Ngao Du Giang Hồ

quyển 4 chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn hắn hắn (nhất)

Tiểu Man ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn chung quanh, oa một tiếng: “Đây là nhà chàng mua sao? Không có đồ đạc gì, làm sao mà ở?”

Trạch Tú trừng mắt với nàng: “Không được nói sang chuyện khác.”

Tiểu Man đành phải sờ sờ mũi, nói: “Chuyện là… là như thế đó, ta không cẩn thận thành sơn tặc… sau đó bị truy nã…”

“Như thế là thế nào?”

Hỏi cẩn thận như vậy làm gì? Rơi vào đường cùng, Tiểu Man đành phải kể lại chuyện gặp đám người Trần đại tỷ như thế nào, dạy bọn họ làm sơn tặc rồi kiếm được món hời ra sao.

Trạch Tú tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Bản lĩnh không nhỏ nha, ngay cả sơn tặc cũng có thể làm. Có biết người các ngươi cướp là ai không?”

“Kẻ giàu!” Tiểu Man còn thật sự trả lời.

“Là một vị đại nhân của Xu Mật viện cáo lão hồi hương, lá gan của ngươi thật to, ngay cả người như thế cũng dám cướp.”

Có gì khác nhau? Dù sao cũng là người có tiền. Tiểu Man nghiêng đầu, làm bộ như chưa từng nghe qua.

“Gần đây Trấn Châu điều tra rất gắt, ngươi phải đợi ở trong này, không được phép đi ra ngoài, qua đợt này rồi nói tiếp.” Trạch Tú nói xong, xỏ giày định đi.

Tiểu Man ngạc nhiên nói: “Chàng thật sự không đưa ta tới quan phủ sao?”

Trạch Tú bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Hay là ngươi muốn ta đưa ngươi tới quan phủ?”

Tiểu Man có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Ta không có ý đó…”

Trạch Tú đẩy cửa, lại nhìn thấy nàng đang dáo dác nhìn xung quanh, mặt gian gian, liền lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi. Nếu ngươi dám đào tẩu, bị ta bắt được, ta chắc chắn sẽ đưa ngươi đến chỗ quan phủ.”

Tiểu Man vốn có ý định đào tẩu trong đầu, bị hắn nói phát sợ đành phải liên tục gật đầu.

Trạch Tú nhìn nàng một cái, đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi… gầy.”

Nói xong liền bước ra khỏi cửa, không biết là đi đâu.

Trong lòng Tiểu Man cũng không biết là tư vị gì, có vui mừng, có xui xẻo, có xấu hổ. Nàng thật sự không ngờ lại gặp Trạch Tú ở đây, nàng từng nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, mà dù gặp thì hắn cũng sẽ làm bộ như không nhận ra nàng, nhưng nàng nghĩ sai rồi, hắn vẫn giúp nàng, một người săn tiền thưởng của quan phủ lại chứa chấp tội phạm… Aizzz, thật phiền phức!

Nàng ngả người xuống nền thảm mềm mại, ôm đầu lăn qua lăn lại, trong đầu đang diễn ra một trận giao chiến, có một thanh âm bảo nàng chạy nhanh đi, một thanh âm khác lại khuyên nàng ở lại. Cuối cùng nàng thấy mệt mỏi, lấy ngân phiếu trong người ra đếm, đếm một lát lại thấy mi mắt nặng dần, liền nhét ngân phiếu lại, nhắm mắt ngủ.

Buổi tối, lúc Trạch Tú trở về, nhìn thấy Tiểu Man đang co người ngủ trên đất. Lúc nàng ngủ rất giống tiểu hài tử, người cuộn lại, nghe nói đây là dấu hiệu của một nội tâm sợ hãi không có cảm giác yên ổn. Hắn cởi giày, đi đến bên bàn, đặt nồi thịt bò mới mua về lên bàn, nhẹ nhàng đốt nến.

Hắn ngồi dựa vào tường, an tĩnh nhìn nàng ngủ, không nhúc nhích. Sắc trời càng ngày càng tối, ánh nến hơi rung động, Tiểu Man trở mình, trên tai có cái gì đó sáng lóe lên, lông mi hắn nhất thời dựng lên.

Tiểu Man bị một mùi hương thơm ngát đánh thức, nàng mê mang mở mắt, bị mùi thơm dụ dỗ chảy nước miếng, liền quay đầu nhìn qua, thấy Trạch Tú đang ngồi một mình bên bàn ăn thịt bò. Nàng ngồi dậy nhìn sang, kinh ngạc nhìn nồi thịt béo ngậy mê người kia, nhưng lại không dám động vào.

“Đi rửa tay, phòng trong có chậu rửa mặt.” Hắn nhàn nhạt nói một câu.

