Mặc dù chuyện cưỡng hôn đêm trước đã làm cho Lăng Nhân có chút tâm thần không yên, nhưng cuối cùng ngủ ngon giấc, ngày hôm sau lúc tham gia thi tinh thần phấn chấn.
Lần thi tháng này nhà trường phân chia xếp hạng theo thành tích tháng trước, học sinh đầu tiên ở phòng thi thứ nhất, thứ đến ở phòng thi thứ hai, và cứ thế...
Lăng Nhân ở phòng thi thứ nhất, Vương Gia Lâm ở phòng thi thứ chín. Buổi sáng thi ngữ văn cùng toán học, sau khi kết thúc, hai người gặp nhau ở cửa phòng ăn, vừa đi vừa trò chuyện.
“A Nhân, cậu thi thế nào?”
“Cũng được. Làm hết, không biết có đúng đáp án không.”
“Không đối chiếu đáp án với các bạn học khác sao?" Sau khi thi xong, học bá của phòng thi thứ nhất sẽ đối chiếu đáp án lẫn nhau, sau đó tạo thành một phần " đáp án tiêu chuẩn ", lưu truyền đến các phòng thi khác, để cho mọi người tham khảo. Như vậy bất kể thi tốt hay không tốt, đều có thể chuẩn bị tâm lý trước.
Chẳng qua Lăng Nhân không có thói quen này. Cô thi xong một môn gác lại một môn, sau đó chuyên tâm chuẩn bị môn thi kế tiếp.
“Không đối chiếu. Cậu đối chiếu sao?" Lăng Nhân hỏi.
Vương Gia Lâm biết ý cô ấy, nếu như cô muốn đối chiếu, cô ấy sẽ nguyện ý giúp đỡ xem.
“Không cần đâu." Vương Gia Lâm lắc lắc đầu, "Dù sao cũng không có mấy câu đúng. Hắc hắc." Lăng Nhân cũng cười cười theo, cùng nhau rẽ vào phòng ăn tầng hai. Lúc xếp hàng, Vương Gia Lâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
"Đúng rồi, tớ cùng Lục Thiệu Đông được phân vào một phòng thi, cậu ấy sáng hôm nay không có tới thi." Ba chữ " Lục Thiệu Đông " làm cho trái tim của Lăng Nhân nhảy lên nửa nhịp.
Vương Gia Lâm còn nói: "Hai người tay sai đắc lực của cậu ấy cũng chỉ thi môn ngữ văn một hồi, kiểm tra được nửa giờ liền nộp bài thi trước tiên, môn thi thứ hai toán học cũng không trở lại thi." Lúc này tai Lăng Nhân đã không nghe vào những lời khác, trong lòng tràn đầy — —
Lục Thiệu Đông tại sao không tới thi? Có phải bởi vì chuyện tối ngày hôm qua không?. Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ nộp bài thi đầu tiên, sau đó ở sân thể dục tìm được Lục Thiệu Đông.
Dưới ánh nắng chói chang, thiếu niên ở trên đường chạy tựa như không muốn sống mà chạy như điên, đồng phục học sinh trên người anh đã ướt mồ hôi, da dưới sự thiêu đốt của ánh mặt trời có màu đỏ nhạt, từng hạt mồ hôi lớn dọc theo đường quai hàm cứng rắn lăn xuống.
Một vòng lại một vòng. Cũng nhìn không được nữa, Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ nhanh chóng xông lên đường chạy, một người một bên chống đỡ cánh tay Lục Thiệu Đông, dọc theo sân trường cùng nhau chạy chậm, cho đến lúc chậm rãi kết thúc.
“Cậu không muốn sống nữa sao!" Phó Kiêu Phong ném người lên sân cỏ, cả giận nói. Nhiệt độ cao ba mươi tám độ, một vòng sân trường mét, bọn họ ở đây đã thấy chạy hai mươi vòng. Trời mới biết trước khi bọn họ tới anh đã chạy bao nhiêu vòng.
Lục Thiệu Đông buông lỏng toàn thân nằm thẳng dưới đất thành hình chữ đại 大, ánh mặt trời chói chang làm cho không thể mở nổi mắt, anh dứt khoát nhắm mắt lại, cảm thụ gió mát nhẹ lướt qua trên mặt.
Yên lặng hồi lâu, anh hỏi: "Các cậu cảm thấy tôi thích dạng con gái gì?" Hai người Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau: Con hàng này không phải bị thất tình chứ? Không phải! Gần đây cũng không thấy anh để ý cô gái nào, duy tính coi như cũng chỉ có bốn mắt lớp bên cạnh kia — — nếu như chèn ép cũng là một loại để ý.
Nhưng mà bốn mắt... Phó Kiêu Phong chợt ý thức được, Lục Thiệu Đông khác thường hình như bắt đầu từ tối hôm qua.
Tối hôm qua anh từ lớp trọng điểm đi ra, bọn họ một đường đi theo anh, kết quả anh một chữ cũng không nói, đùa giỡn cũng không tiếp nhận, nói tức giận thì lại không giống tức giận, nói không tức giận, rất rõ ràng nếu chạm vào một chút thì sẽ nổ mạnh tại chỗ. Phó Kiêu Phong biết Lục Thiệu Đông mười mấy năm, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng này của anh. Bốn mắt rốt cuộc nói cái gì với anh?
Hoặc là nói... Làm cái gì? Anh vừa rồi mới hỏi cái gì nhỉ? — —
“Các cậu cảm thấy tôi thích dạng con gái gì?”
