Mẫu thân hắn thực sự rất đẹp.
Không phải là mỹ nữ bình thường mà là tuyệt sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy.
Đương nhiên, cái này chỉ là do người khác nói mà thôi. Hắn chưa từng nhìn thấy kiểu đẹp này, vì từ lúc hắn nhớ mọi việc thì ấn tượng về mẫu thân chỉ là một người điên co người trong lồng sắt kia.
Nghe nói năm đó phụ thân để có được nàng đã phải mất rất nhiều tâm lực, phá hỏng nhân duyên của nàng, tóm nàng trong lòng bàn tay.
Tốt đẹp được một thời gian, cho tới bữa tiệc định mệnh đó.
Hiện giờ nàng giống như dã thú bị thương, co rúm trong lồng, có lẽ cũng sắp chết.
Trạch Tú đứng ngoài song sắt, yên lặng nhìn nàng, ngoài cửa sổ mưa thu rơi tí tách khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Hạ nhân lên tiếng thúc giục hắn: “Trạch Tú thiếu gia, mau ra đây đi! Nếu để lão gia biết thì sẽ trách phạt thiếu gia đấy! Aizzz, đây không phải là nơi thiếu gia nên tới…”
Hắn như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào song sắt, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Nương!” Hắn cúi đầu gọi.
Thân thể tàn tạ trong lồng sắt giật mình, dưới đống tóc hoa râm rối bù lộ ra một đôi mắt mờ đục – tựa như dã thú, không có thần trí, cũng không có cảm xúc, chỉ thuần túy nhìn hắn một cái. Sau đó như không hài lòng với việc hắn tới quấy rầy mình mà đột nhiên vùng dậy, gương mặt đầy nếp nhăn dưới mái tóc bẩn vô cùng.
Nàng đánh về phía hắn, đáng tiếc vướng chiếc lồng sắt nên không thể chạm vào hắn, chỉ có thể phí công vươn hai tay qua khe hở, mười ngón tay đen sì hung tợn chụp hướng hắn.
Trạch Tú không động đậy, chỉ im lặng nhìn, thật lâu sau mới nói: “Nương muốn con đưa ra ngoài không? Con cứu nương ra.”
Nàng không trả lời, mở miệng gào thét như sói tru.
Bọn hạ nhân trông cửa hoảng sợ, không ngừng kéo hắn, khuyên nhủ hắn: “Đi mau! Lão gia mà nghe thấy thì chúng ta đều phải mất mạng!”
Trạch Tú đứng dậy đi tới cửa, quay đầu lại nhìn lần cuối cùng, nàng ở trong lồng quay cuồng lồng lộn, điên không thuốc chữa.
Cửa khép lại thật mạnh ở phía sau, tiếng gào thê lương của nàng bị ngăn lại, hết thảy lại tĩnh mịch. Hạ nhân mở ô đứng chờ bên cạnh hắn. Trạch Tú nhìn đám lá vàng dưới chân, nước mưa lộp bộp rơi trên mặt lá.
Hắn lắc đầu, ý bảo mọi người không cần theo mình, sau đó đội mưa chậm rãi rời đi.
Từ đó về sau hắn không thích những ngày trời mưa, cũng không thích mùa thu, vì những cái đó khiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện không vui.
Mưa thu rất lạnh, làm ướt đầu và quần áo hắn, tuy nhiên chút lạnh ấy có là gì đối với một người tập võ?
Trạch Tú cứ chậm rãi bước đi, cũng không biết định đi đâu.
Lá vàng, lá xanh trong vườn cứ thế trôi qua tầm mắt hắn. Lúc này hắn đã tới một tiểu viện hoa lệ khác.
Ở cửa có hai người canh gác, nhìn thấy hắn tới thì có chút xấu hổ, đứng từ xa làm khẩu hình với hắn: “Đừng tới đây! Lão gia đang bận!”
Trạch Tú vốn cũng không định tới đó, nhưng có người ngăn trở thì hắn lại muốn tới. Hai hạ nhân kia gấp tới mức không biết phải làm sao, đành phải cùng nhau hợp sức giữ hắn, định kéo hắn ra ngoài. Trạch Tú nhẹ nhàng điểm huyệt hai người, khiến cho bọn hắn không thể động đậy.
