bên cạnh, sau đó hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra, ép buộc mình không được ngất tại đây. Hôm nay là buổi họp báo do Trác Diễm chủ trì, nếu như hôn thê của anh không thể đứng ở bên cạnh anh, mà là một người ngất xỉu ở phòng ngoài, anh sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Cô hết sức trấn tĩnh tinh thần, định trở lại hội trường chính, trở lại bên cạnh Trác Diễm, vừa mới định bước ra một bước, liền bị níu lại.
Cô quay đầu lại, chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, cố gắng phân biệt, mới nhận ra là Tạ Duẫn Thiệu. Có thể nói tối nay anh là một người có tâm tình tồi tệ nhất, nhưng vẫn duy trì phong độ cần có, không được có biểu hiện tức giận. Một tay anh kéo cánh tay của cô, một tay nới lỏng cà vạt, giễu cợt nói: "Nguyễn tiểu thư, cô đi lên trước một bước nữa, sẽ giẫm vào mảnh thủy tinh. Tôi nghĩ lúc này Trác tổng không rảnh để quan tâm tới một Cô bé lọ giẫm lên mảnh thủy tinh."
Nguyễn Tương Nam không chút tức giận, chỉ là gật gật đầu nói: "Cám ơn."
Tạ Duẫn Thiệu nói: "Thế nào? Lần này cô không muốn đối đầu với tôi sao? Tôi tưởng rằng cô rấ muốn đối đầu với người khác."
Nguyễn Tương Nam đầu đau như nứt, vẫn còn phải đối phó người trước mắt, mà Tạ Duẫn Thiệu vẫn còn không ngừng khiêu khích sự kiên nhẫn của cô: "Tôi cũng không thích đối đầu với người khác."
Tạ Duẫn Thiệu quan sát cô từ trên xuống dưới, tựa hồ đang suy tính cân nhắc cái gì: "Địa vị của cô đêm nay so với lần gặp trước khác một trời một vực, cuối cùng cũng đã trèo lên được."
Nguyễn Tương Nam máy móc trả lời: "Là Trác Diễm chọn, ý anh nói là địa vị của anh ấy là được rồi."
Anh bỗng nhiên giật bàn tay cô, tròng mắt đen nhánh u ám: "Tôi luôn luôn tò mò, rốt cuộc cô lấy cái gì để hấp dẫn được Trác Diễm."
Anh cúi người cuống, mặt đối mặt với cô: "Bởi vì quá hiếu kỳ, nên càng thêm tò mò muốn biết ——"
Nguyễn Tương Nam trả lời: "Anh sẽ không muốn biết."
"Tại sao? Chưa từng có phụ nữ nào cự tuyệt tôi."
Cô đang định trả lời, liền nghe tiếng Trác Diễm xa xa gọi tên cô: "Tương Nam, em ổn chứ chứ, có phải gặp rắc rối gì hay không?"
Tạ Duẫn Thiệu lui về phía sau hai bước, thư thái ưu nhã xoay người sang chỗ khác, dieendAan giọng nói nhàn nhã: "Trác tổng, tôi nhìn thấy Nguyễn tiểu thư một mình đứng ở bên ngoài, tôi đến nói chuyện vài câu cho đỡ buồn. Bây giờ anh tới rồi, tôi cũng không phải không biết thức thời."
Trác Diễm bước nhanh tới bên cô, tao nhã lịch sự mở miệng với Tạ Duẫn Thiệu: "Không dám làm phiền Tạ tổng, thời gian còn lại tôi sẽ ở cùng với cô ấy."
Anh xoay người, có chút lo âu nhìn cô: "Sao vậy? Có phải anh ta uy hiếp em hay không? Có anh ở đây, không cần để ý đến anh ta." Ánh mắt của anh rời xuống, chỉ thấy bên chân đầy những mảnh thủy tinh nát vụn, lại hỏi: "Có phải em bị mảnh thủy tinh làm bị thương hay không?"
Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái, vén tà váy lên, ngồi xổm nhặt những mảnh thủy tinh lớn. Cô cầm lên một mảnh vụn có góc nhọn lên, chợt có chút mê muội mà nghĩ, mảnh thủy tinh này có độ sắc nhọn vừa đủ, nếu như dùng nó phá vỡ động mạch, cột máu sẽ phun ra, không tới năm phút đồng hồ sẽ mất máu chết.
Cô dùng sức nắm mảnh thủy tinh, vết thương trên ngón tay đã dần khép lại giờ lại toạc ta.
Trác Diễm nhìn thấy động tác nguy hiểm này của cô, lập tức kéo cô đứng dậy, trực tiếp ném mảnh thủy tinh dính máu qua một bên: "Em làm sao vậy? Như vậy có thể bị thương đấy."
Nguyễn Tương Nam hoảng sợ nhìn áo sơ mi của anh bị máu của cô dính vào, vội hất tay của anh ra: "Đừng đụng vào."
Trác Diễm chỉ cảm thấy khó hiểu, tối nay biểu hiện của cô thực sự quá khác thường: "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
Nguyễn Tương Nam dùng bàn tay không bị thương, kéo tay anh vừa mới tiếp xúc với tay của cô nhìn kỹ một hồi, mới thở phào một cái: "Không có gì, không có gì cả."
——
Trác Diễm căn bản không muốn cho cô cơ hội trốn tránh, người như cô, chỉ cần bỏ qua lần này, sau đó sẽ không bao giờ có khả năng nhận được lời giải thích của cô: "Đứng lại, nói rõ ràng ——tối nay em bị làm sao rồi hả?"
