Ngao Du Giang Hồ

quyển 5 chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phải sống sót (nhất)

Tiểu Man lau mặt qua loa, chẳng những không sạch sẽ mà càng bẩn hơn. Lão đầu cũng không để ý, không biết hắn lấy đâu ra một loại trái cây màu đó, bóp nát rồi hứng nước vào một cái bát, sau đó vẫy tay: “Lại đây, có vài thứ muốn dạy ngươi.”

Hắn chậm rãi đi tới bên người Trạch Tú, thô lỗ bóp mũi Trạch Tú, cho đến lúc hắn theo bản năng hé miệng hô hấp, hắn liền cầm cái bát bẩn thỉu kia đổ chất lỏng trái cây vào miệng Trạch Tú, thô lỗ đến mức sắc mặt Trạch Tú còn khó coi hơn cả người chết.

Tiểu Man run sợ trong lòng, lẩm bẩm: “Lão gia tử… Hắn là đồ đệ ông thật sao? Hắn sẽ không bị ông giết chết chứ?”

“Nào có dễ chết như vậy!” Lão đầu bỏ cái chén xuống, ngồi xổm trước mặt Thiên Quyền, cúi đầu nhìn cây châm cắm trên đan điền hắn, cây châm vốn màu trắng hiện giờ đã biến thành đen sì. Hắn lấy khăn tay quấn quanh tay rồi nhổ từng cây châm ra, miệng thì nói: “Màu châm một khi biến đổi, trong nửa canh giờ phải mau chóng đổi cái khác. Ngươi tới đây nhìn cho cẩn thận, nếu làm sai là trách nhiệm của ngươi đó.”

Tiểu Man nghi hoặc ngồi xổm bên cạnh nhìn kỹ, xem xem châm vào chỗ nào, châm sâu bao nhiêu, xoay châm thế nào, dụng lực mạnh yếu ra sao. Đến cây châm cuối cùng thì lão đưa cho nàng: “Ngươi làm thử xem, đâm xuống lỗ kim kia.”

Nàng nơm nớp lo sợ cầm cây châm, chậm rãi cắm vào huyệt đạo trên ngực hắn, lão nhân nói: “Tốt lắm, cứ như vậy, được chứ?”

Hắn cũng không chờ Tiểu Man trả lời, đứng dậy bỏ mấy cây châm nhiễm độc vào một cái chậu đồng, nước bên trong lập tức biến thành màu đen như mực.

“Cái này… Chẳng lẽ ông định để ta từ sau châm kim…” Tiểu Man thật cẩn thận theo sát hắn giống như cái đuôi, “Vậy là chỉ cần châm kim là có thể giải độc?”

Lão nhân đeo một cái sọt rách nát lên lưng, trong tay cầm cái cuốc bẩn thỉu, trông còn giống nông dân hơn cả nông dân. Hắn nói: “Châm kim có thể giải độc, ta đây còn không thành tiên? Đó chỉ là để bảo vệ những bộ phận yếu hại của chúng, lưu một hơi thở mà thôi. Ta đi hái thuốc, trong vòng ba ngày sẽ trở lại, ngươi nhớ phải đổi châm cho bọn chúng, ngàn vạn lần không được sai giờ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Nói xong liền xoay người đi, Tiểu Man giữ chặt lấy tay áo hắn: “Có mấy thành nắm chắc có thể cứu sống?” Nàng chững chạc đàng hoàng mà hỏi.

Hắn nghĩ nghĩ: “Nếu chỉ có một mình tên tiểu tử bạch y kia thì phỏng chừng không có chút hy vọng nào, nhưng hiện giờ cả tên tiểu tử chết tiệt kia cũng trúng độc, ta nắm được bảy thành. Một phần là thiên ý. Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong động, ngoại trừ ta ra thì ai tới cũng không được mở cửa.”

Tiểu Man nhìn thoáng qua cửa động, khó xử nói: “Lão gia tử, nơi này không có cửa mà.”

Hắn cười hắc hắc: “Ai nói vậy? Tướng quân chính là cửa.” Hắn huýt sáo, kêu lên: “Tướng quân! Trông cửa, không cho bất cứ ai vào.”

Tướng quân? Tiểu Man nghi hoặc quay đầu lại, lập tức trông thấy một quái vật to lớn biếng nhác chạy từ phía nhà bếp ra. Da lông vằn đen vằn vàng, trên trán có một chữ “Vương”, hai mắt sáng ngời hữu thần. Nó đi đến trước mặt Tiểu Man, cao ngạo ngửi ngửi làn váy nàng, rồi rất không có tiết tháo, đột nhiên há miệng lộ ra một đám răng nanh… ngáp một cái.

Hổ! Tiểu Man trừng trừng hai mắt, không chút do dự mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc nàng tỉnh lại, lão đầu đã đi rồi, đập vào mắt nàng chính là hai mắt cao ngạo của tướng quân. Nó ngồi xổm bên cạnh nàng, rất không hảo ý mà nhìn nàng, nhìn từ đầu tới chân, tựa hồ đang đánh giá mấy lạng thịt trên người nàng liệu có đủ để nhét kẽ răng hay không.

