Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lấy trình độ lái xe như chớp giật giống Lão Đại mình, Vĩ Tử mặc kệ đằng trước có cái gì, liên tục nhấn còi cảnh cáo người đi đường, mà ngay cả một hàng mười cái xe tải cũng không là gì, đông lủi tây lủi lướt qua, làm một tài xế xe tải nổi điên, đuổi sát phía sau, tính toán áp xe.
“Tên lái xe không muốn sống, dám gây sự với tao?” Vĩ Tử từ gương chiếu hậu thấy tình huống khẩn cấp, mắng.
Trương Kiến Hiền tâm phiền ý loạn, đau xót trong lòng càng làm hắn buồn giận đến cực điểm, tuy nói là hắn kêu Vĩ Tử tăng tốc, nhưng mấu chốt hắn vẫn không muốn gặp thêm phiền toái.
“Đừng để ý đến hắn, cắt đuôi hắn đi.” Xoa huyệt thái dương, Trương Kiến Hiền mệt mỏi nhắm mắt.
Như lĩnh kim bài miễn tử, Vĩ Tử càng thoải mái nhấn chân ga, Trương Kiến Hiền tuy rằng vẫn sợ tốc độ xe như vậy, nhưng giờ trong lòng lo lắng chuyện khác, nên cho dù Vĩ Tử lái xe còn ẩu hơn Kim Long, hắn cũng chẳng có tinh thần mà sợ.
Tiếng còi phía sau rung vang trời, Trương Kiến Hiền nhíu mày. Mở mắt, cái xe tải phía sau vẫn bám theo không bỏ, mấy lần còn cố ý vòng lên, kề sát thân xe, hai thân xe mơ hồ tóe lửa.
Vĩ Tử lộ ra bản tính hắc đạo, hung ác mắng: “Thao x hắn o, tên nào lái xe? Tiểu Hiền ca anh đừng cản em, năm phút thôi, em cho hắn nhừ tử, làm hắn cả đời không thể quên được mặt Vĩ Tử này!”
Trương Kiến Hiền biểu tình lạnh nhạt, trong lòng lại như thiêu như đốt, giờ khắc này ngay cả năm phút hắn cũng không muốn lãng phí, dưới tình huống không hề nghĩ ngợi, mò tay vào túi sau ghế lái, nơi đó, Kim Long cất dấu vài thứ.
Đại ca hắc bang dù đi du lịch cũng có chuẩn bị vô cùng tốt.
Xe tải lái tới gần, tài xế sắc mặt ngăm đen còn chui đầu ra, mắng toàn lời hạ lưu cực kỳ chói tai, Trương Kiến Hiền hạ cửa xe, đưa tay ra ngoài.
Cây súng lục đen xì nắm trong bàn tay trắng nõn, họng súng hướng lên, cùng gương mặt trắng trẻo đoan chính nhìn chằm chằm tài xế xe tải.
Tử thần, hóa thành mỹ nam tử tuấn dật tuyệt luân, dường như đang hướng người ngoắc ngoắc tay.
Lái xe ngây người, gã chỉ nghĩ người trên xe phía trước thuộc dạng côn đồ, tự nhiên nổi lên dục vọng muốn tranh đấu, không nghĩ tới phía sau xe, cư nhiên lại là cậu ấm khí chất phong độ a.
Lưu luyến nhìn mặt người ta một hồi, mẹ nó, so với gái nhảy ở quán bar còn đẹp hơn… Sau đó, tài xế thấy rõ ràng thứ trong tay Trương Kiến Hiền, đó là…
Một khẩu súng lục côn xoay tự động.
Xác nhận tên tài xế kia đã thấy rõ thứ đồ này, Trương Kiến Hiền thản nhiên cười, ngón tay di động trên cò súng, tạo ra tiếng cách cách, giống như tử thần đang nhe răng cười, ám chỉ tử vong tùy thời có thể phát sinh.
Khẽ cười, giống như gió xuân giữa ngày hè nóng nực.
“Mẹ anh không dạy anh khi lái xe thì không được đưa đầu ra ngoài cửa sổ sao?” Trương Kiến Hiền ngồi trong xe phóng với vận tốc một trăm km một giờ, rất lễ phép mà mắng chửi người.