Tiểu Man biết nghe lời phải, vội vàng chạy vào phòng trong, bên trong trải thảm lông nửa phòng, nửa phòng còn lại được che chắn bằng một tấm bình phong, phía sau có lẽ là nơi tắm rửa, thực sạch sẽ. Nàng múc nước rửa tay rửa mặt, lúc này mới chạy đến, Trạch Tú đã sớm đặt một đôi đũa và một cái bát cho nàng.

Nàng cắn một miếng, nóng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng thực sự rất ngon. Nàng ăn một hơi ba miếng mới buông đũa.

“Cám ơn, ta ăn no rồi.”

Hắn lập tức nhíu mày: “Ngươi bụng gà sao? Chỉ ăn một chút như vậy.”

Tiểu Man cũng nhíu mày: “Cái gì mà bụng gà? Chỉ có heo mới có thể ăn nhiều như vậy, ăn no là được rồi.”

Nàng quanh co lòng vòng mắng hắn là heo, hắn cũng không nói nửa lời, bưng nồi ra cửa sau, một lát sau lại trở về: “Nước ấm đun xong là có thể tắm rửa, mau thay bộ quần áo thối hoắc kia ra cho ta, bẩn muốn chết.”

Tiểu Man “ừ” một tiếng, lại lùi vào góc tường, một lần nữa đem ngân phiếu ra đếm, sau đó cất vào trong túi.

Trạch Tú nói: “Đó là tiền ngươi cướp được?”

“Sai, không phải cướp.” Nàng lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu, “Là sau khi nhận sự trợ giúp của ta, nhóm sơn tặc đại tỷ trả thù lao cho ta.”

Hắn cười nhạo: “Nói dối!”

Hiển nhiên đây chỉ là nơi ở tạm thời của hắn, hắn rất ít khi ở đây, rất nhiều đồ đạc đều đóng một lớp bụi dày. Tiểu Man ôm ra một đống chăn từ trong ngăn tủ ra, kết quả kinh động đến lũ chuột bên trong khiến chúng chạy loạn lên làm nàng sợ tới mức vứt hết chăn ra đất, bụi bông bay tung tóe.

Nơi này… là cho người ngủ sao? Tiểu Man thực hoài nghi.

Trạch Tú tắm rửa xong đi ra thấy nàng ngồi dưới đất, giữa đống bông thì ngẩn người.

“A, quên nói cho ngươi là không nên động vào mấy thứ trong tủ, không biết bao nhiêu chuột đã làm tổ trong đó nữa.” Lúc này Trạch Tú mới nhớ tới việc quan trọng này.

Chắc chán là hắn cố ý! Tiểu Man bực tức nhìn hắn. Trạch Tú nhấc đống chăn lên, chán ghét nhíu mày, bịt mũi bê chúng bỏ ra cửa sau, lúc trở về đã thấy nàng dọn sạch sẽ đống vụn bông, nhẹ nhàng ném ra ngoài cửa sổ.

Lông mày lá liễu giống như vầng trăng non vén mây lộ ra, mái tóc nửa ướt nửa khô buông sau người, thắt lưng mảnh khảnh cong xuống, tấm lưng kia thật sự là động lòng người. Nàng ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài một hơi, quay đầu nói: “Không có chăn làm sao mà ngủ, Trạch Tú?”

Dường như đã rất lâu không nghe thấy nàng gọi tên hắn, trong lòng hắn giống như bị cái gì va phải, hắn quay đầu, nói: “Cứ vậy mà ngủ!”

Hắn ôm ba thanh kiếm ngồi dưới đất, thong thả mà chuyên chú lau, không bỏ sót một khe hở.

Tiểu Man đành ngồi xuống theo. Được rồi, tuy rằng da lông rất mềm mại, nhưng không có chăn vẫn sẽ bị lạnh chứ? Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng cũng là nam nhân da dày thịt béo?

Không ai nói chuyện, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau. Ánh nến khẽ lay động, hai bóng người kéo dài đung đưa trên vách tường. Tiểu Man thấy hắn chuyên chú lau kiếm, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy, nàng hỏi nhỏ: “Ngày nào chàng cũng lau chúng sao?”

Hắn “Uh” một tiếng: “Chúng không thích mùi máu tươi, phải lau thật khô.”

“… Chàng nói cứ như chúng là vật sống vậy.”

Hắn mỉm cười: “Tự nhiên là sống, hơn nữa còn hơn cả con người.”

Thật không vậy? Tiểu Man hoài nghi nhìn ba thanh kiếm trong tay hắn đã được lau đến soi gương được, giống như lúc nào cũng có thể gạt bỏ mọi chướng ngại.

“Chúng không biết nói, chỉ biết giết người nha. Chàng thường dùng thanh nào nhất?”