Nguyễn Tương Nam căn bản không nghĩ sẽ trả lời anh vấn đề này, cũng không cách nào trả lời: "Em nói rồi không có gì."
"Em cho rằng anh mù sao? Em không có việc gì mà anh không nhìn ra?"
"Nhưng lần này anh nhìn nhần rồi."
"Nguyễn Tương Nam," anh trực tiếp điểm mặt gọi tên, "Rốt cuộc có chuyện gì, sao anh không thể bên cạnh chia sẻ với em, sao em phải gạt anh như vậy?"
Nguyễn Tương Nam còn trả lời chắc như đinh đóng cột: "Thật không có. Dù anh có hỏi một vạn lần, đáp án cũng giống nhau, không có gì cả."
Trác Diễm gắng gượng kiềm chế lại tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Được, nếu như em thật sự không muốn nói, anh cũng sẽ không ép em, anh hy vọng đến lúc thích hợp em sẽ nói cho anh biết."
Cô thật không ngờ từ trước đến giờ anh rất thích truy hỏi, khiến cô rơi vào bẫy của anh, sẽ dễ dàng khai ra, leequuydonn nhưng khi nghe được câu nói kia cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô còn đang trong thời kỳ cửa sổ, không có bất kỳ biện pháp nào có thể áp dụng, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
Ngồi chờ chết.
Cô chợt nghĩ đến cái từ này, mô tả rất chính xác.
Trác Diễm lại đến gần một bước, nhẹ nhàng kéo đi cô một cái: "Anh biết tính khí của anh không tốt, có lúc nói chuyện nặng lời, em đừng để trong lòng."
Nguyễn Tương Nam vội vàng lắc đầu: "Không phải vậy, anh rất tốt, tính khí. . . . . . cũng rất tốt."
Trác Diễm bật cười, cảm xuc không vui vừa dâng lên liền tiêu tan, cúi đầu dùng cái trán chạm vào trán của cô: "Vậy em có muốn trang điểm lại hay không, sau đó cùng anh quay lại, nhất định sẽ bị những ký giả kia đuổi theo chụp hình."
"Chụp hình?" Cô cảm thấy tối nay mình đúng là bị đả kích quá nặng, phản ứng cũng trở nên chậm chạp rất nhiều.
"Đúng vậy," Trác Diễm thân mật đưa tay nâng gương mặt của cô lên, "Thoải mái cho truyền thông chụp, em cũng không phải là không thể lộ ra trước công chúng, về sau trường hợp như vậy còn rất nhiều." Anh vuốt ve sống mũi của cô, dọc theo sống mũi, mãi cho đến khi chạm đến đôi môi, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, chuẩn bị hôn.
Nguyễn Tương Nam một cái giật mình, vội giơ tay lên đẩy ngực của anh: "Không được!"
Cô cũng biết mình phản ứng thái quá bây giờ của mình thật sự có chút kỳ quái, vội vàng lại giải thích: "Vết nhiệt ở miệng em vẫn còn chưa khỏi."
"Thật ra thì miệng anh cũng có vết nhiệt rồi," Trác Diễm khẽ mỉm cười, "Để cho anh hôn một cái anh sẽ bỏ qua cho em."
Nguyễn Tương Nam vừa nghe anh nói có vết nhiệt, cũng không để ý mà suy tính xem những lời này là thật hay đùa, càng thêm không thể có cử chỉ thân mật với anh: "Hôm nay không được!" Cô không để ý nặng nhẹ, hết sức lực đẩy anh ra.
Trác Diễm lui về phía sau một bước, giẫm lên đống thủy tinh kia, chỉ nghe két một tiếng, mấy mảnh kính bể lại bị nghiền nát một lần nữa. Jesse-ddIeendAnnn Anh tóm vào thành lan can, nhưng cũng mơ hồ thật sự nổi giận: "Hôm nay rốt cuộc là em đã xảy ra chuyện gì? Anh ghét nhất là em cái gì cũng cắn răng chết cũng không nói khiến cho anh rất bực bội!"
Nguyễn Tương Nam bình tĩnh mở miệng: "Trác Diễm, em cảm thấy anh nên trở về hội trường trước thì tốt hơn, bây giờ mọi người thấy anh ra ngoài mãi không trở lại, khó tránh khỏi sẽ có chút nghi ngờ."
Trác Diễm nắm chặt cổ tay cô: "Em biết mọi người sẽ sinh nghi, vậy thì tại sao em không nói với anh để tìm cách giải quyết? Anh và em có hôn ước, rốt cuộc còn có chuyện gì không thể nói ra được?"
Nguyễn Tương Nam đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng biết, bọn họ muốn nắm tay đến cuối cùng, cái gì cũng đều phải rõ ràng minh bạch. Nhưng chuyện trước mắt cô phải mở miệng như thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho Trác Diễm, rằng cô có thể bị lây nhiễm HIV. Cho dù là, anh vô cùng có khả năng không từ bỏ cô, nhưng sao cô có thể làm như vậy?
Cô cân nhắc từng câu chữ mở miệng: "Không phải là em cố ý không nói, mà là hiện tại không thể nói, anh cũng đừng hỏi ——" cô cảm thấy ngón tay của Trác Diễm đang nắm bàn tay cô có chút run rẩy, nhưng cô vẫn hạ quyết tâm, dùng sức định hất tay của anh ra.