Trận pháp nổ tung dư âm to lớn trùng kích ra, Long Môn Trấn trăm dặm thổi tán. Mây đen cùng lôi quang biến mất. Ánh mặt trời trực tiếp chiếu xuống, một người đứng trên một con Hắc Điêu(Chim đen) xuất hiện. Tiêu Thiến cũng bị vụ nổ đánh bay, cả người phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không bị khống chế bay ngược trăm thước, trong lục phủ ngũ tạng lượng lớn tụ huyết cùng chân khí tán loạn. Trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng nhìn lên hình bóng trên không trung, ánh mắt kia lại hiện ra vẻ đại hỉ
– Hắc Hàn Tôn Lão mau cứu ta. Hắc Hàn từ từ lơ lửng trên lưng Hắc Điêu bay ra phía trước.
– Cưỡi mây đạp gió, Là Chí Tôn! Mặc Như Lìn run run nói, những người còn lại cũng đại biến. Hắc Hàn giơ tay một cái hút Tiêu Thiến đang nằm trên mặt đất bay về phía mình. Tiêu Thiến bay tới vội cung kính lùi ra đứng trên lưng Hắc Điêu. Hay cho ngươi Tiêu Thiến chỉ có một cái Long Vệ Đoàn nhỏ nhoi cũng không diệt trừ nổi làm sao có thể lập công cho giáo chủ.
– Bọn chúng thực chất không ra gì chỉ là có trận pháp vô cùng kì quái, lần đầu gặp nên nhất thời bị thất thế, mong Hắc Hàn Tôn Lão thứ tội. Tiêu Thiến run rẩy đáp. Hắc Hàn dơ tay tung một chưởng về phía xa, đột nhiên trong không gian một người bất ngờ hiện ra ngã nhào xuống đất, phun một ngụm máu tươi. Tiêu Thiến nhất thời bất ngờ, Thiên Bảo cùng mọi người cũng bất ngờ không thôi.
– Long Huyền trấn chủ. Nhóm người Mặc Như Lìn vội chạy lại đỡ. Thiên Bảo nhìn kĩ thì ra đó là trấn chủ của Long Môn Trấn. Tiêu Thiến bất ngờ tự hỏi bản thân, tên đó xuất hiện lúc nào sao lại như vô hình, hắn không hề cảm giác được.
– Các ngươi mau giao Thủy Hàn ra đây ta cho các ngươi chết toàn thây. Hắc Hàn giọng uy hiếp. Long Huyền đứng dậy, giận dữ nói.
– Có chết ta cũng không giao cho các ngươi. Nói xong Long Huyền lao lên, những người khác cũng lao theo. Hắc Hàn mặt lạnh, vung tay một tay đánh bay Long Huyền, lại tung tiếp mấy chưởng đánh bay những người còn lại. Phía dưới nhiều người kinh hãi vội bỏ chạy. Lập tức toàn thân nổ tung hóa thành huyết vụn.
– Ta nói rồi hôm nay cũng không ai thoát khỏi đây, giao Thủy Hàn ra ta cho các ngươi chết toàn thây. Hắc Hàn mất kiên nhẫn nói. Mặc Như Lìn vội quay sang hướng Thiên Bảo cùng Mặc Ngọc.
– Tiểu tử ta có một việc cầu ngươi, mong ngươi đáp ứng.
– Đoàn chủ có việc gì xin cứ nói Thiên Bảo dù chết không từ. Thiên Bảo vội vàng đáp. Mặc Như Lìn trên mặt nở một nụ cười hiền từ.
– Đời ta chỉ có hai thứ một là Long Vệ Đoàn thứ hai là Măc Ngọc. Long vệ Đoàn là tâm huyết cả đời hôm nay ta sẽ tồn vong cùng nó, chỉ xin ngươi hãy chăm sóc cho Mặc Ngọc nó là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.
– Cha người nói bậy gì vậy, Mặc Ngọc rưng rưng nước mắt. Thiên Bảo cũng bất ngờ.
– Xin Đoàn chủ đừng nói vậy Thiên Bảo nào có phúc phận đó.