Trạch Tú giơ thanh trường kiếm nhỏ nhất lên, lấy ngón tay nhẹ nhàng búng, nó lập tức phát ra tiếng ong ong.

“Tuy không biết nói nhưng còn đáng tin hơn con người, vì chúng sẽ không nói dối, lại càng không hoa ngôn xảo ngữ, đùa bỡn nhân tâm.” Hắn khẽ nói, “Chuôi kiếm này tên Xuân Ca, chuyên giết kẻ gian làm ác.”

Lòng Tiểu Man trầm xuống, kinh nghi bất định, không hiểu có phải hắn đang ám chỉ gì hay không.

Hắn lại giơ thanh thứ hai lên, thân kiếm thon dài, ánh lên ánh sáng xanh nhạt, bên trên khắc hoa văn cổ xưa.

“Thanh này tên là Long Ngâm, chuyên giết những ác nhân dám xâm phạm hay khiêu chiến ta.”

Thanh kiếm thứ ba chỉ to bằng hai ngón tay, thân kiếm được chế tạo vô cùng hoàn mỹ, Tiểu Man còn nhìn thấy cả hai mắt mình in bóng trên đó. Bảo kiếm vừa ra, nàng lập tức cảm thấy hàn ý bức nhân, không khỏi rụt về phía sau một chút.

“Thanh này tên là Toái Tuyết.” Hắn lấy ngón tay yêu thương vuốt trên thân kiếm, giống như đang vuốt ve da thịt người thương, “Nó mới chỉ giết một người, năm ta mười sáu tuổi, có người phản bội ta, trêu đùa ta, nó liền chém đầu người kia xuống.”

Tiểu Man nuốt nước bọt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, không khỏi hối hận vạn phần vì mình đã tự nhiên đi kiếm chuyện.

Trạch Tú lau kiếm xong liền tra vào vỏ, đưa một cái áo khoác cho nàng: “Ngủ đi!”, dứt lời liền thổi tắt nến.

Tiểu Man kinh hồn bất định, lăn qua lăn lại trên đất, không làm thế nào ngủ được. Vẫn là nên chạy lấy người thì hơn… Nàng không thể nhìn thấu người này rốt cục đang nghĩ gì, trước đây đã thế, bây giờ vẫn thế. Hắn thật sự chỉ là thuận miệng nói những lời kia? Không, không, trực giác Tiểu Man cho nàng biết tuyệt đối không phải vậy, hắn là đang hù dọa nàng, uy hiếp nàng, hắn hận nàng, nói không chừng một lúc nào đó hắn không vui, đầu nàng thực sự sẽ rơi xuống.

Nhưng bọn họ đã từng ở cùng nhau thời gian dài như vậy, cùng nhau trèo non lội suối, trải qua bao công việc bề bộn, hắn thật sự quên sao? Hoàn toàn có thể ném sau đầu sao? Một đêm nào đó, nàng nhìn mình trong gương, tràn ngập vẻ đẹp như thoát kén, những chuyện đó hắn cũng đã quên? Hắn thật sự có thể vứt bỏ nàng, đơn giản vì nàng không phải là một ai đó khác sao?

Tiểu Man cắn chặt ngón tay, không dám nghĩ tiếp. Nàng khóc!

Tất cả mọi nười đều coi nàng là con kiến, cái đó cũng không sao, nàng đều có thể sống sao có tư có vị, nhưng nàng không muốn phải tự ti trước mặt người này. Trước kia nàng đã hy vọng đến điều tốt đẹp xa vời, cho dù nó cuối cùng cũng rời khỏi nàng, không thuộc về nàng, nàng cũng không muốn đến lúc gặp lại sẽ bị xem nhẹ lần nữa.

Không thể cầu xin, không thể yếu đuối, nàng rời đi thì tốt hơn.

Đêm dần sâu, hơi thở hắn vang lên nhẹ nhàng trong bóng tối, dường như đã ngủ say.

Tiểu Man nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, cầm lấy tay nải, cẩn thận bước từng bước, chỉ sợ làm hắn tỉnh lại. Nàng đi đến bậu cửa, cẩn thận mò giày của mình, trời, giày của nàng bị hắn bỏ đi đâu rồi? Nàng còn đang lần mò thì nghe “vút” một tiếng, một luồng hàn quang xẹt qua tai nàng cắm lên cửa.

Nàng sợ tới mức ngây người. Trạch Tú chậm rãi đứng dậy, đi đến bên người nàng, nhấc nàng trở về.

Toàn thân Tiểu Man cứng ngắc, bị hắn ấn té trên đất, đầu ngón tay cũng không dám động chút nào. Trạch Tú lại đi đến cạnh cửa, rút kiếm ra, chậm rãi quay lại. Nàng hít một hơi, lấy áo khoác trùm kín đầu. Hắn sẽ chém đầu nàng!

Đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, nàng lặng lẽ hé áo ra nhìn, đã thấy hắn tra kiếm vào vỏ, sau đó nắm trong tay đi tới nằm bên cạnh mình.

“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa một bước, ta sẽ coi ngươi như tội phạm truy nã bình thường, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.” Hắn lạnh nhạt nói, thanh âm không hề có chút buồn ngủ.

Tiểu Man sợ tới mức suýt khóc, ngơ ngác quỳ trên đất, từ đầu đến chân không thể động. Trạch Tú túm lấy thắt lưng nàng, cuốn hai vòng quanh cổ tay mình, kéo nàng lại gần một chút, nói: “Ngủ!”

Nàng sẽ chết! Chắc chắn sẽ chết! Tiểu Man nằm nghĩ ngợi lung tung, tim đập lúc nhanh lúc chậm, chỉ hận không thể nhảy dựng lên mà bảo hắn hãy một kiếm chém chết mình, như vậy còn thống khoái một chút. Nhưng nàng lại luyến tiếc mạng mình, nàng mới có mười sáu tuổi, cuộc đời còn rất nhiều điều tốt đẹp nàng chưa biết tới. Hắn thật sự có thể xuống tay sát hại nàng?

Nàng nghĩ ngợi lung tung, mãi tới lúc rạng sáng mới mệt mỏi ngủ đi, không biết ngủ bao lâu, nàng chợt tỉnh, đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, dường như Trạch Tú đã đi ra ngoài. Nàng do dự đi đến cạnh cửa, không biết có nên can đảm thêm một lần, đẩy cửa chạy đi?

Ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy Toái Tuyết nằm ngay bậu cửa, lưỡi kiếm lạnh như băng, sắc bén đối diện nàng, như nói với nàng nếu như dám đi ra ngoài, hắn sẽ dùng thanh kiếm này chặt đầu nàng treo lên làm chuông gió.

Tiểu Man khóc không ra nước mắt, Trạch Tú, ngươi quá độc ác.

Dưới Toái Tuyết còn một tờ giấy, nàng cẩn thận cầm lấy, mở ra thấy bên trong viết một hàng chữ: “Phía sau là phòng bếp, các thứ đều đã mua đủ, buổi tối trở về ăn cơm. Trạch Tú.”

Nàng vứt tờ giấy trên mặt đất, hung hăng đạp chân lên, tưởng tượng là đang đạp hắn, đạp hắn thành đầu heo.

Chung quy tưởng tượng vẫn là tưởng tượng, trong hiện thực nàng vẫn bị áp bức đáng thương, phải làm việc cực nhọc. Nàng rửa mặt chải đầu xong liền chạy ra cửa sau, quả nhiên có một tiểu viện, tường vây rất cao, cao đến mức khiến nàng phải rơi lệ: trừ phi nàng muốn ngã chết, nếu không đừng nghĩ đến chuyện trèo tường đào tẩu.

Hậu viện còn có mấy cánh cửa, tuy nhiên tất cả đều đã khóa, bám đầy tro bụi. Nàng đẩy cánh cửa duy nhất không khóa ra, bên trong quả nhiên là phòng bếp, trên đất bày rất nhiều thịt lợn, rau củ, còn có mấy cái bát mới tinh, dầu muối tương dấm linh tinh cũng là mới mua.

Tiểu Man nhanh chóng phân loại mấy thứ này xong, bận rộn nửa ngày hầm một nồi thịt lợn cải trắng, vừa đổ vào bát định bưng ra ngoài, ngẩng đầu đã thấy cửa bếp có người đang đứng, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi bát.

“Không phải buổi tối mới về sao?” Nàng chưa hết khiếp đảm hỏi.

Trạch Tú đón lấy cái bát trong tay nàng, xoay người bước đi, một mặt nói: “Uh, đồ bên ngoài không ăn được.”

Tiểu Man vốn định bỏ ít nước bẩn vào bát của hắn để trả thù một chút, kết quả hắn lại về nhanh như vậy, âm mưu không thể thực hiện. Nàng không biết sao mà vẫn thấy chột dạ, quay ra cười gượng gạo: “Chàng… chàng về từ lúc nào? Sao không có chút tiếng động nào…”

Trạch Tú cầm đũa lên, nói: “Lúc ngươi coi tờ giấy là đầu heo mà dẫm đạp.”

Nàng giật mình, bưng bát lên khe khẽ ăn mấy miếng, đột nhiên thấy may là mình đã không cho linh tinh vào bát hắn, nếu không thanh kiếm kia của hắn rất có thể đã cắt cổ nàng rồi.

Truyện Chữ Hay