Ngang Tàng (Tát Dã)

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thừa ca!” – Vương Húc rất nhanh phản ứng lại một câu – “Ừm! Biết rồi! Chuyền cho mày và Thừa ca!”

“Tưởng Thừa.” – Tưởng Thừa nói, cậu cũng không quen bị một đám người vây quanh gọi cậu là “anh”, tuy rằng Phan Trí cũng gọi cậu là ông nội.

“Tưởng Thừa thì Tưởng Thừa, Tưởng Thừa” – Vương Húc xua xua tay – “Anh em với nhau không à, cần gì chú ý phép tắc đến vậy… Trước tiên qua nhà tao ăn gì đã, tao kêu mẹ chuẩn bị xong hết rồi, sau đó mình tới trường dạy nghề luyện bóng.”

Tưởng Thừa còn muốn hỏi phép tắc ở đâu ra vậy, nhưng cũng không hỏi ra miệng, đã ăn nhiều bánh nhân thịt thơm ngon nhà Vương Húc thế còn gì, cậu vẫn là chấp nhận tình nguyện ra sức giúp cho Vương Húc ngồi vững vị trí trùm lớp .

Lúc cả đám người sôi nổi rầm rộ đến tiệm nhà Vương Húc, mẹ Vương Húc đã đem bánh nhân thịt bày ra sẵn, có lẽ Vương Húc từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm qua chuyện “dẫn dắt một đội bóng rổ thắng lợi” như thế này, cho nên mẹ cậu ta rất nhiệt tình.

“Ăn xong rồi hẵng đi, dọc đường gió thổi, ăn nhiều bụng sẽ khó chịu” – Mẹ Vương Húc nói.

“Không cần đâu, bọn con không có thời gian” – Vương Húc nói – “Thời gian ngắn, nhiệm vụ quan trọng, mẹ không hiểu được”.

“Cảm ơn dì” – Tưởng Thừa cầm lấy bánh nhân thịt.

“Mỗi mình con lễ phép nhất, lần nào cũng lễ độ như vậy.” – Mẹ Vương Húc cười nói.

Một đám người không nán lại lâu, cầm xong bánh nhân thịt lại rầm rầm rộ rộ đi tới trường dạy nghề kia.

“Đại Phi” – Vương Húc đem một túi bánh nhân thịt đưa cho Cố Phi – “Thịt bò, thịt thắt lưng, mày muốn loại nào?”

“……Thịt bò.” – Cố Phi nói.

“Thịt thắt lưng cũng ngon, lần trước mày rất thích ăn còn gì?” – Vương Húc nói.

“Hôm nay là tao muốn ăn nhân thịt bò.” – Cố Phi nói.

“Vậy còn Tưởng Thừa?” – Vương Húc đưa túi tới trước mặt Tưởng Thừa.

“Để tao thử thịt thắt lưng.” – Tưởng Thừa theo chỉ thị của Vương Húc cầm cái bánh nhân thịt thắt lưng.

Cố Phi bên cạnh đột nhiên sặc một cái, cứ thế ho khan một hồi lâu.

Tưởng Thừa từ túi sách của mình lấy ra ly nước: “Uống chút nước không?”

“Ừm.” – Cố Phi cầm lấy chiếc bình uống mấy ngụm.

“Ơ cái ly này không tệ” – Vương Húc nói – “Chuẩn thể thao nha, vừa nhìn biết ngay là để vận động viên dùng, không phải tao nói chứ, Tưởng Thừa mày thật rất có khả năng làm màu, hỏi sao người ta nhìn mày là thấy chướng mắt”.

“…… Một cái ly nước cũng bị nói là làm màu” – Tưởng Thừa nói – “Tiêu chuẩn về làm màu của tụi mày có phải là hơi thấp không?”

“Cũng không phải” – Quách Húc ở bên cạnh nói – “Nơi ở của tụi tao là tỉnh lẻ, kiểu như vừa nhìn đã biết không phải người địa phương, nhất định là từ thành phố lớn nào đó đến của mày, nhiêu đó đã là một thể loại làm màu rồi”.

Cả đám nhao nhao ra chiều trúng ý.

Tưởng Thừa hơi cạn lời.

Sân bãi trường dạy nghề không tốt bằng Cao Trung số , tuy nhiên mọi người vẫn rất nghiêm túc, đầu tiên là ngồi xổm ở bên sân thảo luận, sau đó nghiêm ngặt theo kết quả đã thảo luận tiến hành luyện tập thi đấu.

