Editor: Thủy Tiên.
Tròng mắt Kiều Lương hơi híp, lại cùng Tiêu Hoằng Lịch nói chuyện, “Tiêu bí thư là đang chạy bộ sáng sớm sao?”
Tiêu Hoằng Lịch gật đầu, nói, “Nhà chúng tôi đều có thố quen dậy sớm vận động, rèn luyện cơ thể chứ sao.”
Kiều Lương gật đầu, nhìn về phía ngôi biệt thự bên cạnh nhà Tiêu Hoằng Lịch nhà kia, cười một tiếng, “Ngôi nhà bên cạnh nhà Tiêu bí thư đây là ai đang ở a, thật giống như sớm không kham nổi đến Thần vận a.”
“Ở đây là một nhà Hoa kiều, trước mắt ở nước ngoài, không thấy trở về, cũng không làm sao thấy được người.” Tiêu Hoằng Lịch nói nói, “Kiều tổng không bằng lưu lại ăn điểm tâm?”
Kiều Lương lắc đầu, “Không được, công ty của tôi còn có chút việc phải xử lý, cáo từ trước.” Xoay người, vừa quay đầu, “Tiêu bí thư mong ngài chuyển cáo cho Tiêu Cảnh một tiếng, để cho cậu ấy một hồi nữa tới công ty đi làm không cần lái xe, xe tôi bây giờ lái đến công ty, buổi chiều khi nào hết giờ làm việc thì cậu ấy lái về là tốt rồi.”
Tiêu Hoằng Lịch cười nói một tiếng được, tiếp tục chạy bộ, Kiều Lương lái xe, gọi một cú điện thoại đi ra ngoài, bên kia rất nhanh có người nhận, Kiều Lương lạnh lùng nói, “Đem ghi chép công việc mấy năm nay Tiêu Cảnh đi làm ghi chép điều ra cho tôi một phần.”
“Kiều tổng, ngài có ích lợi gì sao?”
“Điều ra giao cho tôi.” Kiều Lương lạnh như băng nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
...
Tiêu Cảnh là trực tiếp bị điện thoại đánh thức từ trong mộng đẹp, anh khó chịu nghe điện thoại, lạnh lùng nói, “Cậu tốt nhất là nên có chuyện gì lớn!”
“Tiêu Cảnh tôi chỉ là tới nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu còn chưa đúng hạn đi làm, ba chục triệu tiền thưởng của cậu năm nay, sẽ một phần cũng không có, đến mức nghỉ làm tiền lương cũng sẽ căn cứ vào tỉ lệ phần trăm tiền lương đến trừ.” Thanh âm lạnh lùng của Kiều Lương từ bên trong điện thoại truyền tới, “Tôi mời cậu tới là để công tác, không phải là mời câuh tới làm đại gia cho tôi.”
Ba... Cúp điện thoại.
Tiêu Cảnh vẻ mặt mộng bức ngồi ở trên giường mình, đầu tóc rối bời, nếu như không phải là bởi vì trên tay anh hiện tại đang cầm điện thoại di động, anh sẽ cho là mình nằm mơ, bất ngờ nghĩ tới điều gì Tiêu Cảnh ngồi ở trên giường lớn tiếng gầm hét lên, “Kiều Lương, lão tử hôm nay cùng cậu thế bất lưỡng lập a!”
Lại dùng việc công để báo thù riêng!
Cmn, không nói đuổi anh, lại muốn trừ tiền thưởng! Ba chục triệu tiền thưởng bị trừ không tính, còn trừ tiền lương của anh!
Lão tử muốn nhảy hãng!
Bịch một tiếng, trên tường truyền tới một thanh âm vang lên, tiếp lấy truyền tới tiếng Tiêu Sái gầm gừ, “Em muốn nổi điên cút ra ngoài nổi điên, đừng làm ồn đến người khác ngủ không được thấy!”
Tiêu Cảnh giận quá, trực tiếp từ trên giường bò dậy hung hãn hướng về phía trên tường đá mấy đá, lão tử không lấy được ngủ, anh còn muốn ngủ thấy, càng nghĩ càng không phục, dứt khoát mở cửa vọt tới trước mặt Tiêu Sái, hô lớn, “Dựa vào cái gì lão tử phải đi làm, các người có thể ngủ!”
“Chỉ bằng công ty là của anh, anh quyết định.” Tiêu Sái nói xong ánh mắt vô thần liếc Tiêu Cảnh một cái, vô cùng chế giễu trong mắt không có chút tình cảm anh em nào nói, “Loại người như em làm công thì sẽ không hiểu tâm tình của người làm ông chủ như bọn anh.” Lại ha ha ha cười to, “Ai bảo em chọc Kiều Lương, không có đem em trực tiếp từ trên giường vặn ném tới công ty đi, liền coi là tốt.”
Tiêu Cảnh cảm giác sau khi mình bị ông chủ của mình tổn thương xong, lại bị anh hai thân thiết của mình làm cho thương tổn, trong nháy mắt thật sự là tâm tình gì đều có, anh tiến lên đánh trên người Tiêu Sái, hai tay hai chân cuốn lấy Tiêu Sái, buồn bực nói, “Anh hai, anh có phải là anh hai của em hay không?”
Tiêu Sái đá chân kêu anh cút ngay “Em muốn làm gì!”
Tiêu Cảnh ôm chặt hơn nữa, “Anh hai, không bằng em đi đến công ty của anh đi làm đi, em làm trò chơi trắc thí viên cho anh, lão tử hiện tại liền đi đên công ty Kiều Lương từ chức.”
