Nha sát (tam)
Ngoài trời tuyết lại rơi, sắc trời tối sầm xuống.
Tiểu Man búi một búi tóc nhỏ xinh, mặc áo lông chồn, ngồi yên tĩnh trên giường, nhìn qua giống như một người gỗ tinh xảo.
Nàng thật sự rất an tĩnh, cũng không khóc, không nói gì, bình tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Cho nàng ăn cơm, nàng liền ngoan ngoãn ăn cơm, không chê cười vài câu giống như trước đây; cho nàng ngủ, nàng liền ngoan ngoãn đắp chăn nhắm mắt, không hỏi vì sao mình lại phải ở đây, lại càng không hỏi hắn khi nào sẽ thả nàng đi.
Thiên Quyền thả hai miếng hương vào trong lư hương, một lát sau, hương trầm sâu kín liền tràn ngập khắp phòng.
Tiểu Man nói nhỏ: “Thơm quá! Chỗ ngươi thật nhiều loại hương.”
Thiên Quyền cười cười: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Tiểu Man ừ một tiếng, sau một lúc, đột nhiên nói: “Thiên Quyền, nói chuyện với ta đi, nếu không ta rất buồn, rất khó chịu.”
Hắn ngừng một chút: “Được, nói chuyện gì?”
Nói gì đây? Tiểu Man nghĩ nghĩ, nói: “Nói ta nghe một chút chuyện Ngô Việt quốc đi, có phong tục gì, trò chơi gì?”
Thiên Quyền nói; “Xin lỗi, ta không nhớ, từ lúc ta nhớ được thì Ngô Việt quốc đã không còn tồn tại.”
“Vậy… nếu ngươi là người của Thiên Sát Thập Phương thì tại sao lại lên Bất Quy sơn làm Thiên Quyền công tử?”
Hiển nhiên là hắn không muốn trả lời vấn đề này, liền xoay người tháo chiếc đàn cổ trên tường xuống, ôn nhu nói: “Đừng nói mấy chuyện vô vị này, để ta đánh đàn cho ngươi nghe.”
Tiểu Man lập tức gật đầu; “Được. Ngươi thật lợi hại, biết thổi Xích Bát, còn có thể đánh đàn.”
Thiên Quyền đặt đàn lên bàn, ngón tay khẽ vuốt, đúng là một khúc liệt tử ngự phong. Công chính bình thản, khiến người nghe tâm khí bình hòa. Lâng lâng như thành tiên bay lên. Một khúc tấu xong, hắn quay đầu lại nhìn nàng. Tiểu Man mỉm cười, nói nhỏ: “Sao ngươi còn không đàn?”
Thiên Quyền cụp mắt: “Ngươi không nghe thấy tiếng đàn sao?” Ngón tay hắn gảy một dây đàn, phát ra thanh âm run rẩy réo rắt.
Tiểu Man sửng sốt một chút, cười làm lành: “Xin lỗi… Ta không chú ý. Vừa rồi… vừa rồi không để ý nghe, ngươi đàn lại một lần nữa được không?”
Hắn gật đầu, lại đàn một khúc Xuân Hiểu Ngâm, lần này đàn được một nửa hắn liền ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Tiểu Man lập tức vỗ tay: “Đàn rất hay, thật là dễ nghe. Ngươi thật lợi hại!”
Thiên Quyền nói: “Ta chưa đàn xong.”
Nàng xấu hổ cười cười, sờ mặt mình, thấp giọng nói: “Ta… không hiểu mấy thứ này lắm…”
Thiên Quyền chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, nói: “Không phải ngươi không hiểu. Căn bản là ngươi không nghe thấy tiếng đàn, đúng không?”
Tiểu Man quay đầu. Hắn nói đúng. Không hiểu tại sao thế giới của nàng lại trở thành một mảnh tịch mịch, ngoài tiếng nói chuyện ra thì nàng không nghe thấy gì khác. Cả thế giới giống như đã chết, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Có lẽ tai ngươi có chút vấn đề, để ta xem xem!” Hắn giải thích một chút, liền kéo nàng qua, nắm cằm nàng, xoay đầu nàng lại.
Tiểu Man vội la lên: “Không! Không phải! Tai ta rất tốt!”
Thiên Quyền rút một cây ngân châm ra, nói khẽ: “Đừng sợ, chỉ hơi đau thôi.”