Hắn lắc mình tiến vào trong sân như quỷ mị.
Cửa phòng và cửa sổ đều đóng, nhưng tiếng động bên trong thì hắn nghe rất rõ ràng, người tập võ tai thính mắt tinh, một thanh âm cực nhỏ trong phạm vi mấy dặm cũng không thể thoát được khỏi tai hắn.
Chỉ là tiếng động lần này làm hắn có chút kinh ngạc, vì hắn chưa bao giờ nghe thấy.
Có nữ nhân đang nức nở rên rỉ. Không phải là tiếng rên thống khổ bi thương, mà nó cho thấy nàng đang rất khoái hoạt, vừa đau đớn lại vừa khoái hoạt. Một tiếng kêu mềm mại vang lên làm tai hắn nhất thời nóng bừng.
Trạch Tú đứng ở trước cửa sổ, không biết có nên đẩy cửa ra không.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ kia còn có một loại tiếng vang lạ lẫm khác, đó là tiếng chân giường cọ trên mặt đất roèn roẹt, cùng tiếng thở dốc nặng nề.
Hắn thu ngón tay đang vươn ra lại, do dự một chú, mơ hồ cảm thấy không đúng.
Hắn xoay người bước đi, cửa sổ lại vang lên tiếng động, có người giơ chân gạt cửa sổ mở ra, trong nháy mắt, tiếng vang trong phòng phóng đại gấp mấy lần.
Trạch Tú quay trở lại, nhìn thấy hai thân thể trần trụi đang dây dưa.
Có một thiếu nữ trẻ tuổi non nớt, toàn thân trắng như ngọc giống như một cây leo đang quấn quanh thân thể một nam tử cường tráng, giống như không cam lòng, lại như đang dụ dỗ, hai chân nàng quấn trên lưng người kia, tóc dài rơi ra ngoài cửa sổ, bị mưa làm ướt, chậm rãi đong đưa.
Nàng không thể an tĩnh một khắc, thân thể mảnh khảnh uốn éo, run rẩy. Nam tử kia giống như không một chút trìu mến, động tác cực kỳ thô lỗ như sắp bẻ gãy nàng, nàng thống khổ rên một tiếng, cơ thể quằn quại.
Bỗng nhiên phát hiện phía sau có người, sắc mặt nàng trắng nhợt, kêu khẽ lên, lùi ra phía sau nam nhân, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh, sợ hãi nhìn thiếu niên đang đứng trong mưa.
Trạch Tú không biến sắc mặt, đối mắt với nam nhân trong khung cửa một lúc lâu.
Nước mưa trượt theo khuôn nét tuấn tú của hắn, đọng trên hàng mi dày, khẽ rung rinh rồi rơi xuống như một viên ngọc.
Rất đẹp!
Ánh mắt thiếu nữ ngẩn ngơ.
“Cút!” Nam tử cao lớn kia lạnh lùng nói một chữ.
Trạch Tú không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh nhìn tiểu thiếu nữ thẹn thùng kia, nàng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, giống như một chút thỏ đáng thương, vì bị ánh mắt hắn nhìn mà thẹn thùng, mặt lập tức ửng đỏ, hoàn toàn khác với vẻ bừng bừng phấn chấn khi nãy.
Hắn nhìn một hồi, thấp giọng nói: “Thả mẫu thân ta ra, ta muốn đưa nàng đi.”
Nam nhân kia nói: “Không thể, nàng ta có chết cũng là quỷ của nhà này.”
“Không có gì là không thể. Ngươi thả nàng, ta và nàng sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi này nửa bước.”
Nam tử vẫn lãnh đạm như một vị thần cao cao tại thượng: “Ta sẽ không nói lần thứ ba đâu, cút cho ta.”
Trạch Tú cười, khóe môi xinh đẹp trào phúng nhếch lên, lông mi ướt sũng khẽ nhướng, hắn bình tĩnh nhìn thiếu nữ thẹn thùng kia, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải hiểu cho đúng, ta đang không cầu xin.”
