Chẳng lẽ là làm sai (tam)
“Hai người Tây Nhã Tư tìm chàng làm gì?” Tiểu Man gối đầu lên đùi hắn, tóc xõa ra, Trạch Tú đang chậm rãi dùng mười ngón tay chải vuốt.
“Họ muốn lấy trấn bắc ngũ phương sừng, ta đã đưa lại cho bọn hắn.”
Tiểu Man “uh”, bỗng nhiên thở dài: “Chúng ta phải liều chết mới tìm được, lại cứ như vậy đưa cho người ta.”
Trạch Tú vỗ nhẹ má nàng, đột nhiên ôm lấy nàng, đỡ nàng nằm xuống.
“Tiểu Man!” Hắn cúi đầu gọi.
“Sao?” Nàng ngẩng đầu.
Hắn cười cười: “Còn muốn đi Giang Nam không? Liễm Phương thành ở Tô Châu.”
Tiểu Man trợn mắt nhìn hắn: “Đi chứ, sao lại không đi? Kẻ chột dạ đâu phải là ta!”
Hắn nhướng mày; “Tốt, tiểu quỷ!”
“Chàng đừng có gọi ta là tiểu quỷ có được không?” Nàng kháng nghị, “Chàng cứ gọi như vậy, lúc nào ta mới biến thành đại mỹ nhân mỹ mạo đầy đặn được!”
Trạch Tú cười đau cả bụng, bỗng nhiên đặt tay lên ngực nàng, Tiểu Man cả kinh, hắn lại lập tức bỏ ra, thấp giọng nói: “Còn sớm, thật đáng thương!”
Tiểu Man giơ tay định đánh, bị hắn giữ lại, giằng co nửa ngày, rốt cục nàng cũng mệt, nặng nề ngủ.
Rất nhanh, Tiểu Man phát hiện ra nàng và Trạch Tú đã sớm nổi danh giang hồ, đi tới đâu cũng có người mời ăn cơm, đám người lúc nào cũng ân cần chu đáo. Một đường từ Hồi Hột tới Lan Châu, trừ khi dừng chân giữa núi rừng, tự mình làm những món ăn dân dã ra, còn thì chỉ cần là ở thành trấn, bọn họ cơ bản không cần nghĩ đến vấn đề tiêu tiền ăn cơm.
Trạch Tú rất không thích như vậy, cho nên sau một thời gian hắn liền từ chối những lời mời nhiệt tình này, thà rằng đưa Tiểu Man đi theo hững đường nhỏ giữa núi rừng.
“Trạch Tú. Có phải chàng rất ghét những nơi náo nhiệt không?”
Đang lúc hoàng hôn, trên đống lửa cố một con thỏ đang nướng vàng thơm ừng, Tiểu Man vừa thuần thục lật thỏ vừa hỏi.
Hắn đang ngồi bên cạnh lau kiếm. Tuy rằng gần đây hắn không truy bắt phạm nhân, trên thân kiếm không dính một chút máu nào, nhưng thói quen này một khi đã thành thì rất khó bỏ. Ba thanh kiếm được hắn lau sạch, sáng long lanh, giống như vừa mới được rèn xong vậy.
“Sao lại hỏi vậy?”
“À, bởi vì chàng luôn tránh những người mời chúng ta dừng chân ăn cơm. Có phải chàng không thích nhiều người, thấy không quen không?”
Hắn vốn quen một mình hành sự, vào Nam ra Bắc đều giống như không có đồng bạn, cũng không bao giờ ở lâu một chỗ, quanh năm du dãng khắp nơi.
Trạch Tú tra kiếm vào vỏ: “Không phải là không thích náo nhiệt, chẳng qua là lười giao tiếp với những người đó.”
Thỏ đã nướng xong, Tiểu Man lấy chủy thủ cắt thịt thành từng miếng nhỏ, lại nói: “Chàng săn tiền thưởng của quan phủ, luôn phải giao thiệp cùng bọn họ, nếu không thì lấy tin tức ở đâu ra?”
Hắn đưa một miếng thịt vào miệng, nói: “Chẳng lẽ thiên hạ trừ các bang phái giang hồ thì không có nơi nào có thể thám thính tin tức sao?”
“Vậy làm thế nào để săn tin?” Nàng hiếu kỳ muốn biết cuộc sống của hắn trước kia.
Hắn sửng sốt một chút, lộ ra một nụ cười ám muội: “Kỹ viện, quán trà, khách điếm, sóng bạc, còn có rất nhiều nơi thượng vàng hạ cám.”
“Chàng đi kỹ viện!” Tiểu Man rung động, đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên biết hắn vậy.
