Trong thời gian này, trên dưới Trần gia căng thẳng đến lạ.
Mọi người đều nín thở ở chờ đợi một kết quả mà họ cho rằng đáng lẽ phải diễn ra từ sớm.
Tộc trưởng Trần Văn Hùng nghiêm nghị ngồi ở chính điện cùng bàn luận kế sách với Cao Ngọc Oánh và Trần Kỳ Minh.
“Thưa tộc trưởng chuyện này không thể được, nếu như chúng ta kiên quyết làm như vậy thì tính mạng của con trai con sẽ phải làm sao? - Cao Ngọc Oánh khẳng khái nói.
Trần Kỳ Minh nghe vợ mình có lòng yếu đuối như vậy liền đập bàn lớn tiếng mắng.
“Đúng là phụ nữ không hiểu chuyện gì cả.
Tôi đã nói rồi chuyện này Hoa Vinh nó cũng phải có một phần trách nhiệm, hơn nữa ba chúng ta đã căn dặn đi căn dặn lại cái bọn Sát Thủ mục đích là chỉ thủ tiêu cô ta chứ không phải là nó.
Bà yên tâm, nó dám cầm đầu một tổ chức hắc bang nổi tiếng, nó sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng tôi vẫn còn rất lo.
Chuyện này suy nghĩ đi suy nghĩ lại tôi cũng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhất là mọi việc lại giao cho cho Tuyết Lưu Ly làm, như vậy liệu có ổn không? -Cao Ngọc Oánh vẫn chưa hết lo lắng.
“Bà thật là lo lắng chuyện không đâu.
Tuyết Lưu Ly từ lâu đã được Trần gia xem như con dâu trong nhà, việc này để đó đích thân đi làm có gì không ổn.
Mặt khác việc phá đám sát thủ đó nó chỉ đứng từ xa chỉ huy mà thôi, hơn nữa nó lại yêu thằng Hoa Vinh như vậy.
Chẳng lẽ nó lại muốn hại chồng tương lai nó sao?” - Trần Kỳ Minh lớn tiếng cãi lại.
Cao Ngọc Oánh nghe vậy liền tiếp lời.
“Con dâu? Ông nói nó là con dâu sao? Dù sao đi nữa nó cũng là người ngoài mà hiện giờ nó vẫn không phải là con dâu danh chính ngôn thuận của Trần gia.
Chúng ta chưa chính thức rước nó vào cửa sao lại có thể nói là một người một nhà với nó được.”
“Thôi tất cả mọi người im hết đi.” - Tộc trưởng nãy giờ nghe cuộc đối thoại qua lại giữa hai người liền bực mình vỗ bàn nói.
Sau đó ông ta liền dạy dỗ hai vợ chồng một trận.
“Hai đứa đã già rồi mà vẫn còn khắc khẩu sao? Cãi nhau cứ như con nít không sợ kẻ dưới chê cười à.
Chuyện này xem như đã định rồi mọi chuyện chỉ còn chờ chúng nó vừa đến sân bay là sẽ hành động ngay.
Bây giờ không nhưng nhị gì cả, ta cũng không chấp nhận bất kỳ lý do nào có thể cản trở kế hoạch này của chúng ta.
Bằng mọi giá phải tìm cách xóa sổ cô ta để cô ta không thể nào đeo bám cháu của ta nữa.
Từ ngày ngày cháu ta quen với cô ta nó đã thay đổi rất nhiều thậm chí đến cãi cả lời của.
Dĩ nhiên là không thể chấp nhận được.
Chuyện này xem như đã quyết, nếu như ai đó còn bàn ra chuyện này nữa ta quyết sẽ không tha cho.”
Nói rồi Trần Văn Hùng đứng phắt dậy đi vào trong.
Ông bỏ lại hai vợ chồng họ.
Hai người cứ căng thẳng nhìn nhau, một lúc sau Trần Kỳ Minh cũng bỏ đi chỉ còn lại một mình Cao Ngọc Oánh.
Bà ta vừa uống trà vừa khẽ thở dài.
Chuyện này xem ra nghiêm trọng hơn bà ta tưởng tượng, nhưng còn một lý do khác rất quan trọng nhưng bà ta không tiện nói ra.