Không thể không nói, đám người lớp này lên lớp học tập không có đứa nào ra hồn, thế mà sau khi nhận được cổ vũ, luyện bóng lại vô cùng tiến bộ, từ lúc mới bắt đầu người chỉ đuổi theo bóng chạy, đến bây giờ đều đã biết phối hợp dẫn bóng cùng yểm trợ đồng đội, Tưởng Thừa quả thực cảm động đến mức muốn vì tụi nó viết ra một bài tuyên truyền bằng tiếng Anh.

Buổi chiều có thi đấu cho nên tiết đầu tiên vẫn như cũ rối loạn không ai quản, cả team ở trường dạy nghề luyện tập mãi cho đến khi tiết thứ nhất đã quá nửa mới cùng nhau trở về trường học.

Trên sân bóng đã có rất nhiều người, thành viên lớp từ trước tới nay không ai để ý đến, lúc này đội vừa có mặt đã lập tức kéo đến bốn phía vây xem, Tưởng Thừa phát hiện qua vài ngày như vậy, bọn họ đã tích góp được không ít “fan”.

Còn chưa tới khu nghỉ ngơi của lớp mình, Vương Húc đã rất phóng khoáng đem áo khoác mở ra, cởi một cái vung một cái, ném tới trên người Lư Hiểu Bân ở bên cạnh.

“Tự mình cầm đi.” – Lư Hiểu Bân định đem quần áo ném về cho cậu ta.

“Mày cầm giúp tao xíu đi!” – Vương Húc quay đầu lườm cậu ra.

“…….Cần phải cấp cho mày một thợ chuyên trách chụp ảnh rồi.” – Lư Hiểu Bân nói.

“Sao nói nhiều như vậy hả, nhờ mày cầm giúp chút quần áo lại ra vẻ không phục à” – Vương Húc trừng mắt dạy bảo cậu ta – “Mày là đội trưởng hay tao là đội trưởng?”

Lư Hiểu Bân không lên tiếng, quay mặt đi qua chỗ khác.

Điều Tưởng Thừa giật mình chính là thầy Từ và thầy Lỗ đều đổi sang quần áo thể thao đứng ở bên sân chờ toàn đội.

“Này phải là viện trợ bên ngoài của tụi mình à?” – Tưởng Thừa không nhịn được hỏi.

“Thực ra” – Cố Phi cũng thấy buồn cười – “thầy Từ, thầy Lỗ đều là lớp tụi mình, nói chính xác thì vào sân cũng không thể nói là viện trợ bên ngoài… thầy Lỗ chơi bóng cũng không tệ đâu, sắp tới sẽ có thi đấu bóng rổ bên giáo viên, cậu xem cũng được”.

“Hiệu trưởng thực sự yêu thích bóng rổ nha” – Tưởng Thừa cảm thán.

Mới vừa nói xong đã thấy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng họ Lưu, Tưởng Thừa chưa gặp mặt ông ấy bao giờ, lúc này ông đột nhiên chặn ở trước mặt, Tưởng Thừa sợ hết hồn, phát hiện trên lỗ mũi Lưu hiệu trưởng có cái mụn trứng cá, không biết liệu có phải là do xem bóng hưng phấn quá mà nổi lên.

“Bạn học Tưởng Thừa” – Lưu hiệu trưởng cười vỗ vỗ vai Tưởng Thừa – “Tốt lắm, thầy đã xem các em chơi bóng, thật sự chơi rất hay, trình độ của em hoàn toàn có thể vào đội tuyển trường mình!”.

“Thầy Lưu” – Vương Húc không đợi Tưởng Thừa lên tiếng, cướp lời nói một câu – “Không nên vỗ vai cậu ấy.”

“Tôi…” – Tưởng Thừa nhìn Vương Húc, cảm giác trong đầu cái tên này thiếu mất không chỉ một dây đàn, mà là thiếu mất luôn một cây đàn.

“Được rồi, không vỗ” – Lưu hiệu trưởng cũng không để ý, sau khi biểu dương xong liền vỗ vỗ vai Cố Phi – “Có thể vỗ vai em không?”.

“Không ạ” – Cố Phi cười cười.

“Thằng nhỏ này” – Lưu hiệu trưởng cười chỉ chỉ cậu ta – “Chỉ có lúc chơi bóng tôi mới thấy em vừa mắt, em với bạn học Tưởng Thừa được xem là đẳng cấp phối hợp hoàn mỹ, lần tới lúc các giáo viên trường mình ra ngoài thi đấu bóng rổ, hai em muốn tới không?”.

“Không ạ” – Cố Phi vẫn cười.