“Nam nhân đi kỹ viện không phải là việc rất bình thường sao?” Hắn mặt không đỏ, tim không nhảy nói, “Nữ nhân đi kỹ viện mới là kỳ lạ chứ.”
Oái, hình như có đạo ý, nhưng mà… trước kia, đến tột cùng là hắn thế nào nha!
“Ánh mắt kia của nàng là thế nào?” Trạch Tú rất không thích mà trừng mắt với nàng.
Tiểu Man gục đầu xuống, tiếp tục thái thịt: “Không, ta cảm thấy… uhm, thực thần kỳ. Thực không tưởng tượng được bộ dáng khách làng chơi của chàng.” Trên người hắn không có loại phong trần này.
“Khách làng chơi mới có thể đi kỹ viện sao? Ta không phải khách làng chơi.” Lần này đến phiên hắn kinh ngạc, “Nàng gặp khách làng chơi ở đâu?”
“À, ở trấn Ngô Đồng cũng có một kỹ viện nhỏ, mà cũng không thể coi là kỹ viện được, chỉ là một cái ngõ nhỏ, nam nhân trong trấn thường lui tới. Cha ta cũng thường xuyên tới đó, đôi khi còn ở đó vài ngày liền, thỉnh thoảng nhị nương bảo ta đưa cơm hoặc tiền tới cho hắn. Nữ nhân nơi đó… a, biết nói thế nào nhỉ, rất kỳ lạ, tuy nhiên cũng có người tốt. Có một lão thái bà nhìn thấy ta thì rất quý mến, thường sờ mặt ta, nói sau này ta trưởng thành có thể đến chỗ bà, mỗi lần như vậy đều bị cha ta mắng, còn không cho ta đưa đồ tới nữa.”
Hắn cười: “Trên đời làm gì có chuyện như vậy, tuy nhiên phần lớn tú bà vẫn không dám bức lương vi xướng, chỉ là nói đùa với nàng mà thôi.”
Tiểu Man cười hắc hắc: “Có lần ta đi tới đó đưa tiền cho cha, nhìn thấy những nữ nhân đó xum xoe: đại gia, phấn của ta có hồng không? Đại gia, thắt lưng ta có mềm mại không? Sau đó nhìn cái bản mặt ngốc nghếch của cha ta làm ta cười muốn nghẹn. Sau đó có lần nhị nương ta thay quần áo mới, cũng học các kỹ nữ kia, ngồi lên đùi cha ta, dịu dàng nhỏ nhẹ thủ thỉ với cha ta, nhưng không những không khiến cha ta vui vẻ mà ngược lại còn làm ông tức giận, nói nàng không đứng đắn, làm hư tiểu hài tử.”
Trạch Tú “sặc” một tiếng: “Cha nàng quả nhiên không hiểu phong tình.”
Tiểu Man cười hì hì cắt thịt thỏ cho hắn, nghiêng đầu nói: “Đại gia, thịt thỏ ta thái có ngon không?”
Trạch Tú bật cười, cố ý vênh mặt nói: “Cách xa như vậy sao, tới gần một chút rồi nói.”
Tiểu Man đi tới, đặt mông ngồi lên đùi hắn, giơ thịt thỏ ra trước mặt hắn, ân cần hỏi: “Như vậy được chưa?”
Hắn cố ý không nói lời nào, xem nàng làm sao bây giờ. Tiểu Man cọ lên cổ hắn: “Đại gia, ăn thịt nha! Chẳng lẽ ta hầu hạ không tốt?” Trạch Tú khụ một tiếng, nhéo một cái lên lưng nàng: “Hầu hạ không tốt, hơi cứng, đổi cô nương khác lại đây.”
“Hoang sơn dã lĩnh, không có cô nương để đổi, chàng dùng tạm đi.” Nàng cầm miếng thịt thỏ đưa lên cạnh miệng hắn, Trạch Tú há mồm định ăn, nàng lại bỏ vào miệng mình: “Chàng không ăn thì ta ăn!”
Trạch Tú nghiến răng, rất muốn nhéo má nàng vài cái, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh, hắn nhẹ nhàng đẩy Tiểu Man ra, thấp giọng nói: “Có người đến!”
Tiểu Man quay đầu, quả nhiên nhìn thấy giữa núi rừng có ánh lửa lóe lên, dường như có rất nhiều người đang hướng tới nơi này.
Trạch Tú đeo ba thanh kiếm lên lưng, đứng dậy bình tĩnh nhìn người tới. Mục tiêu của bọn họ hiển nhiên là nơi này, hướng về hai người bọn họ mà tới. Vì muốn tránh những môn phái giang hồ, hắn đã chọn đường núi mà đi, không hề qua thành Lan Châu, không ngờ vẫn có người có thể tìm đến. Đây rốt cục là ý tốt hay là giám thị?