Giống như là đang nói với nàng vậy, mặt nàng càng đỏ vô biên vô hạn.
“Hừ. Lá gan thật không nhỏ.” Nam tử hừ một tiếng.
Ngay sau đó, thiếu niên tuấn mỹ này đột nhiên xuất hiện bên người hắn, hắn cả kinh, gáy đã bị năm ngón tay lạnh như băng nắm lấy, toàn thân không thể động đậy.
“Ta thật muốn cứ thế này mà bóp chết ngươi.” Trạch Tú nắm gáy hắn, chậm rãi nói, rồi lại chậm rãi nhấc thân thể cứng nhắc của nam tử kia lên. Trên giường xộc xệch hỗn độn, có vết máu có vết nước, “Tuy nhiên, bóp chết ngươi sẽ làm bẩn tay ta. Yên tâm, dù ta có tức giận thế nào cũng sẽ không làm ra việc như giết cha, phải vì ngươi mà gánh tội danh đó thực không đáng.”
Nam tử cứng ngắc bị hắn đặt lên giường, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi tập võ!”
Trạch Tú không cho ý kiến.
“Đưa chìa khóa lồng sắt cho ta.” Hắn không muốn nhiều lời vô nghĩa với con người này.
Nam tử cười khinh miệt: “Ngươi có thể giết chết ta, nhưng chìa khóa ư? Đừng có mơ!”
Trạch Tú hơi nhướng mày, thấp giọng nói: “Ta không giết ngươi nhưng có thể làm cho ngươi nửa chết nửa sống.” Tay hắn chậm rãi đặt lên cổ nam tử, năm ngón tay từ từ siết chặt.
Sắc mặt nam tử xanh mét, rồi chuyển sang màu tím, thế mà hắn vẫn cứng đầu, không rên lấy một tiếng.
Thiếu nữ phía sau kinh hãi kêu lên một tiếng, nhảy phắt ra sau lưng Trạch Tú, dùng sức túm tay hắn. Hắn túm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, quay đầu đánh giá thân thể trần trụi của nàng một lượt từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười ám muội, nói nhỏ: “Muốn ta làm ngươi sao?”
Nàng sợ tới mức trắng bệch mặt mày, co rúm người lại.
Trạch Tú chậm rãi đứng lên, tháo thắt lưng rồi cởi từng lớp từng lớp áo ướt sũng ra. Hắn không mặc nhiều áo lắm, trung y vừa cởi ra đã lộ thân trên trần trụi.
Thiếu niên mười lăm tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành, nhưng tập võ đã làm cho da dẻ hắn chắc khỏe dẻo dai, thân thể gầy yếu nhưng rắn chắc. Bọt nước chảy xuống từ bả vai hắn, lăn trước ngực. Trên người hắn có hình một con kỳ lân dữ tợn vừa mới xăm xong, vẫn còn vết máu mờ mờ.
Mặt thiếu nữ lúc đỏ lúc trắng, nhìn hắn cởi quần rồi đi tới phía mình, nàng bắt đầu run rẩy.
“Ngươi ngoan ngoãn lại đây hay là để ta qua?”
Hắn ngồi trên ghế, lạnh lùng hỏi.
Nàng nghẹn ngào, rồi giống như chạy trối chết, đâm vào cái ôm lạnh như băng của hắn.
Trạch Tú giữ bả vai nàng, lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nữ nhân, hết thảy đều là tò mò, hết thảy đều mơ hồ. Tay hắn xoa lên gương mặt mềm mại của nàng, chậm rãi đi xuống, lướt qua đôi mắt như mắt nai con, lướt qua đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi, rồi đến cổ, bả vai, sau đó cầm lấy bộ ngực mềm mại của nàng.
Nàng run lên, hai mắt ngập nước, có chút ai oán mà nhìn hắn. Thiếu niên này có một đôi mắt thực đẹp, đẹp đến kinh người, nhưng nàng lại cảm thấy hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đã tuốt khỏi vỏ, lạnh lẽo lợi hại.