Lưu hiệu trưởng chỉ chỉ cậu hai lần không nói nên lời, ngay sau đó quay ngoắt đầu phía sau vẫy vẫy tay: “Phóng viên, phỏng vấn một chút phối hợp hắc mã đi!”

Một người vừa nhìn đã thấy là một nam thanh niên văn nghệ còn chưa dậy thì thành công, mặt đầy mụn trứng cá, và một nữ sinh vừa nhìn chính là cái loa vườn trường nhỏ, vóc dáng nhỏ tới đứng trước mặt người ta cũng có thể chụp trộm, nhanh chóng lách tới chỗ bọn họ.

“Chào hai cậu, tụi mình là phóng viên phòng phát thanh trường” – Văn nghệ nam sinh trước tiên cầm cái camera ngu ngốc tách tách chụp ảnh hai người một tràng, sau đó lấy ra một quyển vở nhỏ – “Mình muốn phỏng vấn nhóm các cậu một chút”.

Kiểu trường học tồi tàn ngay cả kiểm tra còn ít hơn trường người ta, vậy mà lại có phòng phát thanh, rồi còn phóng viên?

“…Chào cậu.” – Tưởng Thừa đối với tình huống này không hề phòng bị, bị người chụp ảnh trước mặt, cảm giác vô cùng khó chịu, có phần muốn giật camera xuống, xem thử bản thân bị chụp thành bộ dáng quái quỷ gì.

Cố Phi trực tiếp xoay người đi khỏi.

“Bạn học Cố Phi” – Cái loa nhỏ có chút gấp gáp, mau đuổi theo gọi – “Bạn học Cố Phi! Mình có hai câu hỏi muốn hỏi cậu…”

“Bạn học Tưởng Thừa” – Văn nghệ nam sinh ngay lập tức chặn đường Tưởng Thừa đi đến khu nghỉ ngơi của lớp – “Xin trả lời mình hai câu hỏi.”

Tưởng Thừa thật muốn hỏi các người chuẩn bị câu hỏi đều là thành đôi chuẩn bị sao.

“Lớp các cậu thắng một trận đấu đặc biệt ngoài dự đoán của mọi người” – Văn nghệ nam sinh nhìn cậu – “Mình muốn hỏi là…”

“Vương Húc!” – Tưởng Thừa liếc nhìn qua Vương Húc đang rất mong đợi nhìn qua bên này – “Đội trưởng!”

“Ai! Chuyện gì!” – Vương Húc dùng vận tốc ánh sáng chạy loạn đến bên cạnh cậu.

“Đây là phóng viên phòng phát thanh trường” – Tưởng Thừa giới thiệu – “Tao cảm thấy câu hỏi của cậu ta đội trưởng trả lời sẽ tốt hơn, đội trưởng mới là linh hồn của đội tụi mình…”

“Câu hỏi gì?” – Vương Húc lập tức trừng mắt nhìn phóng viên – “Tôi có thể trả lời.”

Tưởng Thừa lập tức rút đi, văn nghệ nam sinh muốn ngăn cậu lại nhưng bị Vương Húc ngăn chặn: “Cậu hỏi đi, nhưng mà thời gian của rất ngăn ngủi, cậu có thể chọn trọng điểm hỏi.”

Học sinh bên lớp đã đến, Tưởng Thừa ngồi trên băng ghế, cố gắng không nhìn tới bốn phía giơ điện thoại di động cùng camera hướng cậu và Cố Phi chụp, nhìn chăm chú đội viên lớp .

“Tìm Hồ Kiến à?” – Cố Phi ở bên cạnh cậu vừa đổi giày vừa hỏi.

“Kia có phải là viện trợ bên ngoài của tụi nó hay không?” – Tưởng Thừa nhấc nhấc cằm, bên kia có một người đầu đinh cạo ra hoa văn lợn rừng.

“Ừm” – Cố Phi cũng nhìn một chút – “Chỉ đến một người, không biết phía sau còn có ai khác nữa không.”

“Chơi bẩn à?” Tương Thừa hỏi.

“Bẩn” – Cố Phi nói – “Khi tôi và phe không phải người tốt chơi bóng với tụi nó đều thua đến quá phân nửa số trận”.

Tưởng Thừa có chút giật mình nhìn qua Cố Phi, nói thật, team không phải người tốt tính luôb Lý Viêm cùng Cố Phi, trình độ sáu người ở tình huống bình thường lẽ ra có thể quét ngang hết thảy đội ngũ thông thường.