Chim sợ cành cong, lái xe trước mắt mặt đổi màu năm sáu lần, một giây sau liền lùi vào trong xe, tốc độ giảm mạnh còn ba mươi km một giờ, phù hợp tiêu chuẩn luật giao thông.
Nhìn khoảng cách hai xe dẫn kéo xa, Trương Kiến Hiền thu hồi súng vào túi mình, lắc đầu thở dài.
“… Khó trách Bổn Long thích lấy súng đi dọa người, thực có hiệu quả, ngay cả mấy lời thô tục cũng không cần nói, phân tranh tự động giải quyết…”
Vĩ Tử thấy toàn bộ sự tình, chỉ chặc lưỡi: “Tiểu, Tiểu Hiền ca, thực !” ( là nguyên văn của truyện)
Trương Kiến Hiền đã nghe đủ kiểu ca ngợi mình, lại chưa từng nghe có người dùng ‘thực ’ để hình dung hắn, cũng không rõ đó là ca ngợi hay chê bai người nữa.
Vĩ Tử tiếp tục nói: “Lão Đại nói anh trời sinh thích hợp ở hắc đạo, quả nhiên là thật, Tiểu Hiền ca cùng Lão Đại quả nhiên là… Ách, phu xướng phụ tùy, bỉ dực song phi…”
“Chuyên tâm lái xe!” Khiển trách.
Vĩ Tử thu đầu lưỡi, không dám nói lung tung, tiếp tục phóng xe, rất nhanh liền đi vào khu vực Trương Kiến Hiền mấy ngày trước tới xem, khu đất này vốn là của em trai hắn Trương Kiến Trí, hắn gián tiếp mua tới tay, mong muốn khu đất này trong tương lai sẽ trở thành gà đẻ trứng vàng.
Bên cạnh khu đất có dòng suối đối diện là thửa ruộng, nhớ rõ lúc ấy đi qua đó liền gặp một thanh niên tướng mạo xấu xí lại xu nịnh, hai người hàn huyên một hồi, mình còn đưa danh thiếp cho đối phương.
Đó là nguyên nhân sau khi đối phương bắt được Kim Long rồi dùng điện thoại gọi cho mình đi? Đúng, kẻ gọi điện uy hiếp nói Kim Long ở trong tay y, chính là kẻ gặp mấy ngày trước.
Chỉ có duyên gặp mặt một lần, thế nào bỗng dưng lại kết oán. Thậm chí oán hận còn lớn đến nỗi khiến đối phương muốn giết mình?
Cả sự kiện đều thực quái dị, Trương Kiến Hiền nghĩ, nhất định có giải thích hợp lý, nhưng mình đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó.
Sau vụ đấu súng kia, hắn cùng Vĩ Tử ở bên ngoài đều phi thường cẩn thận, Vĩ Tử lấy súng của mình, đi theo Trương Kiến Hiền bước qua cầu nhỏ, vào cánh đồng trồng loại thực vật kỳ quái kia.
Trong ruộng không có ai, Trương Kiến Hiền mờ mịt, hắn bất ngờ gặp người kia ở đây, hắn chỉ hy vọng có thể hỏi được từ miệng người làm ở đây tên và địa chỉ người đó, nhưng hiện tại chỉ có thất vọng, cũng không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.
“Tiểu Hiền ca?” Vĩ Tử lo sợ hỏi, chỉ sợ áp trại phu nhân bởi vì tưởng niệm phu quân quá độ, tinh thần chịu không nổi.
“Đừng ồn.” Trương Kiến Hiền hít một hơi, lập tức lại lấy điện thoại ra.
Từ danh bạ điện thoại lôi ra một dãy số, đó là dãy số hắn nghĩ cả đời đều không có khả năng gọi tới, sở dĩ vẫn lưu trong máy, bởi tâm không nỡ xóa, hiện giờ lại cần dùng đến.
Đó là số điện thoại của nhà hắn.
Nhận điện chính là mẹ hắn, bỏ qua ngữ khí bén nhọn thể hiện thái độ ngang tàng của bà.
“Mẹ, là con Kiến Hiền.” Không tự giác ôm lấy ngực, bình tĩnh, báo ra tên mình.
Mặc dù đã trưởng thành, không cần dựa vào nhà, nhưng đối với mẹ mình, vẫn là có chút sợ hãi và bất an.
