– Chiến đấu kiểu này thật sự kinh khủng. Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Thiên Bảo, Nhất Hàn cười nói. Nhẹ nhàng gật gật đầu, Thiên Bảo cười khổ nói: Thấy chúng chiến đấu, ta mới hiểu được trước kia kinh chiến ở Đại Hội Long Vệ so với chúng chỉ là muỗi.
– Thiên hạ rộng lớn bao la, núi cao còn có núi cao hơn, khi nào ngươi tới cấp bậc đó sẽ tự có năng lực đó, khi ấy lại ao ước muốn có thực lực của cấp trên nữa. Nhất Hàn lại cười nói.
– Thật sự thấy màn đại chiến này ta rất muốn lại gần quan sát, ta sẽ lại xem một chút rồi đuổi theo mọi người nha. Thiên Bảo ánh mắt cầu khẩn nói. Nghe vậy, mọi người sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
– Đi nhanh rồi đuổi theo sau, chúng ta sẽ đi chậm một chút chờ ngươi. Thủy Hàn ân cần liếc mắt. Thiên Bảo dậm chân một cái hơi hơi chấn động đem thân thể chậm rãi bay lên, nhắm hướng địa phương đang chiến đấu mà lướt đi. Nhìn khói bụi bay lên, cây cối không ngừng đổ ngã dưới chân, Thiên Bảo kích động đến mức điên cười. Phía trên cánh rừng, Thiên Bảo bay đi với tốc độ nhanh như gió, tầm năm phút sau đã đến gần chỗ đang chiến đấu, trên bầu trời năng lượng ba động kịch liệt tạo ra uy áp mạnh đến khủng khiếp dù đã vận công áp chế vẫn còn cảm thấy run sợ. Cách trận chiến trên không trên không còn khoảng trăm thước, Thiên Bảo ngừng lại, hạ mình xuống rừng cây rậm rạp che giấu bản thân. Ở chỗ này, nhìn ra Thiên Bảo có thể nhìn rõ song phương đang đối chiến trên không. Quan sát ở gần, Thiên Bảo lại một lần nữa lĩnh hội được sự bá đạo của chí tôn cường giả. Trên bầu trời xanh biếc, hai yêu thú khổng lồ đang quần chiến kinh thiên. Nhìn về bên trái là Thiên Linh Tuyết Sư quét ma thú này hình thể khổng lồ khoảng trăm thước, mình chim đầu sư tử, toàn thân lại bao trùm một tầng kết tinh màu trắng, ánh nắng chiếu rọi làm quang hoa bắn ra tứ phía, có chút chói mắt. Nhãn đồng phát ra tử quang xen lẫn ánh sáng kì dị, miệng rộng đầy răng nanh, trên đầu còn có một con mắt lúc mở lúc đóng, từ đó sắc hoả diễm lượn lờ tỏa ra bao vệ lấy cơ thể. Trên thân sư tử khổng lồ mọc ra một đôi cánh màu màu trắng như cánh bồ câu, mỗi lần vỗ cánh, đoàn đoàn hỏa diễm màu đỏ thẩm trong mắt trên tráng bay ra phô thiên cái địa, mỗi một lần ra tung đòn đều muốn làm không gian chấn động, lực lượng to lớn khó mà tưởng tượng được. Trên bầu trời bên kia, một thân sà mềm mại, khổng lồ. Thân rắn dài tầm trăm thước bán kính khoảng một người ôm, có bảy cái đầu, đầu nàu cũng to răng nanh nhọn vuốt. Da bao phủ với một lớp vảy lưu ly óng ánh dưới ánh mặt trời. Thân rắn cuốn trọn vây lấy tuyết sư, Một cú đập đuôi xuống như núi đè, uy lực kinh hồn. Trên bầu trời, sau khi tuyết sư vỗ cánh liền mang theo tiếng gió rít cuồng bạo, điên cuồng cuốn hết tất cả trên hướng đến thất thaair thiên mãn. Nơi gió lốc đi qua, rừng rậm phía dưới đều bị xé ra lộ cả đất vàng, không ít yêu thú cấp thấp kinh hoảng nối đuôi từ đó chạy trốn. Nhìn gió lốc cuốn đến, Thất Thải Thiên Mãn khẹc một tiếng kinh dị phát rồi xoay người quay đuôi lại đập xuống kinh phong bay tới. Hai vật khổng lồ như tia chớp va chạm tại không trung, khoảnh khắc chạm vào nhau, không gian cơ hồ lâm vào tĩnh lặng.
– Đùng. Một tiếng như sấm rền đột ngột nổ vang trên bầu trời. Từ chỗ va chạm góa lốc xuất hiện lan rộng ra, điên cuồng phóng thích năng lượng kinh khủng cuốn hết tất cả mọi thứ lên không trung
– Con chó theo ta hoài không mệt à. Hôm nay một dòn giải quyết tất cả đi. Thất Thải Thiên Mãn cất giọng nói. Thiên Bảo giật mình nhưng chợt nhớ ra Yêu Thú khi phái triển sẽ có linh trí, lại tiếp tục im lặng theo dõi.
– Tao họ nhà mèo nha con giun xoắn kia, ngươi nuốt trộm âm thạch của ta mà còn giở dọng đó ah, hôm nay ta sẽ diệt mi.
– Graoooo. Tuyết Sư gầm lên một tiếng con mắt thứ ba mở to ra hướng lên trời, phát ra một luồng năng lượng hỏa quang nóng bức màu đỏ lên tận trời xanh chém xuống về phía Thất Thải Thiên Mãn. Thất Thải Thiên Mãn đồng thời bảy cái đầu, ép sát vào nhau, từ miệng mỗi đầu tỏa ra một luộng khí âm hàn, những luồng khí đó hội tụ lại với nhau thành một quả cầu năng lượng âm cầu màu trắng, xoáy tròn rồi bay về phía Tuyết Sư. Nơi hảo quang cùng âm cầu va vào nhau lập tức lạp ra oang động kinh người, không gian như vỡ nát, đây có lẽ là đòn sát chiêu của cả hai nên hai luông năng lượng dường như dữ dội hơn bao giờ hết. Âm cầu càng lúc càng xoay nhanh hơn, lấn áp đẩy lùi hoang quang lao vào Tuyết Sư, Tuyết Sư bị trúng đòn bay ngược về phía sau lăn hơn chục vòng va vào đủ chỗ rồi đâm vào vách núi hộc ra một ngụm máu rồi hơi thở thoi thóp, sinh cơ dần biến mất