“Tụi nó luôn có người chuyên môn phạm quy” – Cố Phi nói – ” Lớp có nhiều dự bị, vừa có tình huống không đúng nhất định sẽ thay người phạm quy, chỉ cần quấy rối cho tụi mình ném bóng không vào rổ là được”.

“Không sợ” – Tưởng Thừa cởi bỏ áo khoác – “Chỉ cần không lấy dao đâm, có bao nhiêu thì quét sạch bấy nhiêu.”

“Cậu yểm trợ tôi” – Cố Phi nói – “Bọn Chín Ngày hiện đang phối hợp rất tốt, tụi mình không cần phát huy vượt xa người thường cũng nhất định thắng được”.

“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Đẳng cấp phối hợp hoàn mỹ?

Tưởng Thừa cũng rất thích danh hiệu này.

“Cười cái đi” – Cố Phi quay đầu lại.

“Hả?” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn qua cậu ta, cũng quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Tĩnh cầm cái camera đối diện hai người bọn họ nên nở nụ cười.

“Cố lên!” – Dịch Tĩnh giơ nắm đấm.

Hiện tại thi đấu đều là trận đơn, vì để cho mọi người xem được thỏa nguyện, không tiến hành đồng thời mỗi ngày hai trận, cho nên hiện tại tất cả khán giả cùng tuyển thủ đem sân bóng vây chặt đến nước chảy không lọt.

Bởi vì không có ghế khán giả, tất cả mọi người đều vây quanh đường biên đứng, bị vây xem với khoảng cách gần như vậy khiến mình căng thẳng, nhưng cũng sẽ khiến người hưng phấn.

Tưởng Thừa chưa bao giờ thi đấu trong vòng vây sít sao như vậy, có nỗi phấn khởi không nói rõ được, nếu như Phan Trí cũng ở đây thì tốt rồi, trên sân nếu thêm một Phan Trí, bọn họ có thể đoạt được quán quân.

Trọng tài thổi còi.

Đội viên hai bên tiến vào sân, đội trưởng bắt đầu nhảy tranh bóng sau khi chọn sân xong.

Lớp là Vương Húc nhảy tranh bóng, Tưởng Thừa không muốn đem chủ lực lãng phí ở việc nhảy tranh bóng, so với năng lực giành bóng của Vương Húc, không bằng để Cố Phi đi cướp bóng sau đó.

“Chín Ngày” – Cố Phi đi theo phía sau Vương Húc – “Trông cậy vào mày đấy”.

Vương Húc không quay đầu lại, chỉ nện nện một cái trên ngực mình.

Đầu lợn rừng không vào trận, bây giờ là đội hình bình thường của lớp .

Tưởng Thừa cùng Cố Phi đối mặt trao đổi ánh mắt, khom người xuống.

Tiếng còi vừa vang, bóng được ném lên, khán giả toàn trường trong nháy mắt như yên tĩnh, trong khoảng không này liền nghe Vương Húc gầm lên một tiếng, một bàn tay vung lên trên bóng.

Hơn nữa Vương Húc hết sức không chịu thua kém đem bóng hất đến bên của Cố Phi.

Cố Phi giương tay một cái liền đem bóng vào trong tay mình, lúc cậu xoay người, người lớp đã cấp tốc trở về dưới rổ phòng thủ, bên cạnh cậu chỉ còn lại Hồ Kiến canh chằm chằm.

Cố Phi dẫn bóng xông về phía trước một bước, Hồ Kiến cũng hơi động, cậu trở tay liền đem bóng chuyền ra sau.

Đồng thời Tưởng Thừa lấy được bóng, Cố Phi đã chạy xông ra phía trước, Tưởng Thừa cấp tốc đuổi tới, trước tiên đem bóng giao cho Quách Húc, Quách Húc cầm bóng không có giữ lâu, qua vài bước sau đó liền chuyền trở về cho Cố Phi đã tiến sát vào bên trong vạch ba điểm.

Tốc độ này không tệ.

Tưởng Thừa thầm giơ lên ngón cái cho cả đội, nửa tháng trước bọn họ căn bản không có khả năng phối hợp được như vậy.

Lớp cấp tốc thu nhỏ vòng vây trở về phòng thủ, tốc độ cũng rất nhanh, mà nói thật, không sánh được với lớp , dù sao lớp là đội mạnh chỉ đứng sau lớp , ngẫm lại cứ như vậy chưa hề chuẩn bị tâm lý mà bị team bọn họ loại cũng rất uất ức.

Cố Phi tiến lên một bước, dẫm lên vạch ba điểm giơ bóng lên.

Tưởng Thừa xông lên trước nén giọng hô một tiếng: “Tới.”