“Kiến Hiền?” Nhận ra giọng người con lớn, ngữ điệu lập tức lãnh đạm xuống: “Chuyện gì?”
Đã sớm đoán được mình sẽ không được nghe giọng vui mừng hoan nghênh của mẹ, nhưng thái độ này thật khiến hắn hoài nghi đối phương có thật sự là người mẹ thân sinh của mình không, có điều, trong lòng cũng sớm có chuẩn bị, bởi vậy thất vọng cũng không quá lớn.
“Tôi có việc tìm Kiến Trí, hắn có nhà không? Bảo hắn nghe điện được không?” Khách khí tựa như người ngoài.
“Nhà hôm nay đang vội, không ai rảnh mà nói chuyện phiếm với anh, anh có việc, để lại số điện thoại, chờ mấy ngày nữa tôi bảo Kiến Trí gọi lại cho anh.” Bà mẹ không kiên nhẫn đáp.
“Tôi có việc gấp không thể chờ, nếu Kiến Trí ở đó nhờ hắn lập tức đến nghe, nếu không có, cho tôi số di động của hắn.” Trương Kiến Hiền nói.
Bà mẹ nổi sùng lên: “Hôm nay trong nhà lo việc vui, Kiến Trí lấy con gái Lập thái viên, hiện tại đang chuẩn bị tới khách sạn tiếp khách, tôi cảnh cáo anh đừng đến quấy rối, làm mất mặt Trương gia!”
“Kết hôn?” Trương Kiến Hiền ngẩn ngơ, mới đáp: “Tôi không biết… Con không có ý quấy rối, chỉ muốn hỏi Kiến Trí một chuyện… Mẹ, kính nhờ mẹ giúp…”
Bà nghe đứa con gọi mẹ, có chút tâm động, tạm dừng một chút, nói tiếp: “… Vừa lúc Kiến Trí tới, tôi hỏi một chút…”
Ẩn ẩn nghe thấy mẹ hỏi em lớn Kiến Trí, nói anh trai y trong điện thoại có việc hỏi, kết quả, vì mẹ vô tình để nghiêng ống nghe, hắn rõ ràng nghe thấy đệ đệ trả lời.
Trương Kiến Trí nói y không rảnh, sáng sớm mai phải đến Cao Hùng đáp phi cơ xuất ngoại hưởng tuần trăng mật vân vân, còn bảo mẹ dặn dò vị đại ca kia, ngàn vạn lần đừng lộ diện ở tiệc cưới, bởi vì có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, sợ có thân thích lúc có người thì thầm chuyện của Trương Kiến Hiền, đến lúc đó y biết dấu mặt mũi vào đâu?
Bà mẹ cầm ống nghe lên nói: “Kiến Trí không muốn nghe…”
“Mẹ, mạng người quan trọng, con chỉ muốn hỏi thăm một người, sẽ không làm mất nhiều thời gian của hắn…” Trương Kiến Hiền gần như khép nép khẩn cầu.
“Hắn không nghe tôi cũng không có biện pháp.” Bà bỏ lại một câu, rồi nhanh chóng cúp điện.
Tâm Trương Kiến Hiền như chìm xuống đáy cốc, không nghĩ tới người nhà lại đối xử với mình như vậy, phải làm sao mới tốt? Mạng Kim Long đang mành chỉ treo chuông…
Hiện tại hắn tình nguyện mất đi thân nhân, cũng không muốn trơ mắt nhìn Kim Long bị người bắn rụng đầu, nhưng mà…
Vĩ Tử ở bên cạnh, nhìn áp trại phu nhân mặt từ trắng chuyển xanh, biết vừa rồi hắn gọi điện về nhà, kết quả bị bắt nạt, vì thế vội an ủi hắn.
“Tiểu Hiền ca đừng khổ sở, kẻ nào khi dễ anh đều cừu nhân của Vân Dật hội, chờ Lão Đại trở về, chúng ta mang đao tới ân cần thăm hỏi mẹ anh!”
Trương Kiến Hiền xì một tiếng bật cười.
“Kỳ quái, câu cuối cậu nói tôi tự nhiên lại thấy thực dễ nghe…” Hắn chỉ chính là câu “Ân cần thăm hỏi mẹ anh”.
Vĩ Tử gãi gãi đầu, thực không hiểu, mình nói gì mà chọc cười được áp trại phu nhân.