– Hừ, Ta biết ngươi tuổi trẻ tài cao, con gái ta dù hơi ngang ngược nhưng cũng là một đóa hoa trên tay ta. Chí ít cũng xứng đôi vừa lứa với người. Hôm nay ta gả mặc Ngọc cho ngươi, ngươi có ddoognf ý hay không? Mặc Như Lìn cả giận nói. Mặc Ngọc thoáng biến sắc vì lời nói bất ngờ của cha mình. Thiên Bảo cũng hơi choáng.
– Nếu lão biết lúc nãy minh xém hiếp con gái lão, giờ này khác gì giao trứng cho ác, lão mà biết chắc hộc máu chết tại chỗ quá. Thiên Bảo đâu đầu nghĩ ngợi rồi nói.
– Thiên Bảo ta dù có chết cũng sẽ không phụ bạc nàng, chỉ sợ nàng không thêm để ý ta.
– Ha ha tốt. Mặc Như Lìn quay sang Mặc Ngọc.
– Con gái ta tin tưởng tên tiểu tử này dù hơi gian xảo nhưng tính cách không tệ ta tin tưởng hắn sẽ không phụ bạc con. Còn một việc nữa nên cho con biết, thật ra mẫu thân con vẫn còn sống. Mẹ của con là Thanh Hà ở Thanh Loan Tộc, Thần tộc tuy get con người nhưng một nửa trong con có khí cốt của Thanh Loan, khi tìm mẫu thân con họ cũng sẽ bảo vệ con.
– Cha chuyện này là sao, không phải mẫu thân con mất sau khi sinh con sao! Mặc như lìn đưa tay chặn Mặc Ngọc lại.
– Bây giờ chúng ta liều mạng với chúng các ngươi mang con gái ta cùng Thủy Hàn theo thông đạo trốn đi. Tuyệt đối không được để Thủy Hàn rơi vào tay bọn chúng, trên người nàng ta mang một bí mật ảnh hưởng tới tồn vong của Thủy Giác Vực. Thiên Bảo cung, Nhất Hàn, Nhất Tiên, Mạc Nhược cùn một số khác lùi về phái sao bao quanh Mặc Ngọc cùng Thủy Hàn lùi về sau, rồi chạy về hướng thông đạo.
– Còn muốn chạy. Thấy động Hắc Hàn liền ra tay lao xuống.
– Long Vệ Đoàn ta dù chỉ còn một giọt máu cũng sẽ liều cùng các ngươi…
– Một khi đã như vậy! Giết! Giết hết…!!! Nghe được Mặc Như Lìn nói như vậy, Hắc Hàn cũng không thấy bất ngờ, bàn tay vung lên, nhẹ giọng nói:
– Giết sạch cho ta “Dạ!” Nghe vậy, Tiêu Thiến cùng bọn Hắc Sát Nhân lao lên.
– Tự Bạo Nhìn bọn Hắc Liên Giáo đánh tới, Ngọc trưởng lão Dược đột nhiên lao lên bạo phát ánh sáng chói mắt phát ra, một cỗ năng lượng cuồng bạo nổ tung. Mấy Tên Hắc Sát Nhân bị sóng năng lượng chấn cho hộc máu bay lui.
– Bạo! Bạo! Bạo…! Sau khi Ngọc Trưởng lão tự bạo, máu huyết phảng phất trên không trung, đông đảo Long vệ cũng bị sôi dâng trào. Lạp tức vô số Cao Thủ Long Vệ Đoàn lao lên phát sáng sau đó ngay tự bạo.
– Rầm rầm…! Trong nháy mắt, phong bạo hủy diệt đáng sợ cuốn phiến các dãy kiến trúc còn lại trở thành bình địa. Từng cái khe sâu chục thước được tạo ra, lan tràn như mạng nhện cuốn về tứ phía. Với tập trung tự bạo đáng sợ Tiêu Thiến cùng Bọn Hắc Sát Nhân dù vội tránh né cũng bị thương không nhẹ
– Xông lên. Nhìn thấy đã có chút biến hóa, Mặc Như Lìn thây khá vui vẻ có chút tự hào. Long Vệ Binh đúng là anh hùng trung thành thấy địch không sợ thấy chết không lui.