Cố Phi xoay cổ tay một cái, bóng chuyền tới, Tưởng Thừa nhảy lên đón bóng, trước khi người lớp phản ứng phòng thủ lại, cậu trực tiếp nhảy lên ném ba điểm.

Quả bóng này, Tưởng Thừa nhảy ném vô cùng khẩn trương, đây là quả đầu tiên mở màn, nhất định phải vào.

Cũng may cậu làm học bá trong thời gian dài, sở hữu tố chất tâm lý chuyên nghiệp thể hiện xuất sắc nổi trội…

Bóng vào rổ.

Trên sân, làn sóng âm thanh từ khu nghỉ ngơi lớp bên kia ngay lập tức bùng ra bốn phía.

Lớp bắt đầu truyền bóng, Cố Phi trước mặt cậu chạy trở về, tay buông xuống bên người, lòng bàn tay hướng về phía sau.

Tưởng Thừa đuổi theo vỗ nhẹ trên tay cậu ta.

Lúc Cố Phi muốn thu tay về, Vương Húc cũng đuổi theo, ba một tiếng vỗ vào trên tay cậu ta: “Làm tốt lắm!”

“Ai!” – Cố Phi sợ hết hồn.

“Chú ý phòng thủ!” – Tưởng Thừa hô một tiếng.

Mở màn liền để cho đối phương ném bóng vào, người lớp phút chốc khơi lên ý chí chiến đấu, dùng Hồ Kiến dẫn đầu, cầm bóng nhanh chóng ép sát lại.

Xét thấy buổi trưa cùng Hồ Kiến từng có giao hẹn “cầm bóng nói chuyện”, Tưởng Thừa nghênh đón, ngăn cản Hồ Kiến.

Cậu không biết rõ kỹ thuật của Hồ Kiến, hơn nữa nó còn buông lời ác ý ngạo mạn, nhưng trong mắt Tưởng Thừa, ở đây có thể trước mặt cậu dẫn bóng vượt trội ngoại trừ Cố Phi cùng Lý Viêm, không còn ai khác.

Hồ Kiến xem như là linh hoạt, hơn nữa chơi chiêu rất nhiều, Tưởng Thừa quyết định ở tại chỗ nhìn nó chợt tiến chợt lui chợt trái chợt phải mà không ngừng lay động, có chút muốn nhắc nhở nó không cần phải lãng phí thể lực như vậy.

Lắc lư đến mức cậu cảm giác đến lúc trọng tài nên thổi còi, Hồ Kiến đột nhiên chạy lệch qua trái, dẫn bóng xông lên.

Tưởng Thừa thở dài một hơi, sải một bước tới, chìa tay đánh trên bóng một cái, bóng lập tức thay đổi phương hướng bật ra ngoài, bên kia Vương Húc tiếp được bóng, quay người mang theo bóng vọt tới dưới rổ bọn họ.

Bởi vì có chút bất ngờ, người lớp trở về phòng thủ chậm một nhịp, Vương Húc hăng hái phấn chấn mang bóng về phía khu vực ném bóng, xung quanh đủ các loại la hét, đến dưới rổ, cậu ta vượt qua đội viên phòng thủ duy nhất của đối phương mà lên rổ.

“Bóng đẹp!” – Sau khi ghi hai điểm, Vương Húc rống lên một tiếng, nắm tay, hai mắt mở to – “Bóng đẹp!”

So với lớp , trình độ lớp kém hơn hẳn, hiệp một kết thúc, bọn họ đã dẫn trước điểm.

“Nhìn xem” – Lúc tạm dừng, Vương Húc uống hai ngụm nước, nghiêng mắt liếc hướng đối diện – “Lớp hiện đang ngó chừng bọn mình đó, đối thủ số một.”

“Lớp đều cổ vũ cho lớp cả” – Lư Hiểu Bân nói.

“Hồi nữa không có gì cần phải thay đổi” – Tưởng Thừa nhìn bên kia một chút – “Cứ chơi như nãy giờ, giữ nguyên như vậy là được.”

“Tụi nó đổi người rồi.” – Cố Phi nói một câu.

Mấy người đều hướng về bên kia nhìn sang, lớp thay đổi hai người vào trận, một là cao to mặt bóng loáng, một là đầu lợn rừng.

“Cố gắng đừng để va chạm thân thể với tụi nó” – Tưởng Thừa nói – “Chuyền bóng nhiều lên, có người tới gần lại lập tức chuyền bóng.”