Tiêu Sái dùng sức đẩy anh, “Cút xéo, lão tử mới không cần em.” Trên tay vừa dùng lực, trực tiếp đem người từ trên giường đẩy xuống, Tiêu Cảnh vẻ mặt mộng bức ngồi dưới đất, nhìn lấy Tiêu Sái, “Anh lại đem em đá xuống giường!”
Tiêu Sái khóe mắt co quắp hai cái, “Anh van em, em đừng ở trong phòng anh nổi điên được không? Nhanh đi rửa mặt một chút rồi đi làm.”
Tiêu Cảnh ngồi dưới đất bất động, “Dựa vào cái gì mọi người đều không cần đi làm, lại muốn em đi làm?”
“Bởi vì lão đại đang trong kì nghỉ phép, anh đây là ông chủ muốn đi lúc nào liền đi lúc đó, mà Tiểu Nhu đây, cũng là đang trong lúc xin nhà trường nghỉ học để nghỉ ngơi…...” Ánh mắt hiền hòa nhibf về phía Tiêu Cảnh, “Em đến mức thì sao, ai cho em đi chọc Kiều Lương, lại ai bảo em đúng lúc lại là một cấp dưới nhỏ bé của Kiều Lương, ngoan ngoãn đi tiếp thu người khác dày xéo đi tiểu huynh đệ.”
Tiêu Cảnh bỗng nhiên từ dưới đất nhảy cỡn lên, vẻ mặt hưng phấn hướng về phía Tiêu Sái nói, “Anh hai, chúng ta đi đem Tiểu Nhu Nhi xuất ngoại định cư đi, để cho Kiều Lương cả đời cũng không tìm tới chúng ta, hung hãn ngược cậu ta!” Lại dám dùng việc công để báo thù riêng! Thật là đáng hận!
Khóe mât Tiêu Sái co quắp đến mấy lần, “Lão đệ, anh yêu cầu em đừng ngây thơ như vậy được không? Công ty của anh bây giờ mới vừa khởi bước, cũng không muốn cứ như vậy sụp đổ.” Đứng lên đi đi qua vỗ bả vai Tiêu Cảnh một cái, “Lại nói, em cho là với năng lực Kiều Lương đang có, có thể không tìm được chúng ta sao? Huống chi ngươi cho là Tiểu Nhu Nhi là người mà chúng ta tùy tùy tiện tiện có thể lừa gạt như vậy sao? Ngoan ngoãn, nghe ca ca lời nói, chớ dại, đến cuối cùng người bị thương cũng không phải a.”
Tiêu Cảnh hận không thể đập cho Kiều Lương một trận, trở về gian phòng của mình đổi quần áo đi làm.
Tiêu Hoằng Lịch ngồi ở trong phòng ăn ăn đồ ăn, thấy Tiêu Cảnh đi xuống, nói với anh, “Kêu mấy anh trai với em gái con xuống dùng cơm, ăn cơm rồi lại ngủ tiếp.”
Tiêu Cảnh làm bộ không có nghe được, đi xuống tự mình ăn điểm tâm, “Bọn họ lại không đi làm, ăn bữa sáng làm caia gì, tiết kiệm một chút lương thực không được a.”
Tiêu Hoằng Lịch cười lạnh, “Con không ăn một bữa liền cũng tiết kiệm được lương thực.”
Dương Tĩnh Nhàn đi lên lầu gọi bọn họ đi xuống ăn điểm tâm.
Tiêu Cảnh trợn lên giận dữ nhìn cha mình, “Mọi thế nào lại thiên vị như thế a! Con là người phải đi làm a, con là người muốn kiếm tiền a, tại sao con không thể ăn bữa ăn sáng! Cmn!”
“Cái kia Tiểu Nhu là người muốn đi học người a, anh cả con là người vì quốc gia làm việc dâng hiến người đâu, anh hai con cũng có công ty riêng a, ai không mạnh bằng con?”
Những lời này có thể coi là đạp phải đuôi của lão hổ, Tiêu Cảnh ngay lập tức sẽ nóng nảy, hai cái động tác liền đoạt lấy bánh tiêu trong chén cha mình, “Lão tử liền muốn ăn, lão tử muốn ăn sụp đổ cha! Cha không thể làm khó dễ được con!”
Tiêu Hoằng Lịch cười lớn ha ha, “Tiểu tử thúi, con cho là ai làm cha đây? Không sợ bị gia gia của con nắm gậy gia pháp phục vụ à?”
“Lười để ý mọi người.” Tiêu Cảnh hàng xích hàng xích chịu bánh tiêu, trong đầu nghĩ anh nhất định phải tận lực ngăn cách Tiểu Nhu Nhi cùng con hàng Kiều Lương kia hàng sống chung, không báo thù này, anh sẽ không kêu Tiêu Cảnh!
Bỗng nhiên lại có âm thanh thi công truyền tới, Tiêu Cảnh cau mày, “Nơi đó đang làm gì? Khu vực này của chúng ta không phải là đều bán rồi sao? Nhà ai đang sửa sang?”
Tiêu Hoằng Lịch lại đoan qua một ly sữa bò cầm lấy một mảnh bánh mì, “Không biết, gian phòng cách vách bán rồi đi, chủ phòng tân hôn đang sửa chữa đi.”
Mấy anh em lần lượt xuống lầu, Tiêu Cảnh cau mày nói, “Gian phòng cách vách không phải là không bán không?”
“Cái kia thì có thể là muốn sửa sang lần nữa một chút, về sau trở về nước dùng tốt chứ.” Tiêu Hoằng Lịch đem bánh mì ăn xong uống một hớp sữa bò, đi tới hôn một cái lên mặt Dương Tĩnh Nhàn đang bước xuống lầu, “Vợ ơi anh đi làm.”
Anh em mấy người vẻ mặt mộng bức, mới sáng sớm đã sớm bị xuất ra thức ăn cho chó?