Không chút cảm xúc, hắn chậm rãi vuốt ve hai khối mềm mại kia, có chút tò mò, còn chứa chút ẩn nhẫn tức giận, sau đó lướt xuống, nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh kia, ôm lấy nàng đặt lên đùi mình.
Giữa hai chân nàng vẫn còn dấu vết hoan ái vừa rồi, có máu, có chất lỏng trắng đục, Trạch Tú hơi hơi nhíu mày, lấy tay vén đám lông thưa thớt ra để nhìn cho rõ.
Thiếu nữ lại run lên, mềm nhũn dựa vào người hắn, chợt thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt như lôi điện, nàng sợ tới mức cứng đờ người.
Hắn nhìn thật lâu, cũng sờ soạng thật lâu, thiếu nữ bị hắn làm cho toàn thân mềm nhũn, nhịn không được cúi đầu nhìn, nhìn thấy vật dưới thân hắn đang ngang nhiên ngẩng đầu, dữ tợn vô cùng, nàng lần thứ ba run rẩy, nhưng lại mang theo chút sợ hãi, hơi hơi nhắm mắt lại như đang chờ đợi cái gì.
Không biết sau bao lâu, chuyện trong dự đoán không hề xảy ra, nàng bị thiếu niên này đẩy ra, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy hắn mở thùng, lấy quần áo khô ra mặc vào, giống như hắn không từng xúc động, chỉ vì tò mò mà nghiên cứu cơ thể nữ nhân vậy.
Mặc quần áo xong, Trạch Tú đi tới cạnh cửa, quay đầu lại nhìn nam tử đang ngồi không nhúc nhích trên giường, thấp giọng nói: “Ta sẽ còn đến nữa.”
Dứt lời, liếc mắt nhìn thiếu nữ kia, nàng đã lệ rơi đầy mặt.
Hắn mà đi, tất nhiên là nàng không sống nổi, lão gia luôn hung ác thô bạo, không biết sẽ xử lý nàng thế nào.
Trạch Tú hít một hơi, lại nói: “Để nàng sống, nếu như nàng chết, ta sẽ biến ngươi thành thái giám.”
Mưa thu lạnh lẽo nhanh chóng xối ướt hắn, ngọn lửa tình dục mãnh liệt kia cũng từ từ tắt.
Trạch Tú rời đi lâu thật lâu, thu đi đông đến, hắn đi tới một trấn nhỏ nơi biên thùy. Trong trấn chỉ có một tiệm cơm, một kỹ viện. Lúc hắn vào thôn thì trời đã tối đen, các cô nương của kỹ viện đang đứng đầu ngõ đón khách, oanh oanh yến yến rất là xinh đẹp.
Giữa đống oanh hồng liễu lục kia có một thiếu nữ dáng người thon gầy, mặt mày linh động đang tươi cười, bỗng đối diện với ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ kinh diễm.
Trạch Tú xoay người đi tới chỗ nàng, kéo tay nàng đi vào ngõ nhỏ.
Tú bà đuổi theo hò hét gì đó, hắn tung ra một thỏi bạc, thành công ngăn chặn tiếng huyên náo của tú bà.
Hắn lêu lổng ở kỹ viện hơn mười ngày, nữ nhân nào tìm đến cũng không từ chối, dù gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí.
Có người tỏ ra hứng thú với hình xăm kỳ lân trên người hắn, hắn từ chối không cho ai động đến. Thiếu niên yêu mị xinh đẹp này luôn làm những việc kông tương xứng với vẻ ngoài của hắn. Lúc hắn làm tình vừa hung mãnh lại độc đoán, cực kỳ thô lỗ, thay đổi đủ loại tư thế, cái gì ngạc nhiên cổ quái cũng có.
Hoặc là, thay vì nói hắn làm tình, không bằng nói rằng hắn đang phát tiết.
Phát tiết lửa giận vô biên vô hạn.
Cuối cùng hắn cũng rời đi, một mình đứng giữa ngã tư đường đầy tuyết.
Lúc đi ngang qua một ngôi nhà tranh cũ nát, hắn nhìn thấy một tiểu hài tử đang ngồi xổm trước cửa, là một bé gái, vừa gầy lại vừa bé. Nàng đang ôm cánh tay ngồi trên mặt đất, rõ ràng là lạnh tới run rẩy nhưng lại không rên một tiếng.