Theo lời giải thích của Cố Phi, Đầu lợn rừng là tới ghi điểm, Mặt dầu kia, chắc là tới phạm quy, dự bị lớp quả thật là nhiều, lớp thay thế bổ sung ba hoặc năm người đều hao tổn sức mạnh, mà người mặc đồng phục đội viên của lớp trên băng ghế lại như có thể kéo ra ngoài đá một trận bóng.

Lớp phát bóng, bóng trực tiếp truyền cho Đầu lợn rừng.

Đầu lợn rừng giống như một chiếc xe tăng dẫn bóng thẳng hướng trọng yếu dưới rổ, tốc độ kinh người, hơn nữa còn rất vững vàng, Tưởng Thừa cắt qua chắn trước mặt nó, nó xuất sắc dừng lại, không có động tác giả, trực tiếp va chạm trên cánh tay Tưởng Thừa, xông lên trước.

Lúc Tưởng Thừa muốn quấn lấy lần nữa, Mặt Dầu đã ở trước mặt cậu chặn lại.

Cậu muốn nghiêng người tránh né tiếp tục chạy lên phía trước, thì vai Mặt Dầu đã húc tới vai phải cậu, không có ý định che dấu mà chớp nhoáng hung hãn va chạm vào.

Tưởng Thừa bị nó va chạm gần như muốn văng ra, trên bả vai một trận tê dại sau đó kéo theo đau đớn, cậu nhíu nhíu mày.

Thông thường, thi đấu giữa các lớp không cầm bóng mà phạm quy, chỉ cần không lôi kéo cánh tay khiến người ta không chạy được, trọng tài căn bản cũng sẽ không thổi, thậm chí không nhất định chú ý đến được.

Sau khi Tưởng Thừa bị va chạm tách ra, Đầu lợn rừng đã đến dưới rổ, Cố Phi bị hai người khóa chặt, không có cách nào ngăn cản, Đầu lợn rừng bỏ bóng trên rổ thành công.

Lớp tức khắc một tràng hoan hô cổ vũ, một đám người cầm ghế gõ trên đất.

“Mạnh dạn một chút!” – Giọng ghầy Lỗ đột nhiên vang lên, còn kèm theo tiếng nhạc như tiếng guồng nước.

Tưởng Thừa liếc mắt nhìn, thầy Lỗ cầm cái loa, không biết tại sao không có tắt loa âm nhạc, dường như vẫn luôn có nhạc phối theo.

Thầy Lỗ một tay chống nạnh mà tiếp tục rống: “Thoải mái một chút! Người ta đụng em! Em phải đụng lại! Mạnh mẽ lên…”

“Thầy Lỗ, thầy Lỗ!” – Hiệu trưởng tại ghế trọng tài cũng giơ lên một cái loa – “Thầy mà còn quấy nhiễu trận đấu nữa, lớp nhất định sẽ bị phạm qui về kỹ thuật!”

Thầy Từ chặn ngang giành lại loa từ thầy Lỗ, đưa cho học sinh phía sau.

“Tôi sẽ va chạm người” – Cố Phi chạy qua bên người Tưởng Thừa – “Cậu vượt qua Trương Uy lấy điểm.”

“Là Mặt Dầu sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

Cố Phi liếc nhìn qua Mặt Dầu ở bên kia: “… Phải”

“Thật ra thì không cần.” – Tưởng Thừa nói.

“Cậu cứ phụ trách lấy điểm.” – Cố Phi nói.

Mục tiêu va chạm của Cố Phi là Đầu lợn rừng, Tưởng Thừa không cần hỏi cũng biết, trước mắt tên này cùng Mặt dầu, một tên quấy nhiễu một tên lo phần rổ, phối hợp còn rất ăn ý.

Điều này làm cho cậu có chút khó chịu, phối hợp hoàn mỹ đang đứng ở đây này, đâu đến lượt tụi mày đắc ý chứ?

Mà cậu cũng không quá tán thành việc cố ý phạm quy, chỉ là lúc này không thể nói nhiều cùng Cố Phi, trước tiên chỉ có thể đấu đã.

Tưởng Thừa canh giữ ở trung tuyến, lớp cầm bóng liền lập tức tấn công nhanh, vẫn là đem bóng cho Đầu lợn rừng, Cố Phi không tìm được cơ hội đụng nó, đồng thời lại một lần nữa bị hai người khóa cứng, không có cách nào phòng thủ.

Tưởng Thừa không quản nhiều như vậy, trực tiếp ở giữa hai người kia cưỡng ép vọt qua, Cố Phi thoát thân, sau đó cậu xoay người một cái, cùng nhau với Cố Phi ngăn trước mặt Đầu lợn rừng.