Tiểu Man kinh hoảng, đầu ngoẹo đi, lại hôn mê bất tỉnh.

Bộp! Bộp! Bộp! Có người dùng roi đánh vào đùi nàng, đánh rất mạnh, Tiểu Man kêu “ai ôi” một tiếng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cái đuôi to xụ của tướng quân. Nó ngồi quay lưng về phía nàng, dùng sức lấy đuôi quất lên đùi nàng, thấy nàng vừa tỉnh đã muốn xỉu tiếp, cái đuôi của nó liền trực tiệp quật vào mặt nàng.

“Đau quá!” Tiểu Man rốt cục bị đánh tỉnh, thấy nó vội vàng ngửi ngửi người Trạch Tú, hóa ra ngân châm trên người hắn đã đen hết rồi, nó đang giục nàng mau chóng đổi châm.

Tiểu Man nơm nớp lo sợ bọc tay lại, nhổ từng cây châm ra, sau đó dựa theo thủ pháp của lão đầu mà đổi châm, bỏ độc châm vào chậu đồng. Tướng quân nhìn nàng khen ngợi, giống như thực vừa lòng với tay nghề của nàng.

Sau đó nó đưa bàn chân đầy thịt và móng vuốt lên, hữu hảo vỗ vỗ Tiểu Man, nàng biến sắc, hét to một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh. Tướng quân tự tôn bị tổn thương, quay ra nhìn nhìn bàn chân của mình – nó chỉ định sờ sờ nàng thôi mà.

Rốt cục tỉnh lại, lần này Tiểu Man không ngất đi được nữa, nàng phát hiện té xỉu cũng là một cách tiêu hao, hiện tại nàng đói đến mức da bụng dán vào da lưng, thật sự không có sức mà làm gì nữa.

Phía sau sơn động là phòng bếp, nồi niêu bát đũa đủ cả, ngay thịt thà đồ ăn cũng đều dự trữ. Tiểu Man làm nhanh một bát mì, vừa mới ăn một miếng đã nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của tướng quân bắn tới. Nàng cẩn thận đặt bát xuống trước mặt nó: “Ngươi… ngươi cũng muốn ăn? Không phải hổ ăn thịt sống sao?”

Tướng quân không chút khách khí, một lưỡi lia qua hết sạch cả bát. Tiểu Man đờ đẫn nhìn chiếc bát rỗng tuếch, lại nhìn sang ánh mắt vẫn nóng cháy của tướng quân, cuối cùng lôi ra cái nồi to nhất, nấu một nồi đầy, múc cho mình một bát, còn lại toàn bộ đều đưa vào bụng tướng quân.

Nó hiển nhiên vô cùng vừa lòng với tay nghề của nàng, ăn uống no đủ xong lập tức vứt bỏ vẻ cao ngạo, không biết xấu hổ mà chạy tới cọ cọ vào đùi nàng. Nó đại khái thật sự nghĩ mình là con mèo nhỏ sao? Tiểu Man quay đầu lau nước mắt, bưng hai chén nước đi bón cho hai bệnh nhân đang nửa sổng nửa chết.

Sắc mặt Trạch Tú xám trắng, môi Thiên Quyền tím đen, đều là nhìn sợ chết khiếp, không thấy nửa điểm phong thái. Tiểu Man ngồi xổm trước mặt Thiên Quyền, nhìn hắn lâu hơn một chút.

Nàng thật sự nghĩ hắn đã chết, một đêm đó thực đáng sợ hơn cả địa ngục, lửa cháy hừng hực bốc thẳng lên trời, áo đỏ tóc đen, hắn chết thực thê liệt mĩ diễm. Nhưng, hắn còn sống, tuy rằng hiện tại cũng không khác gì người chết, nhưng chỉ cần còn sống là có hy vọng.

Tiểu Man nhìn một hồi, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn, thấp giọng nói: “Phải sống. Chết dù có xinh đẹp thì cũng chỉ là chết, chỉ có sống mới tốt.” Nàng cầm tay hắn, tay kia kéo tay Trạch Tú, chăm chú ôm vào ngực.

“Hai người đều phải sống sót.”

Tướng quân lại tới làm nũng, bịch một cái nằm xuống trước mặt nàng, phơi ra cái bụng trắng, lắc lắc muốn nàng sờ nó. Tiểu Man đờ đẫn nhìn nó, thấp giọng nói: “Ngươi… thật sự là hổ sao?”

Tự tôn của nó lập tức bị tiểu cô nương xinh đẹp này làm tổn thương, khóc sướt mướt chạy ra cửa động, không để ý đến nàng nữa.