Tiểu Man chấn động, mắt thấy hắn nắm tai mình định đâm kim xuống, nàng sợ tới mức hét lên the thé: “Đừng đâm đừng đâm! Tai ta không sao cả!”
Lời còn chưa nói xong, vành tai đã nhói lên, hắn thật sự đâm kim!
Rất đau, giống như muốn cào, muốn cắn nàng từ trong yên lặng tỉnh lại. Tiểu Man cảm thấy hết hồn, cả người như bị cái đau này lập tức làm tỉnh, cảm giác chết lặng nhanh chóng bị phá vỡ, các loại màu sắc tự vệ cũng bị người khác đập phá.
Nàng che mặt, khóc lên.
Thiên Quyền rút châm ra, dùng khăn hút giọt máu nơi tai nàng, nói nhỏ: “Đau không? Ta nhẹ tay mà.”
Tất cả thanh âm đều trở lại, tiếng lư hương tê tê, tiếng gió tuyết ào ào ngoài cửa sổ, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, xa xa là thanh âm Tam Hỉ và Thất Phúc nói giỡn.
Tiểu Man lau nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không ngừng được, nàng chỉ phải vừa khóc vừa cười khổ: “Tai ta nhất định bị ngươi đâm nát rồi… Ngươi nhất định đâm sai vị trí rồi… Đau muốn chết…”
Thật là đau tai không? Nàng chỉ… nàng chỉ có thể nói như vậy.
Cuộc sống sao lại có thể tra tấn con người như vậy? Không ngừng bị chà đạp, lại không ngừng đứng lên, đứng rất cao. Nàng vẫn cảm thấy mình có thể đi xa hơn nữa, lần này nàng đứng lên, đứng thật sự cao, nàng cảm thấy mình cuối cùng cũng đã tìm thấy thứ quan trọng, kết quả là bị ngã rất đau.
Nàng bị vận mệnh chơi đùa tơi tả, chụp đến chụp đi, làm sao cũng không dừng lại được.
Thiên Quyền tháo bông tai bên trái ra, xỏ qua cái lỗ tai hắn mới tạo ra kia, chốt lại, không thể tháo ra được nữa. Làm xong, hắn giống như thực vừa lòng, đưa tay ôm cổ nàng, chăm chú ôm vào ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai trái nàng, thấp giọng nói: “Về sau ta sẽ chăm sóc nàng, không để ai xúc phạm tới nàng nữa.”
Tiểu Man thở dốc vì kinh ngạc, ngẩng đầu khó tin nhìn hắn, thật lâu sau mới nói nhỏ: “Ta không cần ngươi thương hại ta, cảm thấy ta đáng thương.”
Hắn lắc đầu: “Đừng nói vậy, đừng đánh giá mình thấp như vậy, đừng cảm thấy người khác thương hại mình. Nàng không phải người như thế.”
Tiểu Man nhẹ nhàng tránh ra một chút, hắn lập tức buông nàng ra. Nàng cúi đầu, vuốt vuốt cái tai giờ đã thêm một cái bông tai, cũng không rõ trong lòng là cảm giác gì.
“Xin lỗi… Ta… Ta không biết…”
Nàng thì thào nói.
Thiên Quyền dịu dàng nói: “Nàng không cần lo lắng gì hết, cũng đừng sợ. Lại đây, ngồi xuống đây, ta đánh đàn.”
Tiểu Man lau khô nước mắt, gật đầu, ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn đàn khúc Phượng Cầu Hoàng, giai điệu triền miên uyển chuyển, giống như nước chảy mây trôi, rõ ràng là ôn nhu, lại khiến người nghe muốn rơi lệ.
Tiểu Man không tự chủ đưa tay đặt nhẹ lên dây đàn, âm sắc nhất thời bị loạn, nàng vội vàng rụt tay lại: “Xin lỗi… Do ta cảm thấy âm sắc quá hay.”
Hắn giữ được tay nàng, nhẹ nhàng nắm ngón trỏ đặt xuống một dây đàn, cười khẽ: “Nào, ta dạy cho nàng. Đàn cũng có ngũ âm thập nhị luật, đây là cung điệu.”
Hắn cầm tay nàng, một chút một chút, chậm rãi đàn xong khúc Phượng Cầu Hoàng. Trong phòng, hương trầm khiến người như si như túy, xạ hương nhàn nhạt trên người hắn lại khiến tim nàng đập mạnh và loạn nhịp.