Hành động dứt khoát, Tưởng Thừa ở trong lòng vỗ tay hoan hô hú hét một hồi cho chính mình cùng Cố Phi, ngay lúc hai người bọn họ đồng thời đứng vững, Đầu lợn rừng cách bọn họ chỉ có khoảng một bước, không thổi còi phòng thủ phạm quy được.

Rất hoàn mỹ.

Tuy nhiên Đầu lợn rừng không phải tay mơ, không có vọt thẳng đụng tới, ngược lại là tương đối tự tin đối mặt hai người chiều cao không chênh nhiều so với nó, vẫn lựa chọn ném rổ.

Cố Phi cùng Tưởng Thừa đồng thời nhảy lên xong đáp xuống.

Bóng bị đánh bay, rơi xuống trên tay Lư Hiểu Bân.

Phối hợp này quá đẹp, nội tâm Tưởng Thừa lần thứ hai tiến hành ca ngợi bản thân, đặc biệt cùng Cố Phi ngầm hiểu phối hợp, làm cho cậu đấu rất thoải mái.

Mà bên sân, một đám nữ sinh rít gào làm cho cậu có phần không dễ chịu, cảm thấy thường xuyên bị người ta bắt trúng tim đen.

Cũng không biết mình làm sao cứ không có tiền đồ như vậy.

Lư Hiểu Bân lấy được bóng cũng rất nhanh liền cùng mọi người phối hợp tiến công, Tưởng Thừa cùng Cố Phi hầu như là quấn ở bên người Đầu lợn rừng, như cái bóng đi theo, làm nó không có cách nào chạy qua cắt bóng.

Bên kia Lư Hiểu Bân cùng Vương Húc không ngừng chuyền bóng, làm rối loạn nhịp điệu phòng ngự lớp , Vương Húc vừa cầm bóng là gầm lên một tiếng, lần thứ hai ném được điểm.

Còn mấy phút nữa là hết hiệp một, lớp lại gọi tạm dừng.

“Đệt” – Cố Phi vỗ tay một cái – “Chín ngày điên rồi à.”

“Nói thế nào đi nữa người ta cũng là đội trưởng” – Tưởng Thừa nói – “Sao có thể để cho mấy người đoạt lấy spotlight.”

“Chống đỡ xong hiệp một, hiện tại điểm của tụi nó hoàn toàn không đuổi kịp” – Cố Phi nói, “Tôi va chạm cũng không quá dễ dàng, nó quá quen thuộc tôi rồi.”

“Không va chạm cũng có thể thắng” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta, ánh mắt theo cái cổ, xương quai xanh, vai Cố Phi một đường nhìn xuống, lúc đến trên cánh tay, cậu ngẩn người – “Đây là va chạm sao?”

Cố Phi cúi đầu nhìn cánh tay một chút: “Đây là ná và hạt gỗ bắn, trên bụng còn có một miếng đây, cậu muốn xem không?”

“Không phải” – Tưởng Thừa có chút không nói nổi – “Cậu cũng quá mềm yếu rồi… Tôi cũng đâu có dùng bao nhiêu sức lực…”

“Đây là phần thịt nha” – Cố Phi vỗ vỗ cánh tay – “Không phải thân cây”.

“…Thật ngại quá.” – Tưởng Thừa thở dài.

“Không có gì” – Cố Phi nhận bình nước Dịch Tĩnh đưa – “Coi như tôi trả tiền vé vào cửa.” ( Vé xem show thời trang của Thừa:])

“Đệt.” – Tưởng Thừa cắn răng mắng một câu.

Hiệp không tính là khó chơi lắm, lớp chỉ dựa vào viện trợ bên ngoài là Đầu lợn rừng, cũng không tăng cao quá nhiều phần thực lực, hai mươi phút trôi qua, Tưởng Thừa cũng nhìn ra rồi, Hồ Kiến chính là thiếu niên trẩu tre tự tin bùng nổ, kỹ thuật so với Vương Húc không khá hơn bao nhiêu, thật sự nếu lấy bóng rổ ra nói chuyện, nó quá lắm cũng chỉ là thằng cà lăm.

Tuy nhiên hiệp hai vừa bắt đầu, tập thể lớp liền giống như có cây kim châm chích lung tung từng người từng người, đoán chừng là không thèm đếm xỉa gì nữa, coi như không thắng được cũng không để cho điểm số kéo dãn quá lớn.

Tưởng Thừa đối với những người khác đều không sao cả, thay đổi người phạm quy cũng không ai dám tại thời điểm tấn công tùy tiện phạm lỗi, chỉ cần vào một quả phạt thôi, bọn họ sẽ không có lợi, chỉ có Đầu lợn rừng.