Trong lòng Cao Ngọc Oánh lúc đầu vô cùng mâu thuẫn.
Thật ra với tấm lòng của một người mẹ mà nói chỉ cần con mình hạnh phúc là bà ta cũng cảm thấy đủ rồi, khi bà ta biết rất rõ điều đó.
Nhưng từ nhỏ đến lớn bà ta đã được dạy phải theo quy cũ, phải theo gia pháp của gia tộc không được làm trái.
Nhưng giờ đây mọi chuyện lại trở nên vô cùng phức tạp.
Cao Ngọc Oánh tự hỏi lòng mình lần này bọn họ làm như vậy là đúng hay là sai? Hơn nữa cũng không biết được việc này sẽ xảy ra những hậu quả đáng tiếc gì?
Tuyết Lưu Ly nãy giờ cô ta đã đứng ngoài khe cửa sổ nghe hết cuộc đối thoại của ba người trưởng bối trong gia tộc.
Cô ta vừa nghe vừa cảm thấy đắc chí trong lòng.
“Lý Tử Thất, lần này tôi xem cô làm sao thoát được.”- Tuyết Lưu Ly gằn từng tiếng nhưng không dám nói lớn sợ người khác phát hiện.
Nhưng cô ta trong lòng cũng vô cùng thắc mắc rằng tại sao lúc trước Cao Ngọc Oánh luôn luôn phản đối chuyện của Hoa Vinh và Lý Tử Thất, nhưng giờ đây thái độ của bà ta lại tỏ ra không đồng tình với kế hoạch này.
Tuyết Lưu Ly cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng cô ta nhất thời sao đón ra được.
Sự hoài nghi ấy chỉ là thoáng qua bởi đối với cô ta quan trọng lúc này chính là làm sao có thể lợi dụng thế lực của gia tộc Trần thị để đạt được mục đích mà cô ta muốn.
Trong khi đó ở nước B, Hoa Vinh và Lý Tử thất chẳng mải mai biết về tai họa sắp sửa diễn ra.
Mọi thứ xung quanh đây dường như rất êm đềm và tĩnh lặng, lại phảng phất âm vang của một niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Người ta thường nói trước một cơn bão lớn luôn là sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Cũng vì thế cho nên con người ta rất dễ chủ quan và vô tình lọt vào cái bẫy đã giăng sẵn mà không hề hay biết một chút nào, không thể nào lường trước được.
Bởi lẽ cho dù con người ta có hoài nghi và đề phòng đến đâu họ cũng sẽ không đề phòng những người thân trong gia đình, những người là máu mủ ruột thịt với mình.
Xuân đến hoa nở,Lý Tử thất nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy thì không nỡ rời đi, cô quay sang nói với Hoa Vinh.
“Chúng ta ở đây mãi không được sao anh?”
“Hoa Vinh ôm cô vào lòng nói.
“ Ngốc à, Lần này chúng ta về đề là để tổ chức hôn lễ với những người chứng kiến là cả dòng họ.
Sau hôn lễ em muốn ở đâu anh cũng sẽ chiều theo ý em.”
Lý Tử Thất nghe Hoa Vinh nói vậy thì cảm thấy yên tâm phần nào.
Hoa Vinh cũng mỉm cười mãn nguyện.
Đây là cái kết mà anh đã chờ đợi từ rất lâu.
Nhưng Hoa Vinh không biết rằng thật ra đây chưa phải làm kết cục cuối cùng của họ.
Vì lo lắng cho mọi thứ trong hôn lễ nên Hoa Vinh điện thoại cho Tôn Hạo dặn dò vài điều.
Sau khi nghe Hoa Vinh kể rõ hết mọi đầu đuôi sự việc.
Tôn Hạo liền ngạc nhiên nói.”
“Thưa lão đại, lời anh nói là thật sao? Tại sao hôn lễ của hai người sắp tổ chức nhưng em lại chưa hề nghe nói bất cứ thông tin gì cả.”
“Cậu đã hỏi rõ mọi người chưa?” - Hoa Vinh hỏi.