Ánh lửa càng ngày càng gần, chỉ chốc lát đã thấy một đám nữ tử ăn mặc lòe loẹt cầm đèn lồng, mang theo xe ngựa đi tới.
Tất cả đều là nữ! Tiểu Man giật mình. Hơn nữa bộ dáng còn khá xinh đẹp, tóc búi gọn gàng, áo tay dài mềm mại, ôn nhu hàm tiếu.
Một thiếu nữ đi đầu tiền tới cúi người, nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân Lan Chi trai biết Trạch Tú tiên sinh và Tiểu Man cô nương tới Lan Châu nên đặc biệt đưa tới hai yêu thiếp, mong hai vị khách quý ngàn vạn lần đừng từ chối.”
Trạch Tú hơi nhíu mày, nhưng lời nói lại thực khách khí: “Đa tạ thịnh tình, tuy nhiên hai người chúng ta đi đường vội vã, phong trần mệt mỏi, chỉ sợ làm bẩn nơi thanh nhã như Lan Chi trai, hôm nay đành từ chối. Ngày khác nhất định sẽ đăng môn thăm hỏi.”
Dường như thiếu nữ kia sớm biết hắn sẽ từ chối, không hề nhụt chí, vẫn dịu dàng nói: “Tuy rằng Lan Chi trai đa số là nữ tử nhưng vẫn biết hai chữ hiệp nghĩa, biết hai vị hiệp can nghĩa đảm. Chủ nhân của chúng ta vô cùng ngưỡng mộ, rất mong mỏi được gặp mặt hai vị.”
“Không cần đâu!” Trạch Tú không muốn tốn lời khách sáo nữa, từ chối rành mạch.
Thiếu nữ kia mỉm cười: “Trạch Tú tiên sinh là hảo hán đỉnh thiên lập địa, không muốn kết giao với hạng nữ lưu sao?”
Phép khích tướng cũng vô dụng, Trạch Tú lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào.
Thiếu nữ thấy vẫn không đả động được hắn, chỉ phải nhìn sang Tiểu Man, nói nhỏ: “Trạch Tú tiên sinh thân mang tuyệt kỹ, tự nhiên không sợ đông lạnh hè nóng, nhưng Tiểu Man cô nương thân thể mảnh mai, vị tất có thể chịu được cái lạnh khủng khiếp nơi sơn dã? Tiên sinh cũng nên lo lắng cho nàng một chút chứ.”
Oái, nhắc tới nàng? Việc này có quan hệ với nàng sao? Hoa lan lâu Lan Chi trai, nàng chưa từng nghe qua nha! Tiểu Man ngạc nhiên nhìn lại.
Trạch Tú phân vân, cúi đầu nhìn Tiểu Man. Hắn vì muốn tránh phiền toái nên chọn đường rừng, quả thật không nghĩ tới một tiểu cô nương như nàng có thể chịu được việc suốt ngày ăn ngủ ngoài trời hay không. Tuy Tiểu Man không hề kêu khổ, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, lại không có công phu gì. Mặt nàng vì gió lạnh mà trở nên nhợt nhạt, đầu ngón tay cũng xanh xao, quả thật rất đáng thương.
Thiếu nữ thấy hắn có chút động lòng thì tiếp tục nói: “Chủ nhân chúng ta đã sớm chuẩn bị tiệc rượu cùng khách phòng, biết hai vị có chuyện quan trọng trong người nên không thể ở lâu, ở tạm một đêm rồi đi cũng được, coi như chúng ta làm trọn vai trò chủ nhà.”
Trạch Tú rốt cục bị nàng thuyết phục, gật đầu: “Cũng được, thịnh tình không thể chối từ, đa tạ chủ nhân Lan Chi trai.”
Hai người bọn họ được mời lên bảo mã hương xa, vững vàng đi vào trong thành Lan Châu. Tiểu Man thấp giọng hỏi: “Lan Chi trai là cái gì? Họ làm gì?”
Trạch Tú nói nhỏ: “Là một đám nữ nhân. Rất nhiều trà lâu, kỹ viện trong thành Lan Châu đều là của Lan Chi trai. Ta không nhớ ngày đó bọn họ có ở Bất Quy sơn không nữa, tóm lại cứ đi xem sao, nếu bọn họ có ác ý thì ta vẫn nắm chắc có thể toàn thân trở ra.”