Trạch Tú không tự chủ bước tới, cúi đầu nhìn nàng nhưng không nói gì.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, mặt mũi bẩn thỉu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, sáng đến quỷ dị, không hề khách khí mà đánh giá hắn.
“Có việc gì sao?” Nàng hỏi, ra vẻ cụ non, tuyệt không giống một tiểu nha đầu sáu, bảy tuổi.
Trạch Tú nói: “Tại sao lại không vào nhà? Không lạnh sao?”
Tiểu cô nương nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc: “Nếu ta vào được thì đã vào rồi, không thấy cửa nhà ta khóa sao?”
Trạch Tú nhìn qua cửa sổ, cửa bị then từ bên trong, hiển nhiên là trong phòng có người, vậy mà không cho nàng vào. Hắn đưa tay định đẩy cửa, tiểu cô nương liền trợn mắt: “Ngươi định làm gì?”
“Mở cửa cho ngươi vào.”
Nàng khinh thường mà giật giật khóe miệng: “Đa tạ, nhưng nếu ngươi muốn giúp ta thì hãy cho ta chút bạc để ta mua đồ ăn thì hơn.”
Trạch Tú nghĩ nghĩ, lấy chút bạc vụn cho nàng, nàng liền nở nụ cười, hai mắt sáng rỡ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng động lòng người.
“Cảm ơn vị đại ca tốt bụng.” Nàng nhận bạc, run run chà xát hai tay, đứng dậy đi sang cửa hàng ở phố đối diện mua mấy cái bánh nướng, gói lại cẩn thận rồi đút vào nhà qua song cửa sổ.
Trạch Tú ngạc nhiên nói: “Sao còn mua cho người trong phòng? Không phải nàng ta không cho ngươi vào sao?”
Nàng cười lạnh: “Vô nghĩa, để nàng chết đói thì ta có gì tốt?” Nàng cắn bánh nướng, vội vã nhai nuốt, rốt cục hết hơn một nửa mới thở ra nhẹ nhõm.
Trạch Tú cảm thấy nàng rất thú vị, rõ ràng là một tiểu hài tử mà nói chuyện lại rất có lý, hắn xoay người vuốt ve Lạc Tuyết trên người, tháo chiếc khăn lông chồn trên cổ ra quàng cho nàng, thấp giọng nói: “Ngươi tên gì?”
Tiểu cô nương cười giảo hoạt: “Tiền đã cho ta thì là tiền của ta, hỏi tên ta là định đòi lại sao?”
Hắn lắc đầu: “Tiền là vật ngoài thân, từ trước tới giờ ta chưa từng coi trọng.”
Sắc mặt nàng thực cổ quái, nói nhỏ: “Ngươi thật trí tuệ ha, tiền là vật ngoài thân… Ngươi chưa từng sống một ngày nghèo khổ đúng không?” Nói xong liền đánh giá hắn từ đầu xuống chân, lắc đầu nói: “Nhìn dáng vẻ ngươi chính là loại công tử nhà giàu, ăn no không có việc gì thì tự đi tìm phiền não đây.”
Trạch Tú dở khóc dở cười, xoa đầu nàng, thấp giọng nói: “Ngươi còn nhỏ, có một số chuyện ngươi không hiểu được đâu.”
Nàng không nói gì, nhưng nhìn mặt thì rõ ràng là cực kỳ khinh thường.
“Tên của ngươi?” Hắn lại nói.
Nàng cười cười: “Ngươi đã là người giảu thì nói tên của ta cho ngươi cũng không sao, ta là Tiểu Man.”
Uhm, Tiểu Man, Tiểu Man, anh đào phiền tố khẩu, dương liễu eo thon nhỏ, tên cũng hay đấy.
Trạch Tú xoay người định đi, chợt nghe Tiểu Man kêu lên ở phía sau: “Này, ngươi tên gì?”
Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu, không nói gì mà đi.
Có người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày ngày lăn lộn trong chuyện sinh nhai, trong mắt bọn họ, bản thân chuyện sinh tồn đã đủ phiền não.