Người này có kỹ thuật, cũng không biết xấu hổ.

Lư Hiểu Bân ném bóng, lúc áp sát dưới rổ đối phương, cậu ta đem bóng chuyền cho Tưởng Thừa.

Thực ra thời cơ này không phải quá tốt, Cố Phi chưa kịp yểm trợ, ngược lại là Đầu lợn rừng vọt tới.

Tưởng Thừa hạ thấp trọng tâm, đem bóng từ tay phải đổi đến tay trái, dùng thân thể che bóng, Đầu lợn rừng kề sát đến ngăn phía bên phải cậu, đồng thời không ngừng lấn sang cậu, không rõ ràng mà dùng cùi chỏ húc đến người cậu.

Tưởng Thừa bị hắn giở trò có chút bực bội, mà tình huống như thế, trọng tài không thổi, cậu phải tiếp tục khống chế ổn định tâm tình.

Cũng may Cố Phi rất nhanh tới gần chuẩn bị tốt tiếp ứng.

Tưởng Thừa đuôi mắt lướt đến giày Cố Phi, tay móc một cái, chuyền bóng qua.

Nhưng đúng lúc này, Đầu lợn rừng đột nhiên nhào tới trước một cái, đưa tay phải ra làm một động tác chặn banh, nhưng Tưởng Thừa lập tức hiểu rõ hắn cũng không phải muốn chặn banh.

Khi hắn đưa tay phải ra, đồng thời cùi chỏ tay trái dựa vào quán tính nặng nề nện vào trên bụng Tưởng Thừa.

“Đệt!” – Một tiếng này của Tưởng Thừa là từ trong kẽ răng sít ra.

Lần này đập qua, từ trong dạ dày trào ra đau đớn khó có thể chịu đựng mang theo cảm giác buồn nôn mãnh liệt, khiến cả người cậu trong nháy mắt trống rỗng, thiếu chút nữa chân mềm nhũn khuỵu xuống.

Trong đầu bị đau đớn quấy nhiễu rối loạn, nhiều âm thanh đồng thời la hét —— mình bị thương, tim thật sự đau quá! Tại sao bị thương luôn là mình! A a a chung quy mẹ nó vẫn là mình!

Trọng tài thổi còi: “Ngăn cản phạm quy!”

Đầu lợn rừng rất thoải mái mà cười cười, giơ tay lên.

Rất nhiều khán giả cũng không thấy rõ tình cảnh này, chỉ cảm thấy là va chạm bình thường, chỉ có đội viên lớp thấy người gặp nạn chê cười, cũng có mấy người đem ngón tay cái hướng xuống lắc lắc.

“Cái đệt!” – Vương Húc đứng ở phía sau Tưởng Thừa, xông lại đỡ lấy cậu – “Sao rồi? Nghiêm trọng không?”

“Không có chuyện gì.” – Tưởng Thừa nửa ngày mới lấy hơi lên nói một câu.

Cố Phi đi tới, không hề nói gì, thẳng tay kéo áo cậu lên nhìn.

Mặc dù đã quen tiếp xúc với Cố Phi, cậu đã không phản ứng gì, nhưng động tác mãnh liệt như vậy, cậu vẫn thiếu chút nữa quất tới một đòn.

“Mày chơi bẩn lắm” – Cố Phi quay đầu nhìn Đầu lợn rừng.

“Thì sao?” – Đầu lợn rừng cười lạnh một tiếng – “Đụng đồ sứ chắc? Tao chơi bẩn bằng được mày à?”

Cố Phi không lên tiếng, trầm mặt đi tới trước mặt Đầu lợn rừng.

“Cố Phi!” – Tưởng Thừa vội vàng chặn ngang, bắt được cánh tay Cố Phi.

Cố Phi quay đầu, mặt đầy khó chịu mà nhíu mày: “Làm gì!”

Tưởng Thừa trầm giọng: “Chơi bóng chính là chơi bóng, thi đấu chính là thi đấu, tụi nó không biết xấu hổ thì kệ tụi nó, tụi mình cần chiến thắng, phải thắng để khiến người ta không còn lời nào để nói.”

“Thừa ca nói hay lắm!” – Vương Húc cũng đè cổ họng kìm nén giọng, đầy mặt bi tráng.

Cố Phi nhìn cậu, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Biết rồi.”

………………….

P.S: Đụng đến Thừa ca yêu dấu của tao, tao làm cỏ cả nhà mày, Phi said =)))

Truyện Chữ Hay