Tiêu Cấm Ninh nghe được những lời này của Lưu Thừa Vũ, hai tay chặt chẽ giữ nhau, tại sao? Thừa Vũ tại sao phải đối với cô như vậy? Hắn rõ ràng nói qua hắn là bởi vì yêu cô, cho nên mới đối tốt với cô như vậy a! Tại sao bây giờ phải đem những chuyện này huyên náo làm tất cả mọi người đều biết đây?
Cha mẹ của hắn nếu như biết cô không phải là con gái ruột của Tiêu gia, khẳng định sẽ không muốn để cho cô ở bên cạnh hắn, bây giờ tất cả đều xong rồi!
Nhưng là dựa vào cái gì đây? Dựa vào cái gì cô lấy được tất cả các thứ này phải thận trọng bảo vệ, mà Tiêu Nhu trở lại một cái liền có thể lấy được nhiều người yêu quý như vậy! Cái này không công bằng, cái này không công bằng!
Mà vài người đang ngồi vốn không có để ý đến Tiêu Cấm Ninh. Tiêu Hoằng Nghị cùng Lâm Như nghe được Lưu Thừa Vũ hỏi như vậy đều là sững sờ, chẳng lẽ người mà Lưu Thừa Vũ yêu không phải là Tiêu Cấm Ninh? Nhưng là hắn rõ ràng chỉ gặp qua Tiêu Nhu có một lần…
“Thừa Vũ…” Tiêu Hoằng Nghị có chút do dự nhìn lấy Lưu Thừa Vũ, thấp giọng hỏi, “Người con yêu không phải là Cấm Ninh sao?”
Lưu Thừa Vũ cười một tiếng, trong đầu thoáng qua cô gái có mặt mũi như Tinh Linh đó, ” Người con thích vẫn là vị hôn thê của con, mà vị hôn thê của con là Tiêu Nhu, không phải là Cấm Ninh.”
Tiêu Hoằng Nghị khóe miệng giật một cái, còn không có còn kịp bật cười, Tiêu Cấm Ninh cũng đã bước nhanh đi tới, cô đứng ở trước mặt mọi người, điềm đạm đáng yêu nhìn lấy Lưu Thừa Vũ, ” Vậy còn em? Em đây tính là gì?”
Lưu Thừa Vũ vẫn cho là Tiêu Cấm Ninh không thể nào tiếp thu được tất cả chuyện tối hôm nay phát sinh, không nghĩ tới cô lại một mực ở cách đó không xa nghe, thấy cô hỏi mình, hắn lạnh lùng ngoắc ngoắc khóe miệng, “Cấm Ninh, anh hy vọng em đừng quấn quít giữ chặt lấy anh, bởi vì có chuyện nói ra, sẽ khiến cho em càng mất thể diện hơn, không phải sao?”
“Có cái gì không tiện nói ra?” Tiêu Cấm Ninh giễu cợt. Đến bây giờ cô vẫn cho là Lưu Thừa Vũ biết tất cả mọi thứ ở hiện tại, nhất định là do Tiêu Nhu ở giữa giở trò quỷ, nói không chừng là cô ta để cho đám người Tiêu Dao nói cho Lưu Thừa Vũ, nếu không Lưu Thừa Vũ làm sao có thể biết rõ ràng đến như vậy đây! Cô lạnh như băng nói, “Nếu đám người Tiêu Dao đã nói cho anh, vậy anh nhất định đã thấy Tiêu Nhu. Tiêu Nhu rốt cuộc làm gì với anh, để cho anh đối với em như vậy?”
Bởi vì những lời này của Tiêu Cấm Ninh mà sắc mặt của mọi người cũng không tốt, đặc biệt là Lâm Như. Bà hiện tại rất hối hận đối với con gái ruột của mình làm ra chuyện như vậy, hơn nữa bà làm như vậy vẫn là vì một cô gái không có chút máu mủ với mình, nghĩ tới đây bà trầm giọng nói, “Cấm Ninh, con đang nói nhăng gì đó!”
“Mẹ, mẹ hối hận sao?” Tiêu Cấm Ninh lạnh như băng nhìn về phía Lâm Như, cười một tiếng nói, “Nhưng là mẹ bây giờ hối hận cũng vô dụng, bởi vì con gái ruột của mẹ đã nhận người khác làm ba mẹ. Với lại cái người nhận thức người khác làm ba mẹ mình, ba mẹ vẫn còn muốn đem cô ta nhận trở lại sao?”
Tiêu Cấm Ninh nói một câu đâm trúng chỗ đau của Lâm Như. Con gái của bà đối với bà không có một chút cảm tình, lúc ở thời điểm lựa chọn, không chút do dự gọi người khác là mẹ …
“Điều này có thể trách ai?” Không chờ Lâm Như trả lời Lưu Thừa Vũ nói lần nữa, hắn nhìn lấy Tiêu Cấm Ninh giả bộ tội nghiệp, cười lạnh nói, “Nếu như không phải là em đem dây chuyền của mình đặt ở trong phòng của Tiêu Nhu để cho bác gái hiểu lầm Tiêu Nhu trộm đồ của em, đem em ấy đuổi ra khỏi nhà, để cho Tiêu Nhu mất hết ý chí. Ở khi đó em ấy lựa chọn nhà của Tiêu Dao vì nhà họ đối với em ấy có chút tốt sao?”
” Anh nói bậy nói bạ!” Tiêu Cấm Ninh trợn to hai mắt, tức giận nói, “Tiêu Dao bọn họ nói cái gì anh sẽ tin cái đó! Chính là cô ta trộm dây chuyền của em.”