Nhưng, chẳng lẽ chỉ có lang bạt kỳ hồ mới có thể gọi là khổ sở?
Trạch Tú rời khỏi trấn nhỏ, hắn suy nghĩ rất nhiều, thỉnh thoảng chợt nhớ tới tiểu cô nương kia là sẽ thấy trong lòng thoải mái một chút. Những phiền não của hắn không là gì đối với nàng, mà những phiền não của nàng hắn cũng chưa bao giờ trải qua.
Nhưng, cả hai đều không khác nhau, đều là phiền não cả thôi.
Hắn bắt đầu đi truy bắt phạm nhân, tự mình kiếm tiền, không hề dùng một văn tiền nào của gia tộc nữa.
Nửa năm sau, lúc hắn trở lại quý phủ thì mẫu thân hắn đã qua đời.
Phụ thân mời rất nhiều cao thủ canh giữ nơi ở của mình, hiển nhiên là việc lần trước đã làm hắn vô cùng kinh sợ. Hắn từ trước tới giờ vẫn luôn cẩn thận, tính mạng và gia sản của hắn luôn ở vị trí cao nhất.
Trạch Tú không tốn chút sức lực đã đốn ngã được những cao thủ kia, lại lần nữa tiến vào nơi ở của hắn.
Lúc này, hắn gõ cửa một cách lễ phép, người ra mở cửa chính là tiểu thiếu nữ lần trước. Nàng nhìn thấy hắn, việc đầu tiên không phải là kêu lên sợ hãi mà là đỏ mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Trạch Tú cười, ngả ngớn sờ mặt nàng rồi đi vào. Phụ thân hắn không ở đó.
“Hắn đâu rồi?”
Thiếu nữ run khẽ, thấp giọng nói: “Lão gia… ra ngoài rồi, chắc phải sang năm mới về.”
Trạch Tú gật đầu, xoay người đi ra cửa, bước ra. Thiếu nữ hơi hơi thở dài, trong lòng có chút mất mát, lại một chút may mắn, ai ngờ hắn đột ngột khép cửa, quay người ôm cổ nàng.
“Muốn ta làm ngươi sao?” Hắn hỏi cực kỳ thô tục.
Nàng run rẩy như lá vàng trong gió, “ừ” một tiếng như muỗi kêu, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp ngả ngớn của hắn, cảm thấy cả người như say như túy.
Trạch Tú xé nát quần áo nàng, không chút khách khí, gọn gàng dứt khoát đúng như lời hắn nói: làm nàng.
Nàng lui vào trong lồng ngực hắn, giống như một chú thỏ sợ hãi không nơi nào để trốn, tiếng kêu mềm mại ngọt ngào, mơ hồ mang theo tiếng khóc.
Bỗng nhiên cả người nàng bật lên, ôm chặt lấy cổ hắn, cuồng loạn hôn lên môi, lên mặt hắn, run giọng nói: “Ngươi… ngươi dẫn ta đi nha… Được không? Cứu… cứu ta…”
Trạch Tú thay quần áo cho nàng, như nàng mong muốn, đưa nàng ra khỏi nơi ăn thịt người này, để nàng ở tại một thành thị xa xôi. Qua một năm, nàng gả cho một thân hào ở đó làm thiếp, chưa được nửa năm đã bị chính thê tra tấn đến chết.
Cuối cùng nàng cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị người chà đạp. Trên thế giới này, không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, chỉ có thể biến mình thành kẻ mạnh, phải dựa vào chính mình mới không bị kẻ khác bắt nạt.
Đối với những nữ nhân bình thường chỉ biết dựa vào nam nhân như hoa tầm gửi thế này, hắn chỉ thương tiếc than thở, ví như mẫu thân hắn, ví như thiếu nữ này. Lại nhớ tới tiểu cô nương ở trấn nhỏ kia, hắn đã quên tên và khuôn mặt nàng, nhưng luôn cảm thấy nàng rất thú vị, nếu có thể gặp lại, nói không chừng còn có thể tán gẫu một trận.
