Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

chương 138: tiểu nhu nhi được hoan nghênh!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Tịch thấy Kiều Vũ Tân chào hỏi mình thì cũng vui vẻ nghênh đón, đứng ở trước mặt Kiều Vũ Tân, hỏi: “Ta đã tốt rồi, cám ơn Kiều a di quan tâm, xin lỗi lần trước không có theo ngài dùng cơm được.”

Kiều Vũ Tân cười một tiếng, vỗ một cái vào Đường Tịch: “Ngươi có phần tâm ý này a di cảm thấy thật vui vẻ, nếu không phải là nghe nói ngươi tới Dương gia, ta mới tìm đến làm khách nha.”

Nguyên Lệ Hoa nhìn hai người thân mật, không nhịn được hỏi một tiếng: “Các ngươi quen biết lúc nào?”

Mọi người nhìn về phía hai người bằng ánh mắt khó hiểu, Dương Tĩnh Nhàn cũng nhìn Đường Tịch, phải biết Kiều Vũ Tân cũng coi như Kiều gia Đại tiểu thư, tính khí mặc dù tốt, nhưng tính cách lại khiến người ta khó mà đoán được, có đôi khi là không để cho ai mặt mũi. Vậy nên nàng xảy ra tai nạn xe cộ mấy năm nay ai cũng không thấy, ai muốn gặp nàng, nàng lại không muốn gặp, thậm chí những người thân thiết khi trước muốn gặp nàng một lần, lại càng khó hơn, người như vậy mà lại quen biết Tiểu Nhu?

Hơn nữa nhìn Kiều Vũ Tân như vậy, căn bản không phải tới Dương gia làm khách, càng giống như là nghe nói Tiêu Nhu lần đầu tiên tới Dương gia, tới giữ thể diện cho Tiêu Nhu, không để cho nàng bị Dương gia xem thường.

Mặc dù Kiều Vũ Tân bây giờ đã không phải là Kiều gia thiên kim đại tiểu thư, nhưng con trai của nàng lại chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn Quốc tế Kiều thị, nàng đến còn đem cả con trai mình đến, có thể thấy nàng đối với Tiêu Nhu vô cùng coi trọng.

Kiều Vũ Tân cười một tiếng, sờ đầu của Đường Tịch, đưa ánh mắt ôn nhu nhìn nàng (Đường Tịch), một mực đứng bên, Kiều Lương nói: “Mẹ ta cùng Tiêu Nhu trước kia là ở cùng một phòng trong bệnh viện, lúc ấy Tiêu Nhu cũng không biết thân phận của mẹ ta, thường xuyên cùng mẹ ta nói chuyện phiếm giải sầu, mẹ ta rất yêu thích Tiêu Nhu. Sau khi xuất viện thường xuyên mời Tiêu Nhu đi nhà chúng ta làm khách, lần trước Tiêu Nhu đáp ứng thứ bảy theo mẹ ta ăn cơm, có thể là xảy ra tai nạn xe cộ nên chưa có tới nhà ta, mẹ ta nghe nói Tiêu Nhu đã xuất viện nên nhất định kéo ta tới nhìn Tiêu Nhu!”, đưa ánh mắt nhu hòa nhìn Đường Tịch một cái, cười nói “Đúng lúc nghe nói hôm nay Dương gia tụ họp ở đây, chúng ta liền tới.”

Nguyên Lệ Hoa lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy, ánh mắt nhìn Đường Tịch cũng nhu hòa hơn: “Thì ra Tiểu Nhu còn có bản lãnh như vậy a, ngươi cũng không biết, ngươi Kiều a di này rất khó khăn sống chung, chúng ta đã từng vô số lần muốn đi theo nàng tán gẫu một chút, kết quả, đều bị nàng chặn ở ngoài cửa, sau này ngươi có thể thay thế chúng ta bồi Kiều a di rồi. Đừng để cho nàng phải bệnh tự kỷ.”

Dương Tĩnh Nhàn cười, nàng giận Nguyên Lệ Hoa một cái ” Đại tẩu nói gì vậy đây, Tiểu Nhu còn phải đi học.”

Kiều Vũ Tân không thấy được những người khác, cùng Tiêu Nhu trò chuyện một hồi rồi sau đó liền đến chỗ Dương lão tướng quân chào hỏi: “Cậu, xin lỗi đã lâu như vậy, để cho ngươi lo lắng.”

Mẹ của Kiều Vũ là Tân Dương Lan- em gái họ của Dương Vệ Quốc, mặc dù đến đời của Kiều Lương bọn họ thì đã không có gì quan hệ thân thích, nhưng là tại Dương lão tướng quân kia lại cùng tuổi, bọn họ vẫn có liên hệ máu mủ.

Dương Vệ Quốc nhìn Kiều Vũ Tân một cái, trầm giọng nói: ” Đi vào nhà nói, đều đứng ở cửa làm gì.”

Dương gia mặc dù ở tại quân khu đại viện, nhưng nhà ở lại là nơi được xây cuối cùng, nếu so với những nơi khác thì sân lớn hơn nhiều, phòng khách cũng rất lớn, bọn họ nhiều người như vậy ngồi ở bên trong phòng khách không cảm thấy có một chút chật chội, Dương Vệ Quốc ngồi một mình trên ghế sa lon nhìn Kiều Vũ Tân, trầm giọng hỏi: “Sau này định như thế nào? Cả đời như vậy mà yếu dần đi? Nếu như vậy thì ngươi không phải là hài tử của Dương gia chúng ta.”