Suy tư chốc lát, Phó Kiêu Phong hết sức cố gắng thoải mái trả lời: "Cậu nông cạn như vậy, đương nhiên là thích da trắng diện mạo đẹp, chân dài eo nhỏ, trẻ đẹp ngực lớn." Lục Thiệu Đông không có tiếp lời. Không sai, da trắng diện mạo đẹp, chân dài eo nhỏ, trẻ đẹp ngực lớn, đây là hình mẫu tiêu chuẩn của anh trước kia. — —
Cô nửa điểm cũng không giống. Nhưng tối hôm qua sau khi bị cô cường hôn, anh lại không chỉ có không tức giận, đáy lòng còn không khỏi, xao động đến luống cuống. Sợi xao động này như ghim ở đáy lòng vậy, mặc kệ chạy bao nhiêu vòng sân cũng không thể đè xuống được....
Ba người từ sân thể dục trở về, Phó Kiêu Phong vẫn rất muốn hỏi Lục Thiệu Đông, tối hôm qua anh cùng bốn mắt rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Luôn cảm thấy nếu hỏi, người này sẽ lật mặt tại chỗ. Buổi chiều thi tiếng Anh. Ba người đều cùng phòng thi số chín, phòng truyền thông ở tầng một.
“ Nếu không chúng ta đi quán net chơi game đi? Dù sao thi hay không thi cũng hạng nhất đếm ngược." Trên đường đến phòng thi, Thạch Vũ đề nghị. Phó Kiêu Phong ngắt lời cậu: "Cậu mới thi hạng nhất đếm ngược, tớ lần này rất chăm chỉ học tập, ít nhất có thể thi hạng bốn đếm ngược.”
“Ai da, không được. Cậu nếu có thể thi hạng bốn đếm ngược, bữa ăn sáng một tháng tiếp theo tớ bao.”
“ Được. Trừ bữa ăn sáng ra, tớ còn phải có gói gia vị mì tôm của cậu trong một tháng.”
“ Độc ác như vậy? Không có gói gia vị thì làm sao ăn mì gói?"... Hai người đang vui sướng đấu võ mồm, chợt phát hiện người phía trước ngừng lại. Vừa nhấc mắt, đối diện có một cô gái đi tới. Hai người lập tức im miệng.
Hiện trường bầu không khí trong nháy mắt đóng băng, trong không khí trôi dạt hai chữ lớn " lúng túng ". Phòng thi truyền thông của Lăng Nhân ở tầng ba, trước khi sắp bắt đầu thi cô chợt phát hiện không thấy bút chì B trong túi bút. Nhưng cô nhớ rõ trước khi đi đã kiểm tra túi bút, lúc ra phòng học bút chì còn ở bên trong. Thi tiếng Anh phải điền vào phiếu thi, chuyện quan trọng như vậy cô không thể nào quên, phần lớn bị rơi trên đường.
Vì vậy cô vội vàng đi ra ngoài tìm, không nghĩ tới liền gặp phải người không muốn gặp nhất. Bốn mắt nhìn nhau, lúng túng tới tột đỉnh. Lục Thiệu Đông nhìn cô gái nhỏ trước mắt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên. Thật uất ức. Gặp được người gây họa hôn xong bỏ chạy lấy người, trong lòng anh lại có chút vui vẻ. Nhưng cô rõ ràng không muốn gặp lại anh....
Hai người đối diện không nói gì. Cách vài giây, Lăng Nhân cúi thấp đầu, bước nhanh đi qua. Nhìn cô từng bước một đến gần, lại từng bước một đi xa, ngọn lửa không tên trong lòng Lục Thiệu Đông càng bùng lên. Coi thường anh. Rất tốt. Thầm giễu cợt, anh sải bước tránh ra.
Phó Kiêu Phong híp mắt, tầm mắt nhìn qua lại giữa hai người, sau đó gọi cô gái nhỏ: "Bốn mắt, cậu đang tìm cái gì?”
“ Bút chì B." Lăng Nhân thành thật trả lời, sau đó lại thêm một câu: "Tớ gọi là Lăng Nhân, Lăng trong chí khí ngút trời, Nhân trong cỏ xanh mơn mởn."
Nha, cô gái nhỏ còn rất kiên cường, Phó Kiêu Phong cười cười: "Nhớ kỹ. Bạn học Lăng Nhân, sắp bắt đầu thi rồi, cậu mà tìm nữa có thể sẽ tới trễ đấy."
Lăng Nhân thở dài một hơi, cô đương nhiên biết sẽ tới trễ, nhưng mà không có bút chì B căn bản không có biện pháp điền vào phiếu thi. Tìm một hồi, chuông chuẩn bị bỗng nhiên vang lên, cách giờ thi chính thức chỉ còn phút, mấy thí sinh còn đang chậm rãi đi lập tức chạy như bay tới phòng thi, trên sân trống chỉ còn một mình cô. Lăng Nhân gấp như kiến bò trên chảo nóng, muốn chạy tới quầy bán đồ vặt mua, nhưng quầy bán đồ vặt ở phòng ăn cách phòng thi ít nhất phải đi phút, từng này cũng đủ bỏ qua phần thi nghe môn tiếng Anh. Nhưng nếu như không đi, sẽ bị điểm.
Tình thế đang lúc khó xử, bỗng nhiên có người từ phía sau lưng nắm tay cô. Trong lòng cô cả kinh, thuận thế xoay người, ngửa đầu, ánh mắt dừng trên mặt người tới. Anh lại không có nhìn cô, mà cúi đầu, đặt bút chì B giữa lòng bàn tay cô, sau đó dùng tay bao lấy.
Lúc anh cúi đầu xuống, trên người không có chút tàn bạo, trên mặt cũng không có không kềm chế được của những ngày qua, ánh mắt nghiêm túc ôn nhu như nước.