×××××××××
Tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, Trạch Tú tỉnh lại từ những hồi ức xa xưa, trong phòng hương thơm quanh quẩn, nhất thời hắn không nhận ra đây là đâu, giờ là lúc nào.
Trước khung cửa sổ có người đang cần mẫn thêu hoa, tiếng kim xuyên qua vải khe khẽ, khiến người nghe thấy an bình.
Hắn ngồi dậy, quay đầu nhìn, thấy Tiểu Man đang cúi đầu xuống bàn.
Thấy hắn tỉnh, nàng cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Trời mưa thực đáng ghét, không biết lúc nào mới tạnh đây.”
Trạch Tú tựa đầu vào thành giường, suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nói: “Hình như ta đã gặp nàng từ rất lâu trước kia rồi.”
Tiểu Man ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn: “Gì cơ?”
Hắn cười: “Uhm, ta nói là rất lâu rồi, ta đã từng nhìn gặp nàng ở trấn Ngô Đồng. Ta còn cho nàng tiền mua bánh nướng ăn.”
Tiểu Man trừng mắt lên: “Chàng bị sốt hả? Nói mê sảng gì vậy!”
Trạch Tú dựa vào tường, ngoắc tay với nàng: “Lại đây, để ta nhìn nàng.”
Tiểu Man bỏ khung thêu sang một bên đi tới, bị hắn kéo tay, lảo đảo nhào vào ngực hắn, kêu lên một tiếng. Trạch Tú cầm thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nâng nàng đặt lên đùi mình, nắm cái cằm nhỏ xinh của nàng, quay trái quay phải mà ngắm, cười nói: “Trưởng thành không ít.”
Tiểu Man dùng sức đẩy hắn ra, la lên: “Người này điên rồi! Ngủ một lát mà đã bị ma ám sao?”
Trạch Tú giữ khuôn mặt nàng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi nàng, cười khẽ: “Tiểu Man, may mắn là nàng.”
Nàng phản đối nửa ngày cũng vô dụng, đành phải mặc hắn cắn lên môi, lúc mạnh lúc nhẹ, một mặt mơ hồ nói: “Cũng không còn sớm, chàng muốn ăn cơm chưa?”
Hắn “ừ” đầy nhiệt tình, rút cây trâm trên tóc nàng ra, ôm nàng vào lòng.
“Ăn nàng trước…”
Hắn dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ, động tác vừa thô lỗ vừa trực tiếp, không thèm cởi thắt lưng mà trực tiếp xé rách y phục nàng.
Đối với nữ nhân ở trên giường, hắn không biết cái gì gọi là ôn nhu, thường xuyên ngay cả y phục cũng không cởi, thuần túy phát tiết.
Năm hai mươi tuổi hoang đường đó của hắn cũng kết thúc. Có đôi khi hắn tự nghĩ về sau mình sẽ thích dạng nữ nhân như thế nào, đầy đặn hay là gầy yếu, lớn tuổi hay là nhỏ tuổi, nàng ta sẽ dịu dàng hay mạnh mẽ, nhu nhược hay kiên cường?
Hắn không nghĩ ra đáp án, có lúc cảm thấy nữ nhân dịu dàng có vẻ được, ít nhất sẽ thuận theo hắn.
Thân thể mềm mại dưới thân hắn như đang phản kháng, hắn giữ tay nàng, không đề phòng hắn giảo hoạt vùng ra, ôm lấy cổ mình, tiếng thở dốc vang lên bên tai, nhẹ nhàng, run rẩy, nàng nói: “Chàng… nhẹ chút…”
Trạch Tú đột nhiên nhận ra nữ tử này là Tiểu Man, giống như đột nhiên bừng tỉnh, hắn cúi đầu nhìn, thấy quần áo nàng rách nát, thân thể trắng nõn bị hắn đè nặng, có vẻ sợ hãi, trong mắt còn có ánh nước, nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Đây là chuyện gì chứ… Hắn đang cưỡng gian nàng?
Trạch Tú thở hắt ra, ảo não nhắm mắt lại, một lúc sau bỗng nhiên ôm nàng đặt lên đùi mình, vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của nàng như đang trấn an.