Ba ngày sau đó không ngừng có người đến động khẩu quấy rầy, Tiểu Man cũng lười ra ngoài xem, có lẽ là mấy người Thiên Sát Thập Phương nhằm lúc lão đầu không có trong động mà đến. Kết quả là một đám hùng hổ tiến đến, lại hồn phi phách tán bị tướng quân dọa chạy về, dần dần rốt cuộc không còn ai đến nữa.

Giữa trưa, Tiểu Man lại nấu một nồi cơm một nồi thịt, xoa xoa tay gọi: “Tướng quân! Ăn cơm!”

Gọi liền hai tiếng vẫn không thấy tướng quân, nàng kỳ quái ra ngoài tìm, thấy tướng quân hớn ha hớn hở chạy ra khỏi động, miệng ô ô kêu, Tiểu Man chạy theo thì thấy lão đầu lưng đeo một gùi thuốc, cười hì hì vỗ đầu tướng quân, nhảy lên lưng nó trở lại động khẩu. “Thơm quá!” Lão nhân vừa tiến vào sơn động, hai mắt sáng rực lên: “Nấu món gì vậy?” Bộ dáng tham ăn của hắn không khác gì Trạch Tú.

Tiểu Man nhận lấy gùi thuốc nặng trịch, bỏ vào phòng bếp, lại xới cho hắn một bát cơm to cộng thêm một bát thịt, lão đầu cười híp mắt: “Nha đầu ngoan! Nha đầu ngoan! Nữ nhân biết nấu cơm đúng là bảo bối!”

Hắn ngồm ngoàm ăn cơm, thật không nhìn ra đây là một lão già hơn sáu mươi tuổi.

“Thuốc đã hái về rồi, may mà giờ là tháng hai, muộn chút nữa mà đi thì không thể tìm được mấy vị thuốc quan trọng kia. Nha đầu phải giúp ta rửa, nghiền nhỏ dược liệu, buổi tối ta dùng.”

Hắn ăn xong thì bỏ bát xuống, đổ đống dược liệu ra đất, đỏ có, vàng có, xanh có, tím cũng có, có cỏ, có lá cây, có trái cây, còn có cả nội tạng đỏ ối của loài động vật nào đó. Sau đó không biết lôi từ đâu ra một cái thùng gỗ cao nửa người, bỏ hết đống dược liệu đã được nghiền nhỏ cho vào, đổ nước sôi vào đảo đảo, lão nhân vỗ tay: “Được rồi, đủ cho hôm nay rồi. Nha đầu đi theo ta, cởi quần áo hai tiểu tử kia rồi đặt chúng vào trong thùng.”

Cởi… cởi sạch? Tiểu Man trừng mắt lên nhìn, giống như không tin vào lỗ tai mình.

Lão nhân thấy thế thì càu nhàu: “Thẹn thùng cái rắm! Rõ ràng là có thể mở rộng tầm mắt!”

Tiểu Man gục đầu xuống, kỳ thật nàng rất muốn nói cho hắn rằng nàng cũng nghĩ như vậy, chỉ là nàng không thể không biết xấu hổ mà lộ ra mặt thôi.

Lão nhân thuần thục lột bỏ quần áo hai người. Tiểu Man ra vẻ thẹn thùng đứng tránh phía sau hắn, đưa tay lên che mắt, hai ngón tay tạo thành khe hở thật to.

Hai người được đặt ngồi đối diện trong thùng gỗ, mùi thuốc và hơi nước bay lên, hai người hơi hơi nhíu mày lại, tựa như không được thoải mái.

Lão nhân rút ngân châm ra, bắt đầu châm vào phía sau lưng hai người, miệng thì nói: “Tử sát là loại độc cực âm, khiến cho máu biến thành màu đen và ngưng kết lại, khi chết thống khổ không chịu nổi. Tiểu tử áo trắng còn đỡ, nội cung thiên âm nhu nên khi độc phát cũng không nghiêm trọng như tên đồ đệ thối của ta, nhưng nếu muốn hoàn toàn loại bỏ cũng khó khăn. Võ công Trạch Tú toàn những chiêu số dương cương, Tử Sát vừa vặn khắc hắn, nếu không bằng vào công lực của hắn cũng không đến mức vừa trúng độc đã lập tức không thể nhúc nhích. Hai người bọn họ có thể đến đây cùng nhau cũng là thiên ý, phối hợp với nhau có lẽ thật sự có thể cứu chữa.”

Tiểu Man hoàn toàn không hiểu âm dương gì đó, nàng ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ, lúc thì nhìn bên này, người này xinh đẹp ngả ngớn, lúc lại xem bên kia, người này tuấn tú nho nhã. Hôm nay nàng đúng là được mở rộng tầm mắt, nhìn đến mức no mắt. Tuy nhiên, cuối cùng nhãn tình nàng vẫn dừng lại trên mặt Trạch Tú, nâng tay cài lại vài sợi tóc dài của hắn, thấp giọng nói: “Trạch Tú, chàng nhất định sẽ khỏe lên.”

Truyện Chữ Hay