Lâm Như cũng một mực tin tưởng là Tiêu Nhu trộm dây chuyền của Tiêu Cấm Ninh, lúc ấy bà đem Tiêu Nhu đuổi ra khỏi nhà cũng là đau thấu tim gan. Con gái của Lâm Như bà như thế nào biến thành cái dáng vẻ kia, đứa nhỏ này thích gì có thể nói cho bà biết, bà đều có thể giúp nó mua về, nhưng là nó lại đi trộm! Loại chuyện đó không phải là danh môn khuê tú có thể làm được! Cho nên bà không thể nào tiếp thu được! Trong cơn tức giận đã đem đứa nhỏ đuổi ra khỏi nhà.
Ai biết nó lại xảy ra tai nạn xe cộ, bà một bên nổi nóng nhưng khi bình thường lại đau lòng, cho nên bà đã tìm viện dưỡng bệnh tốt nhất. Nhưng là một tháng bà không có trở lại nhìn đứa nhỏ một lần, sau đó lão gia tử trở lại, bà tự mình đến đón nó, nhưng là nó cũng không có ở phòng bệnh. Bà cuống cuồng cực kỳ, rất sợ nó xảy ra một cái gì ngoài ý muốn, cho nên bắt đầu điên cuồng tìm người, sau đó điên cuồng than phiền, cuối cùng thời điểm nó hoàn hảo không hao tổn đứng ở trước mặt mình liền bắt đầu không lựa lời nói mắng chửi người, trong lòng tất cả đều là đối với nó than phiền.
Nhưng là đứa nhỏ kia giống như là biến thành một người khác một dạng, nhìn bà với ánh mắt lạnh nhạt, lời nói lạnh lùng….
Để rồi trong cơn tức giận bà muốn đem nó nhét vào viện dưỡng bệnh để cho nó tự sinh tự diệt, nhưng là Cấm Ninh lại bỗng nhiên an ủi bà, để cho bà đừng nóng giận…
Đầu óc Lâm Như hỗn loạn, hai tay của bà ôm lấy đầu của mình không biết nên nghe ai.
Vợ chồng hai người Lưu Cung Hoa cùng Hề Lạc Hiền không hiểu nhìn về phía Lưu Thừa Vũ, Hề Lạc Hiền hỏi hắn, ” Con thế nào rõ ràng như vậy, nếu rõ ràng như vậy, thế nào hiện tại mới nói cho chúng ta biết?”
Nếu như nói sớm một chút cho bọn hắn biết, bà sẽ đứng ra ngăn cản Lâm Như làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Ai đời đem con gái ruột của mình ném ở bên ngoài chẳng quan tâm, thậm chí đem con của mình nhường cho người khác.
Ngày lão thái gia của Tiêu gia trở về nước, trong yến hội thấy qua cô bé kia, nói chuyện rất có khí độ, hơn nữa phóng khoáng tự nhiên, nhìn một cái cũng biết là danh môn khuê tú, một cô gái tốt như vậy, bọn họ lại để cho đem đứa nhỏ này nhường cho người khác nuôi!
Nếu như bà có một đứa con gái vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy, đau còn không kịp đây….. Vân vân…... Hề Lạc Hiền nhìn về phía Lưu Thừa Vũ trầm giọng nói, “Mới vừa rồi con nói trộm đồ gì?”
Lưu Thừa Vũ cười một tiếng, cuối cùng là có một người tìm tới trọng điểm, hắn cười một tiếng nghĩ đến động tác của Tiêu Sái ngay lúc đó, nhíu mày nói, “Ba mẹ, hai người chờ một chút, để con gọi điện thoại, rồi cho hai người xem một thứ.”
Lưu Thừa Vũ hắn ghét nhất chính là nói dối. Nếu Tiêu Cấm Ninh muốn nói dối, như thế hắn cũng chỉ có thể dùng chân tướng tới đánh vỡ lời nói dối của cô ta. Hắn vốn chỉ muốn mình cũng thương yêu cô ta bao lâu, ở cuối cùng dù sao phải cho cô ta lưu lại một ít mặt mũi, nhưng là không biết sao, cô ta cũng không cho hắn cơ hội này.
Tiêu Cấm Ninh nghe được Lưu Thừa Vũ nói như vậy, trong lòng không nhịn được luống cuống, lòng bàn tay cũng tích đầy mồ hôi, Lưu Thừa Vũ lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Tiêu Sái.
Bên này Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh đã bỏ rơi những ký giả kia, mới vừa đặt chân xuống bãi đậu xe, liền thấy Tiêu Dao gấp gáp gọi điện thoại, lập tức đi tới hỏi Đường Tịch, “Thế nào?”
Đường Tịch lắc đầu, cô vừa mới lợi dụng kỹ năng vạn năng của đem tất cả những video trên mạng có quan hệ với Tiêu Dao xóa bỏ hơn nữa không cách nào đăng lại. Hơn nữa một khi phát hiện đăng lên, đầu nguồn sẽ có vi khuẩn xâm nhập USB của bọn họ, đem phim ảnh bên trong đều xóa, làm cho USB trực tiếp hỏng.
Còn Tiêu Dao, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho phóng viên giải trí Hồng Quang, dĩ nhiên càng không biết bỏ qua cho công ty giải trí Hồng Quang. Công ty giải trí có thể nuôi ra loại ký giả này, căn bản không có ý nghĩa tồn tại.