Đến cuối cùng, nữ nhân hắn yêu lại không dịu dàng mà ngược lại, hắn lại học được cái gì gọi là dịu dàng. Sợ làm đau nàng, sợ lực tay quá lớn làm nàng bị thương, sợ động tác kịch liệt khiến nàng thống khổ.
Tiểu Man toàn thân phát run, thấp giọng nói: “Ta từ bỏ… từ bỏ… để ta xuống…” Hiển nhiên nàng bị dọa không nhẹ, phản ứng đầu tiên lui lại một chút cho an toàn.
Trạch Tú nhẹ nhàng ôm thắt lưng nàng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đã làm nàng sợ.”
Hắn hôn lên hai má nàng, vén tóc nàng sang một bên, ngậm lên bông tai khéo léo của nàng, khẽ khàng liếm liếm.
Nàng khác họ. Người Trạch Tú muốn không phải là nữ tử kiểu hoa tầm gửi, phải dựa vào hắn, rời hắn ra là không sống nổi, chỉ có thể chờ chết. Người hắn yêu, phải kiên cường, hai người không cần cả ngày dính lấy nhau, hắn có thể yên tâm rời khỏi nàng, không cần lo lắng nàng sẽ bị người khác bắt nạt. Trên thực tế, người có thể làm cho Tiểu Man suy sụp rất ít, hắn biết rõ điều đó.
Động tác hắn vô cùng mềm nhẹ, hôn nàng từng chút từng chút. Giống như lần đầu nhìn thấy nữ nhân trần truồng, hết thảy của nàng đối với hắn đều vô cùng mới mẻ.
Khói lượn lờ bay ra từ đỉnh đồng, hương thơm ngập phòng lại không thể át được mùi hương trên người nàng. Trạch Tú vùi mặt vào mái tóc dài của nàng, bỗng nhiên động thân, thiếu nữ bên dưới thở dốc vì kinh ngạc, lập tức ôm chặt hắn.
Trong bóng tối, da thịt hắn ướt mồ hôi, chảy dọc xuống dưới theo vân da, hai thân thể dính sát vào nhau, không có khe hở, đến cuối cùng không phẫn rõ là mồ hôi của ai. Hắn cứ chậm rãi lay động như vậy, không phải là phát tiết, cũng không phải để tìm khoái cảm thân xác, chỉ đơn giản là cảm thụ cảm giác của nàng, từng chút từng chút một, mỗi tấc đều không buông tha.
Hắn cuồng loạn hôn lên cổ lên ngực nàng, môi hai người tìm kiếm về với nhau, dán cùng một chỗ. Thân thể nàng nóng bỏng, hơi hơi co lại, cũng không cam yếu thế, lấy tay vén mái tóc dài của hắn, âu yếm hình kỳ lân hung ác trên ngực và lưng hắn.
Phẫn nộ trong lòng hắn dần dần bình ổn, bỗng nhiên hắn đặt nàng ngồi xuống giường, dán mặt vào ngực nàng, hai người lại lần nữa dính sát vào nhau, tim đập loạn nhịp.
“Tiểu Man, nàng yêu ta không?” Hắn không động đậy, chỉ ôm chặt nàng.
Nàng vuốt tóc hắn ra sau lưng, ôm cổ hắn, cúi đầu hôn lên trán hắn.
“Khắp thiên hạ, ta yêu nhất chàng.”
Trạch Tú mỉm cười, hai người không biết là ai bắt đầu trước, lại tiếp tục động tác, hai chiếc gối trên giường thì một đã rơi xuống đất, một đang vắt vẻo ở mép giường như sắp rơi, chăn thì đã nằm trong góc từ lúc nào, nhưng không ai để ý.
Thân thể đối phương, người này, trái tim này, là quan trọng nhất, cần được chú ý nhiều nhất.
Còn chuyện của hắn, về sau hãy nói.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Man đột nhiên bắt đầu run rẩy, như là sắp không chịu nổi, ngửa ra sau. Hắn thuận thế đè xuống, đúng lúc cao trào nhất, hắn dán sát vào môi nàng, thấp giọng nói: “… Khắp thiên hạ, ta chỉ yêu nàng.”