Ba mẹ của Kiều Vũ Tân sớm đã chết, nhắc tới nàng, bây giờ ngoại trừ Kiều Lương cùng Dương Vệ Quốc, đã không có bất kỳ người thân. Kiều Vũ Tân nghe được Dương Vệ Quốc nói như vậy, ánh mắt lóe lên một tia ảm đạm, Dương Tĩnh Nhàn đáp: “Ba, Vũ Tân trải qua sự tình mà chúng ta không có trải qua, ngươi không thể nói Vũ Tân như vậy.”

Kiều Vũ Tân nhìn Dương Tĩnh Nhàn lắc đầu một cái, Đường Tịch đưa tay vỗ Kiều Vũ Tân, Kiều Vũ Tân đối với nàng cười một tiếng, nhìn về phía Dương Vệ Quốc: “Cậu nói đúng lắm, nếu như ta tiếp tục trốn tránh sống qua ngày, không phải là giống như ý nguyện của người nào đó sao? Tại sao người làm chuyện sai không phải là ta, nhưng bị trừng phạt lại là ta?”

“Vậy là ngươi quyết định phải đứng lên rồi hả? ” Dương Vệ Quốc nhìn Kiều Vũ Tân,

Kiều Vũ Tân gật đầu, “Ừ, Tiểu Nhu nói không sai, ta không nên cứ như vậy yếu đi, ta sẽ cố gắng hồi phục thật tốt, làm cho mình đứng lên lần nữa, để cho người từng tổn thương ta phải bị trừng phạt.”

Đường Tịch ánh mắt chớp chớp, nàng nói ra lời như vậy lúc nào?

Kiều Lương thấy bộ dạng của Đường Tịch, không khỏi tức cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, hắn nhìn Đường Tịch thật sâu, mỗi lần người khác nhắc đến cái người vong ân phụ nghĩa kia, hắn đều sẽ âm trầm hai ngày. Nhưng bây giờ bởi vì nàng ở bên người, hắn không cảm thấy có bất kỳ cảm xúc.

Dương Vệ Quốc nhìn về phía Đường Tịch, ánh mắt dừng lại trên người Đường Tịch năm phút, Đường Tịch mỉm cười, mặc cho Dương Vệ Quốc quan sát, ánh mắt Dương Vệ Quốc lóe lên vẻ kinh ngạc, phải biết là con của hắn cũng không có thể nào dưới ánh mắt của hắn mặt không đổi sắc mỉm cười năm phút, nha đầu này thế nào lại có thể thản nhiên tiếp nhận sự quan sát của mình, quả nhiên là một nha đầu giỏi!

Dương Vệ Quốc hỏi Đường Tịch ” Tiểu Nhu, ngươi là làm sao thuyết phục được Kiều a di?”

Đường Tịch cười một tiếng, trong mắt tản ra ánh sáng ” Bị người thân ruồng bỏ, ta cùng Kiều a di là đồng bệnh tương liên, dĩ nhiên càng dễ an ủi, bất quá, cho đến bây giờ ta so với Kiều a di còn may mắn hơn một chút.”

Dương Vệ Quốc nhíu mày, nghĩ đến thân phận của Tiêu Nhu, trong lòng sáng tỏ, Tiêu Nhu đúng là bị cha mẹ của mình vứt bỏ, sau đó mới gặp được nữ nhi nhà mình.

Dương Tĩnh Nhàn ngồi bên cạnh Đường Tịch, nàng đưa tay nắm tay của Đường Tịch, nói với Dương Vệ Quốc: “Không biết Tiểu Nhu là phúc tinh của nhà chúng ta, hay là phúc tinh của Vũ Tân đây.”

Kiều Vũ Tân ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, đáp ” Tiểu Nhu là phúc tinh của nhà chúng ta.”

Kiều Vũ Tân nghĩ đến đứa con trai lạnh như băng của mình, bỗng nhiên trở về, ấp úng hỏi xem bọn họ có thể tới Dương gia làm khách hay không?

Nàng mới đầu cũng không muốn đến, sau đó con trai của nàng thật sự là không có cách nào sau mới nói Tiêu Nhu ở chỗ này, nàng mấy phen dò hỏi thì mới biết nguyên nhân là con trai nàng có ý tứ với tiểu cô nương này.

Hôm nay ở trên đường thật sự là không hỏi được ra cái gì, tối hôm nay lại trở về lại hỏi một chút xem đưa con trai ngốc của mình thế nào lại thích tiểu nha đầu này.

Bất quá tiểu nha đầu này thật là tốt, biết ẩn nhẫn, quan trọng nhất là, tiểu nha đầu này có thể làm cho nàng tìm được cảm giác cộng hưởng đã lâu không có.

Mọi người không hiểu, Kiều Vũ Tân cũng không nói, nhưng ba huynh đệ Tiêu gia đã sớm quay mặt đi nói xấu, đáng chết Kiều Lương, lại dám đem Kiều a di ra ngoài! Quả thực là hèn hạ vô sỉ a!

Sau đó người hèn hạ vô sỉ chỉ nhìn thấy chính mình ở trong mắt cô gái kia.

Dương Mộ Tình nói ” Không nghĩ tới Tiểu Nhu được hoan nghênh như vậy.”

Truyện Chữ Hay