Xe ngựa đi rất nhanh, chưa đến một canh giờ đã đứng trước cửa Lan Chi trai. Tiểu Man theo Trạch Tú xuống xe, nhìn thấy một loạt nữ tử trẻ tuổi cầm đèn lồng đứng trước cửa nhất tề xoay người hành lễ, mà ở giữa là một nữ tử mặc hoa phục, tuổi chừng bốn mươi, cũng không quá đẹp, thậm chí trang phục còn có chút tục khí, trên đầu cài vô số trâm cài, Tiểu Man thật lo tóc nàng sẽ bị giật trụi.
“Đường phu nhân!” Trạch Tú ôm quyền hành lễ, nữ nhân này chắc chắn là chủ nhân Lan Chi trai.
Đường phu nhân tươi cười chào đón, nắm tay Tiểu Man, nhẹ nhàng nói: “Là ta đường đột, lẽ ra phải tự mình đi nghênh đón khách quý. Chắc vị này là Tiểu Man cô nương? Người gầy như vậy, nhất định là rất lạnh? Mau, mời vào.”
Từ lúc Trạch Tú nói nàng ta mở ra kỹ viện, trà lâu, Tiểu Man liền tự động coi phân loại Đường phu nhân thành tú bà, những nữ tử xinh đẹp cầm đèn lồng này chính là kỹ nữ dưới quyền, vào trong sân này có phải chính là nàng đã đến kỹ viện không?
Lan Chi trai rất đẹp, không phải là vẻ đẹp tráng lệ mà rất thanh nhã khác biệt, qua mỗi khúc quanh, cảnh sắc liền thay đổi. Kỹ viện mà làm được như thế này cũng không phải dễ, so với cái ngõ nhỏ ở trấn Ngô Đồng thì đúng là một trời một vực. Kẻ giàu có mở kỹ viện cũng thật khác nha!
Sau đó là ăn cơm. Đường phu nhân không hổ là tú bà, bản lĩnh mời rượu đúng là hạng nhất, một ly lại một ly mà kính, Tiểu Man uống đến mức không nhớ được tên mình là gì, mặt mũi nóng bỏng. Tay Trạch Tú ở dưới bàn không biết đã nhéo nàng bao nhiêu cái, nàng rốt cục cảnh giác, nhìn thấy Đường phu nhân còn có vẻ tiếp tục rót rượu cho mình, nàng vội vàng che chén lại: “Ta không thể uống nữa, uống rượu thất thố, lại quấy nhiễu một nơi thanh nhã thế này.”
Đường phu nhân chỉ phải kính rượu Trạch Tú, nhưng hắn thì khó chơi hơn Tiểu Man, chỉ uống hai chén đã đứng dậy nói: “Trời không còn sớm, đa tạ thịnh tình của phu nhân, chén rượu này hãy để ngày mai tiếp tục.”
Đường phu nhân lập tức gọi nha hoàn đưa bọn họ tới khách phòng, Tiểu Man được Trạch Tú đỡ, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mơ mơ hồ hồ, gió lạnh thổi lên mặt nhưng nàng không thấy lạnh, chỉ cảm thấy thực thoải mái. Tim nàng đập thình thịch, không khỏi lấy tay giữ lại, nhẹ giọng nói; “Đây là lần đầu tiên ta uống nhiều rượu như vậy.”
Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Nàng cũng biết là uống nhiều sao? Muốn nôn không?”
Nàng lắc đầu: “Không, chỉ là đầu óc không làm chủ được chân tay…”
“… Nàng rất có tiềm lực đấy.” Uống nhiều như vậy mà còn ý thức được.
Bọn nha hoàn dẫn bọn họ tới khách phòng, một thiếu nữ mặc đồ đỏ nói: “Cô nương uống nhiều rồi, có phải rất khó chịu không? Ta sẽ đi lấy canh giải rượu cho cô nương.”
Trạch Tú lấy trong ngực áo ra một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra, nhét vào miệng Tiểu Man: “Ngậm lấy cho ta, không được nuốt cũng không được cắn.”
Viên thuốc kia đắng muốn chết, Tiểu Man nhăn mặt, há mồm định nhổ ra, lại bị hắn trừng mắt, sợ tới mức đành phải câm miệng. Ai ngờ chỉ một lát sau, cảm giác choáng váng đã dần dần ngừng hẳn. Nàng hít một hơi, nói nhỏ: “A, tốt hơn nhiều rồi. Chỉ là tim vẫn đập rất mạnh.”
“Tim đập là do nàng uống quá nhiều, thuốc này chỉ giúp nàng không chóng mặt thôi.”
Hắn vừa nói xong, nha hoàn áo đỏ kia đã bưng canh giải rượu đến, Tiểu Man phun viên thuốc ra, lắc đầu nói: “Không cần nữa, ta không chóng mặt nữa.”
Lúc này bọn nha hoàn mới đưa hai người đi rửa mặt chải đầu.