“Em cũng không rõ nhưng thật sự cho dù là ở công ty Trần thị hay là thỉnh thoảng em có ghé Thảo Điền nhưng vẫn không hay biết một chút thông tin nào có liên quan đến hôn lễ của hai người, và cả chuyện gia tộc của anh chấp nhận mỗi hôm sự này nữa.
Nếu như anh không nói thì em cũng không biết.” -Tôn Hạo phân trần.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Hoa Vinh ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy như mình rơi vào một vùng đất sương mù dày đặc khiến anh không nhìn mọi vật xung quanh mình.
.
ngôn tình tổng tài
“Thế thì lạ quá.
Tộc trưởng của gia tộc Trần thị đã nói sẽ tổ chức một hôn lễ cho xứng với địa vị của gia tộc và cũng để biểu thị được tình cảm của những trưởng bối trong tộc.
Nhưng giờ đây cậu đã nói là không nghe bất cứ thông tin gì cả như vậy là sao?”-Hoa Vinh cảm thấy có chút nghi ngờ.
Tôn Hạo cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Anh linh cảm có chuyện gì đó không ổn liền lên tiếng dặn dò Hoa Vinh.
“Lão đại, mặc dù em không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng anh phải tuyệt đối cẩn thận.
Ngày anh và Lý Tử Thất xuống sân bay anh hãy báo cụ thể địa điểm và thời gian rõ ràng, bọn em sẽ đến đón anh để phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra.”
“Ý cậu nói là nghi ngờ lời hứa của tộc trưởng gia đình tôi ư?” -Hoa Vinh cũng cảm thấy chuyện này khó chấp nhận.
Tôn Hạo phải thanh minh.
“Ý em không phải vậy, nhưng anh không cảm thấy lạ sao vốn dĩ tình cảm giữa hai người luôn bị gia tộc của anh cật lực phản đối.
Bây giờ sao đột nhiên họ lại đồng ý mà còn nói sẽ tổ chức một hôn lễ đình đám cho hai người nữa.
Anh không cảm thấy quá không bình thường sao? Em không chắc chắn nhưng đề phòng vạn nhất mọi chuyện xấu có thể xảy ra, em chỉ có thể khuyên anh phải vô cùng cẩn trọng mà thôi.”
“Được tôi sẽ làm theo ý cậu.”- Hoa vinh cúp máy rồi cứ mãi ở trong tâm trạng vô cùng rối rắm.
Lời nói của Tôn Hạo không phải Hoa Vinh không biết hay không hiểu.
Thế nhưng Hoa Vinh là đang trốn tránh không muốn nghĩ đến khả năng đau lòng kia.
Nhưng ngẫm nghĩ lại lời tôn Hạo nói thật sự vô cùng có lý, nhất thời trong khoảng thời gian này anh đang chìm đắm trong hạnh phúc vô vàng nên nhất thời quên cảnh giác.
Bản thân của anh, anh đã không màn tới từ lâu rồi nhưng còn nn nguy của Lý Tử thất mới là điều anh cảm thấy quan trọng nhất, cho dù bất cứ giá nào anh cũng phải quyết tâm bảo vệ cô tới cùng.
Ngày ra sân bay từ nước B, Hoa Vinh cầm tay Lý Tử Thất từ lúc lên máy bay, cho đến khi máy bay nhanh chóng cất cánh chưa đầy nửa ngày, họ đã đáp xuống sân bay nước C cũng là quê hương của họ.
Hoa Vinh hồi hộp dắt Lý Tử thất ra ngoài.
Sau khi về đất nước của họ anh liền thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã thật sự trở về.
Hoa Vinh từ trên đường trở về đây trong đầu luôn suy ngẫm những lời Tôn Hạo nói.
Vốn dĩ anh định sau khi trở về sẽ để Lý Tử thất ở lại Thảo Điền, còn một mình anh anh sẽ đến Trần gia trang để hỏi mọi người cho rõ ràng và cũng là để bảo vệ Lý Tử Thất.
Dự định ban đầu của Hoa Vinh là như thế.
Nhưng anh không biết là một mối nguy hiểm đang cận kề chỉ cần chờ anh và Lý Tử thất xuống máy bay sẽ lập tức rơi vào bẫy của người khác..