Như vậy được không? Cứ tiếp tục như vậy ư? Cùng với hắn sao?
Thanh âm tà ác trong lòng nàng lại bắt đầu nổi lên: tại sao lại không? Hắn rất tốt, ôn nhu như vậy, quyền thế như vậy, ngươi còn không hài lòng cái gì? Trạch Tú kia kiêu ngạo tựa khổng tước, lại không cần ngươi, coi ngươi như tên khất cái, người này lại trân trọng ngươi như bảo bối, tại sao lại không đi theo hắn?
Trong lòng Tiểu Man cực loạn, tay đưa xuống cũng nhất thời rối loạn, nàng đột nhiên đứng dậy, thấp giọng nói: “Ta… ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Thiên Quyền đang định khoác áo đi cùng nàng, nàng lại lắc đầu: “Đừng, ta muốn đi một mình.”
Nàng không đợi hắn trả lời, chạy lăng lăng xuống lầu. Thiên Quyền ngồi trở lại, một lúc sau rút dưới ngăn bàn ra mấy phong thư. Đều là do những thuộc hạ đang canh giữ ở Bất Quy sơn gửi tới, báo lại có một số người bị nhốt ở Bất Quy sơn ý đồ đào thoát, nhưng đến nay chưa ai thành công.
Hắn đọc xong liền đặt vào chậu than, đốt thành tro bụi.
Lương thảo trong Bất Quy sơn ước chừng đủ cho những người này dùng trong hai tháng, thời gian cũng đã tương đối dài rồi, dưới chân núi còn có Liêu binh đóng quân, có lẽ là người mà Gia Luật Cảnh mang tới. Hắn đã quên mất vấn đề này, sớm nghĩ đến thì lúc trước nên đưa cả hắn ra, nếu không liên lụy đến cả Liêu binh, càng nhiều rắc rối.
Mặt khác, còn có một vấn đề khác, Trạch Tú. Để hắn chạy mất thật sự không phải là chuyện tốt.
Hắn rút ra hai tờ giấy, đề bút viết mấy câu, đột nhiên khẽ gọi: “Triệu thúc!”
Cửa sổ lập tức có một bóng đen đứng khoanh tay chờ chỉ thị. Hắn dán thư, đưa cho hắn: “Đưa cái này cho người ở trên lầu ba khách điếm Chữ Thiên. Đi nhanh về nhanh.”
Triệu thúc đáp một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất.
Trời tối sầm, có hơi lạnh. Thiên Quyền đi ra ban công nhìn xuống dưới. Thiếu nữ kia đang cầm một cành cây vẽ lung tung xuống đất, thoáng chạy thoáng nhảy, không một chút an tĩnh. Khuôn mặt nàng hồng nhuận lên vì chạy nhảy, hai mắt tựa hồ cũng sáng hơn.
Cuối cùng, nàng đắp một người tuyết, nhưng đó thật ra cũng không thể gọi là người tuyết, nó chỉ là hai ụ tuyết được nàng chồng lên nhau. Nàng giang hai tay, nhảy phốc lên, đạp người tuyết tan tành, quả thực rất vui vẻ.
Tiểu Man chính là Tiểu Man, nàng sẽ không bao giờ có thể ngồi nghĩ ra đạo lý lớn lao gì, chỉ có vận động, nàng mới sống là chính mình. Thất Phúc đứng từ xa gọi nàng, Tiểu Man đang nhảy nhót trên đống tuyết, vui vẻ vẫy hắn, Thất Phúc nói: “Ăn cơm thôi, ngươi đi gọi công tử gia đi.”
Tiểu Man xoay người định lên lầu, chợt ngẩng đầu thấy Thiên Quyền đang đứng trước lan can nhìn xuống, nàng lại vẫy tay, gọi: “Thiên Quyền! Ăn cơm!”
Hắn rất muốn cười, hơn nữa hắn thật sự nở nụ cười.
Nàng nhẹ nhàng, linh động, mỹ lệ, lạ tinh tế, lại cứng cỏi, giống như không ai có thể phá hủy nàng, mà thực sự đúng là không ai có thể thật sự phá hủy nàng. Cái mỹ lệ này là của hắn.
Như vậy tốt lắm! Như vậy rất tốt!